Thư phòng phủ Thái Tử, trà đã được đưa lên từ lâu, là loại trà Bích Loa
Xuân thượng hạng, nhưng lúc này Thái Tử không có tâm tình phẩm trà, để
mặc chén trà nguội lạnh, không còn chút hơi nóng nào bay lên, ánh mắt
vẫn nhìn chằm chằm vào những lá trà nổi nổi chìm chìm, thần sắc bất
định.
Bùi Bật quỳ ở một bên, chỉ cúi đầu, không nói một lời. Thái Tử hừ lạnh một tiếng, dù từ trước đến nay hắn cùng Bùi Bật xem nhau như huynh đệ, qua lại khá gần gũi, nhưng lúc này cũng không thể che giấu
được tức giận hiện lên nét mặt, mặc kệ Bùi gia hiển hách cỡ nào, nhưng
có một điểm chung, sự hưng thịnh của Bùi gia trong tương lai vẫn phải
nằm trong tay Thái Tử. Cho nên, hắn cùng Bùi Bật dù cảm tình có tốt đến
mấy, một khi gặp chuyện lớn, thì Thái Tử vẫn là chủ tử, Bùi gia vẫn là
nô tài.
Thái Tử giọng lạnh lùng, nói: "Xem ngươi nghĩ ra được kế
sách hay chưa, liên lụy ta không còn thể diện trước mặt mẫu hậu! Cha con Triệu Tông kia đúng là xuẩn ngốc, mọi kế hoạch đưa ra, lại bị hủy trong tay bọn họ! Ngươi không phải đã nói, đều nắm mọi thứ trong lòng bàn tay sao? Sao lại phát sinh ra chuyện này, Triệu Tường Hòa gây ra đại họa,
lại còn ở trước mắt bao người, rốt cuộc là phải làm như thế nào! "
Bùi Bật giọng vô cùng cung kính, cúi mặt, thấp giọng nói: "Hồi bẩm Thái Tử, Triệu Tường Hòa căn bản thần nắm trong lòng bàn tay, nhưng hắn ta quá
mức ngu dốt, quá mức tự tin, nên mới mắc mưu kế của Lý Vị Ương, nghĩ
rằng ngũ công tử Quách gia kia quả thực mang theo chứng cớ tiến cung cáo trạng, gây bất lợi cho Triệu gia. Một khi liên lụy đến lợi ích của
Triệu gia, ngay cả thần luôn khuyên nhủ, nhưng hắn vẫn không chịu tin
tưởng, còn cho rằng thần lừa gạt hắn. Trên đại yến, thần sớm đã cử người trông chừng hắn, nhưng những người phái đi lại bị kẻ khác cố ý cản trở, nghĩ lại đây chính xác là một cái bẫy. Từ khi Quách Đạo rời kinh đến
lúc hắn trở về, tất cả đều nằm trong phong thư mật, tâm kế Lý Vị Ương
quá là thâm sâu!"
Thái Tử nghe vậy vẫn không thôi tức giận, giọng nói càng thêm băng lãnh: "Uổng công mẫu hậu tán thưởng ngươi như vậy,
nói ngươi là đệ nhất mưu sĩ, lại bị một nữ tử đùa giỡn trước mắt!" Trong mắt Thái Tử, Lý Vị Ương chẳng qua chỉ là một nữ tử trong khuê phòng,
nhưng nữ tử này, tâm tư giả dối không nói, còn liên tiếp phá hỏng chuyện đại sự của hắn, sao không khiến hắn căm tức được đây! Hắn đè nén tức
giận, trầm giọng nói: "Từ khi nàng ta trở về Quách gia, luôn không ngừng gây chuyện, luôn đối địch cùng Bùi gia không nói, hiện tại còn gây náo
loạn trước mắt ta, xem ta giống như quả bóng dưới chân!"
Căn bản
hôm nay là ngày lễ Trung thu, dựa theo lệ thường hoàng đế sẽ ban thưởng
không ít cho các vị hoàng tử cùng đại thần trong triều. Nhưng vừa xảy ra náo loạn như vậy, mọi người đều câm như hến, ngay cả Thái Tử cũng không có thể diện, nhất là hoàng đế trước khi rời đi còn lướt ánh mắt nhìn
qua Thái Tử, hắn mỗi lần nhớ lại vẫn luôn cảm thấy ớn lạnh, trong lòng
càng thêm bất an. Trên thực tế, từ sau khi sự việc bị phát giác, hắn tuy không bị hoàng đế trách phạt, nhưng vẫn luôn cảm nhận được, hoàng đế
luôn vô cùng lãnh đạm với hắn, cho nên trong lòng hắn càng thêm run sợ.
Chuyện này dần dần cũng bình ổn trở lại, Thái Tử nghĩ có thể ra tay hạ bệ được Quách gia, lại không nghĩ rằng trái lại còn bị đối phương kiềm chế.
Triệu Tông đáng chết, Triệu Tường Hòa cũng không phải người thông minh
gì, nhưng vẫn là không nên chết vào lúc này! Hiện tại tất cả mọi người
đều hoài nghi chuyện này có liên quan tới Bùi gia, nếu Bùi gia đã nhúng
chàm, thì tay Thái Tử tay làm sao có thể sạch sẽ? Thái Tử từ lâu đã được giao quyền giải quyết chính vụ, nhưng thánh ý khó dò, nếu Quách gia còn đối nghịch với hắn như vậy, sợ là vị trí thái tử của hắn có lẽ cũng
ngồi không vững.
Bùi Bật ban đầu thiết kế bẫy này, mượn tay Nạp
Lan Tuyết, có thể thu thập Quách Diễn, còn có thể lấy được thông tin
quan trọng từ Quách gia, đến lúc đó, Lý Vị Ương dĩ nhiên cũng sẽ bị xui
xẻo theo, nhưng hắn thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn
bộ kế hoạch đều đã thay đổi.
Bùi Bật biết rõ thủ đoạn của Lý Vị
Ương, trong lòng luôn nghĩ nàng tất nhiên còn có hậu chiêu, càng thêm
phần cảnh giác, nhắc nhở Thái Tử, nói: "Điện hạ, Lý Vị Ương tâm tư khó
lường, giỏi nhất là âm mưu giả dối, theo thần thấy thời gian này, điện
hạ vẫn nên suy nghĩ thỏa đáng rồi mới hành động."
Thái Tử vốn
đang sắp nguôi giận, lại bị câu nói này làm hắn điên lên, tức giận cực
điểm, nói: "Ngươi quá giống với mẫu hậu, đều khuyên ta ẩn nhẫn! Thù của
An Quốc còn chưa báo, mắt thấy Quách gia ở trong triều lại được trọng
dụng, chẳng lẽ ngươi bảo ta cứ phải trơ mắt nhìn như vậy, một ngày nào
đó bọn họ sẽ giúp đỡ Nguyên Anh đăng cơ, ngay cả tính mạng Thái Tử ta
lúc đó cũng không còn, đến lúc đó ta xem Bùi gia các ngươi sẽ như thế
nào!"
Bùi Bật liếc nhìn Thái Tử, mặt biến sắc nói: "Là thần nhất
thời nói lỡ, mong Thái Tử bớt giận!" Trên thực tế vị Thái Tử này nhiều
năm qua được Bùi hậu dạy dỗ, có thể nói là văn võ song toàn, cơ trí trầm ổn, trên mọi phương diện đều kế thừa sự hoàn mỹ của huyết thống gia
tộc. Đáng tiếc gần đây hắn bị Lý Vị Ương làm cho mất hết kiên nhẫn, lúc
này mọi khuyết điểm bấy lâu nay hắn che dấu đều bộc lộ hết ra. . . Bùi
Bật trầm mặc một lúc lâu, sau khẽ nhíu mày nói: "Điện hạ, bất kể chúng
ta làm như thế nào, đều không thể khiến bệ hạ có ác ý với Quách gia,
chung quy không có biện pháp cầm chân bọn họ."
Thái Tử ngẩn người ra, ánh mắt trong chốc lát trở nên u lãnh: "Ý của ngươi là bệ hạ luôn luôn che chở Quách gia sao?"
Bùi Bật gật đầu, giọng nói mang theo âm trầm: "Từ hành động của bệ hạ trên
yến hội hôm nay, chắc chắn có thể nói là như vậy. Bệ hạn muốn lưu giữ
Quách gia để kiềm chế Bùi thị, dù chúng ta có áp tội mưu nghịch lên đầu
người Quách gia, thì bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Xem ra bệ hạ lần này đối với người Quách gia sủng hạnh vạn phần, nếu không như vậy
thì sẽ không khôi phục quân vị tướng quân lại Quách Diễn, còn ban cho
Quách gia không ít lễ vật. Lúc Quách Diễn bặt vô âm tín bỏ đi, ngự sử
nhao nhao buộc tội, Tề Quốc Công tiến cung thỉnh tội với bệ hạ, hoàng đế không những không trách tội, còn cảm thấy Quách gia phải chịu ủy khuất
rất lớn, lại càng an ủi, ban thưởng nhiều lễ vật cho Quách gia. . .
Nhưng, điện hạ cũng không cần quá lo lắng, Quách gia cây to đón gió như
thế, thật sự làm cho người ta cảm thấy ngứa mắt, chúng ta không ngại hạ
cờ dừng trống, cứ thong thả xem người khác tiêu diệt bọn họ."
Thái Tử nghe xong lời này, vẫn không thấy yên tâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt
Bùi Bật âm trầm, vẻ mặt vô cùng tàn nhẫn, trong đầu Thái Tử đột nhiên
như có điện xẹt qua, hắn bừng tỉnh, không còn tức giận nữa, tay vỗ án
thư, cười nói: "Đúng đúng! Bùi Bật, ngươi quả nhiên là người thông minh! Đúng vậy, Quách gia thanh thế càng lớn, càng là liệt hỏa phanh du, nay
bọn họ cùng Trần gia đã đoạn tuyệt, lại cao hứng như vậy đi đối phó với
Triệu gia, cố tình muốn bệ hạ phải thể hiện thái độ duy trì ủng hộ, dĩ
nhiên Quách gia sẽ khiến nhiều người tức giận. Các đại gia tộc khác cũng không phải kẻ bất tài, bọn họ đều là thân cận dưới chân thiên tử, dĩ
nhiên Quách gia sẽ khiến cho bọn họ chú ý!"
Bùi Bật thấy Thái Tử cười đắc ý như vậy, rõ ràng đã biết ý của Thái Tử là muốn lợi dụng thời cơ, đục nước béo cò.
Một lúc sau, Thái Tử đã tỉnh táo lại, trên mặt thu lại ý cười, trầm ngâm
một lát nói: "Ý của ngươi ta đã hiểu rõ, chúng ta không nên vì lúc này
Quách gia được hoàng đế ưu ái mà nản chí, hẳn là qua thời gian, nhận
được nhiều sủng ái như thế, người Quách gia cũng sẽ nảy lòng tham, lúc
đó chính là thời điểm để chúng ta hành động!"
Bùi Bật khom người
vâng một câu, lập tức cáo lui, rời khỏi thư phòng Thái Tử. Vừa tiếp xúc
với không khí lạnh ban đêm, Bùi Bật ho khan hai tiếng, cố gắng đè nén
cơn ho trong lồng ngực, cười lạnh một tiếng, nói: "Lý Vị Ương, ai thắng
ai thua còn chưa biết, ngươi cứ chậm rãi chờ xem đi." Cái gì gọi là sự
sủng ái của bệ hạ, đều không đáng tin cậy, vị hoàng đế này, bên ngoài
che chở, còn không phải có dụng ý đưa Quách gia các ngươi vào chỗ chết
hay sao. Hắn vừa cười lạnh, vừa rất nhanh bước xuống bậc thang, thân ảnh nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Ba ngày sau, Quách Huệ phi
đột nhiên đưa tới một bái thiếp, mời Lý Vị Ương vào cung phẩm trà. Trên
thực tế, Huệ phi nương nương từ sau khi hồi cung, cũng đã lâu rồi chưa
từng làm như thế. Hơn nữa lần này, không phải mời Quách phu nhân, mà lại mời Lý Vị Ương vào cung, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói
cùng nàng. Lý Vị Ương biết việc này, liền lập tức bẩm báo Quách phu
nhân, Quách phu nhân chuẩn bị cẩn thận giúp nàng, sắp xếp mọi chuyện
thoả đáng, an bài hộ vệ đi theo Lý Vị Ương vào cung.
Lý Vị Ương
đến trước cửa cung Quách Huệ phi vừa đúng lúc gặp Tĩnh Vương Nguyên Anh
đang đến. Bọn họ gặp nhau ở chỗ hai lối rẽ giao nhau, muốn tránh cũng
không thể tránh. Lý Vị Ương mỉm cười, đứng tại chỗ nhìn Nguyên Anh bước
nhanh đi về phía nàng.
"Gia nhi." Nguyên Anh giọng nói vô cùng ấm áp, không giống với trước kia, khiến cho người ta có cảm giác như một
cơn gió xuân thổi tới, không hổ danh là Hoàng tử mặt cười. Nhưng Lý Vị
Ương lại thấy, trên mặt hắn tuy gió xuân phơi phới, nhưng trong lòng lại âm thầm ẩn dấu sự tức giận. Trên thực tế, dù Thái Tử quyền thế mặc dù
đang lúc thịnh, nhưng ai cũng phải dè chừng Tĩnh Vương Nguyên Anh, tuy
rằng Tề Quốc Công không chịu công khai ủng hộ hắn, nhưng sự tồn tại của
Quách gia đối hắn mà nói cũng chính là một loại duy trì. Hơn nữa, hắn
mạnh vì gạo bạo vì tiền, giỏi về lung lạc lòng người, trong số các quan
đại thần trong triều, cũng có rất nhiều người trung thành với hắn. Nay
Tĩnh Vương Nguyên Anh hẳn là dã tâm bừng bừng muốn quyết tranh hơn thua
cùng Thái Tử, như vậy, sự tức giận trong lòng hắn từ đâu mà có?
Lý Vị Ương im lặng không nói gì, chỉ nghiêng người hành lễ.
Nguyên Anh nhìn Lý Vị Ương, ánh mắt có chút hoảng hốt, nữ tử này vốn đã là vị
hôn thê của hắn, nếu không có Húc Vương Nguyên Liệt, Quách Gia dĩ nhiên
sẽ ủng hộ hắn, trong lòng hắn có chút không cam lòng, đáng tiếc Nguyên
Liệt vẫn tồn tại. Chính vì người này mà không riêng gì Quách Gia khéo
léo từ chối hắn, ngay cả những người khác cũng không giúp đỡ hắn.
Mà ngày gần đây, Nguyên Anh nhận thấy thái độ của hoàng đế đối với Nguyên
Liệt vô cùng phức tạp, bên trong vẻ ngoài lạnh lùng kia là sự yêu thương mà đối với hắn từ trước tới giờ luôn quá xa vời, không dám hi vọng có
được, khiến hắn càng thêm phẫn hận đối với Nguyên Liệt, vẫn là như thế,
rõ ràng là của hắn, nhưng Nguyên Liệt lại cố tình dành lấy, Quách Gia đã thế, phụ hoàng lại cũng như thế! Một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Nguyên Anh vẻ mặt như gió ngày xuân, nhưng trong đáy
mắt lại ẩn chứa ánh sáng lạnh, tuy chỉ tồn tại trong khoảng thời gian
rất ngắn, nhưng Lý Vị Ương là người sâu sắc cỡ nào, nàng lập tức nhận
thấy thần thái của Nguyên Anh có chút mất tự nhiên. Nàng lắc đầu thở
dài, trên đời này mỗi người đều ham muốn danh lợi, giang sơn, mỹ nhân,
cái gì cũng muốn có, nhưng lại không biết nên có cái nào trước, cái nào
sau. Như nàng đã nói, đối với hành động của Tĩnh Vương Nguyên Anh, Lý Vị Ương không có cách nào khống chế, nàng biết trên đời này cái gì cũng
đều có thể nắm trong tay được, chỉ duy nhất lòng người, bất luận như thế nào cũng không thể nắm rõ. Tính toán của Tĩnh Vương kỳ thật rất đơn
giản, trước tiên sẽ tranh địa vị, sau đó sẽ hỏi cưới nàng, đáng tiếc đời này Lý Vị Ương tuyệt đối sẽ không vào cung lần nữa, nàng vẫn đăm chiêu
suy nghĩ không thèm để ý đến hắn.
Nguyên Anh biết nữ tử trước mắt này là bảo vật trong lòng cậu mợ, là người mà hắn rất cần, rất muốn
mượn sức, nhưng không thể khiến nàng nảy sinh tình cảm với hắn, cho nên
hắn mỉm cười nói: "Hôm nay mẫu phi triệu muội vào cung sao?"
Lý
Vị Ương mỉm cười: "Đúng vậy, Huệ phi nương nương nói triệu muội đến, nói là bàn chuyện nhà." Nguyên Anh nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên, cũng
không nói nhiều, chỉ gật gật đầu, nghiêng người cho nàng đi qua.
Trong thoáng chốc lúc hai người lướt qua nhau, vẻ mặt đều mỉm cười, nhưng cử
chỉ lại xa cách, bước về hai phía, giống như hai đường thẳng không bao
giờ giao cắt, có cơ hội gặp nhau ngắn ngủi, rồi ngay lập tức lại đi về
hai hướng khác nhau, vĩnh viễn không có thêm một lần nào xuất hiện cùng
nhau nữa.
"Nương nương, Quách tiểu thư cầu kiến." Cung nữ nhẹ nhàng bẩm báo.
Quách Huệ phi nghe vậy, buông chén trà trong tay, nói: "Mời nàng ấy vào đi."
Lý Vị Ương bước vào đại sảnh, Quách Huệ phi dĩ nhiên đang chờ đợi, thần
sắc của nàng có hơn ba phần tiều tụy so với trước đó vài ngày, hiển
nhiên trong cung có nhiều chuyện không được hài lòng. Lý Vị Ương nghĩ
lại trên yến hội đêm Trung thu, Cát Lệ phi tỏa ánh hào quang bốn phía
cùng khí thế bức người, nên nàng cũng hiểu được đôi ba phần tình cảnh
của Quách Huệ phi lúc này. Trong cung hiện nay, Trần quý phi dĩ nhiên
càng lúc càng xa với Quách Huệ phi, trong cung kẻ dèm pha thì nhiều, hai nhà Quách Trần trên triều không vừa mắt, dĩ nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tới hậu cung, từ chuyện này sẽ dẫn đến rất nhiều chuyện khác có liên quan,
kéo theo rất nhiều thị phi tới cửa.
Quách Huệ phi mặc dù có lòng
muốn hóa giải ân oán giữa hai nhà Quách Trần, nhưng đáng tiếc Quách Diễn đã bỏ đi, Trần Băng Băng cũng suốt ngày đóng cửa không ra, nghe nói
Trần phu nhân vì chuyện này đã đến tìm Quý phi nương nương khóc lóc vài
lần, lúc này Quách Huệ phi triệu Lý Vị Ương đến, là muốn bàn bạc về việc này. Nàng nhìn Lý Vị Ương, nhẹ giọng nói: "Gia nhi, cô biết con là đứa
nhỏ có chủ, cho nên lần này muốn hỏi ý kiến của con, có nên phái người
tìm Diễn nhi trở về ?"
Lý Vị Ương nhìn Quách Huệ phi, không khỏi
lắc đầu, Quách Huệ phi thấy vẻ mặt nàng đạm mạc, cảm thấy có chút kỳ
quái. Trên thực tế ý định của Quách Huệ phi cũng không khó lý giải, nàng ở lâu trong cung, dĩ nhiên biết trong triều quyền thế khuynh đảo, hai
nhà Quách Trần rễ sâu lá tốt, lui tới thường xuyên, nhiều năm qua đều
không để lại nhược điểm trong tay đối phương, Trần gia bất động, Quách
gia dĩ nhiên cũng không có động tĩnh. Nhưng oan gia nên giải không nên
kết, Quách Huệ phi chung quy vẫn cảm thấy Quách Diễn cùng Trần Băng Băng là một đôi trời sinh, hà tất phải náo loạn tới tình trạng này. Về
chuyện của Nạp Lan Tuyết, Quách phu nhân cũng đã đưa tới một phong thơ,
cẩn thận giải thích Quách Huệ phi. Nhưng Quách Huệ phi vốn chưa từng gặp mặt Nạp Lan Tuyết, nên không thể chấp nhận như vậy, nàng cảm thấy trong chuyện này, anh trai và chị dâu hành động quá mức hồ đồ, bất luận là
yêu thương con trai đến mức nào, áy náy với Nạp Lan Tuyết như thế nào,
cũng phải nên lo lắng đến lợi ích chung của hai gia tộc, hà tất phải
huyên náo mọi chuyện như vậy.
Hiện tại Quách Diễn đã bỏ đi, không biết tung tích nơi nào, cách giải quyết tốt nhất chính là tìm hắn về,
sau đó tìm cách tác hợp cho hắn và Trần Băng Băng, chỉ có như vậy hai
nhà Quách Trần mới có thể liên hợp trở lại, cũng không đến mức để Bùi
gia thừa nước đục thả câu. Quan trọng nhất là, con cháu Quách gia phiêu
bạt bên ngoài, Quách Huệ phi cảm thấy vô cùng không ổn, cứ cho là Quách
Diễn không chịu tái hợp cùng Trần Băng Băng , cũng không nên bỏ đi biệt
tích như vậy.
Lý Vị Ương đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Quách Huệ
phi, chẳng qua nàng không tán đồng: "Tổ mẫu ban đầu cũng đã có ý định
phái người đi tìm nhị ca, nhưng ý của mẫu thân cùng phụ thân là cứ như
vậy để nhi ca ra đi."
Quách Huệ phi mặt không khỏi biến sắc, nói: "Các người có ý gì? Chẳng lẽ cứ để con cháu Quách gia tùy ý lưu lạc bên ngoài sao?"
Lý Vị Ương trong lòng cũng không phải không lo lắng, nhưng mỗi người đều
phải tự chịu trách nhiệm với hành động của chính mình, nếu Quách Diễn đã muốn một đi không trở về, bọn họ tìm được về thì có ích gì đây ? Vậy
nên nàng cố gắng giữ ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Nhị ca đã không
muốn ở lại, dù có dùng vũ lực ép buộc nhị ca, thì nhị ca cũng không thể
nào đoàn tụ được với Trần Băng Băng."
Quách Huệ phi nghe đến đó,
vài lần mở miệng định nói, rốt cuộc cũng nói ra: "Phụ mẫu thân con dạy
dỗ con trai như thế nào mà để hắn không nghe lời, chẳng lẽ đều điên hết
rồi! Gia tộc nuôi dưỡng các ngươi nhiều năm như vậy, đến thời điểm quan
trọng thì lại bỏ mặc, nếu ai cũng như các ngươi, thì Quách gia còn có
thể tồn tại được hay sao!"
Quách Huệ phi nói như vậy, Lý Vị Ương
cũng không lấy làm ngạc nhiên, bởi năm đó nàng cũng từng vì lợi ích gia
tộc mà rời bỏ người trong lòng, nàng có thể vi gia tộc mà hi sinh không
chút do dự, dĩ nhiên cũng hiểu được Quách Diễn là một nam nhân càng phải nên làm như thế. Nói đến cùng, cách ứng xử của mỗi người chính là
phương thức quyết định vận mệnh của bản thân, Quách Diễn đã bỏ qua một
lần, hắn không muốn phạm sai lầm lần thứ hai, cho nên mới mang theo tro
cốt Nạp Lan Tuyết rời đi, xem như hoàn thành lời thề trước kia của mình
đối với Nạp Lan Tuyết. Nhưng điểm này Quách Huệ phi không thể hiểu được, ngay cả nàng có giải thích, thì Quách Huệ phi cũng vẫn sẽ hy vọng Quách Diễn có thể vì đại cục, quên đi Nạp Lan Tuyết, trở về bên cạnh Trần
Băng Băng, như vậy mới đủ tư cách làm con cháu Quách gia, hắn sẽ tiếp
tục gánh vác trách nhiệm. Dưới cái nhìn của Quách Huệ phi, thống khổ chỉ là nhất thời, nhưng trách nhiệm là cả một đời, lúc mỗi người vừa mới
được sinh ra, cái gì cũng có thể không có, chỉ có trách nhiệm là bất kể
thế nào cũng không thể trốn tránh, đây mới là đạo lý làm người.
Lý Vị Ương ngẩng đầu, nhìn thẳng Quách Huệ phi, nói: "Nương nương, phụ mẫu thân đều đã có chủ ý, tuyệt đối sẽ không tìm nhị ca trở về, chuyện này
cũng dừng ở đây, sẽ không bao giờ đề cập lại hôn sự giữa hai nhà Quách
Trần nữa."
Quách Huệ phi tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch,
nàng nhìn Lý Vị Ương, một chữ cũng không nói nên lời. Không biết từ khi
nào, nàng phát hiện suy nghĩ của mình so với những người khác trong
Quách gia đã trở nên lệch lạc, hai nhà Quách Trần có giao tình nhiều năm như vậy, nhưng chỉ vì một nữ tử tầm thường đã bị hủy hoại đến mức này,
nàng bất luận như thế nào cũng không thể tha thứ cho Nạp Lan Tuyết, càng không thể thông cảm cho sự hồ đồ và thiển cận của Quách Diễn! Đối với
nàng, vinh dự gia tộc vĩnh viễn vượt xa hạnh phúc cá nhân, nếu không
phải như thế, sự hy sinh của nàng năm đó, chẳng phải đã trở thành trò
cười sao, giọng nàng lạnh lùng nói: "Vừa rồi con đã gặp biểu ca Nguyên
Anh phải không?"
Lý Vị Ương gật đầu: "Vâng, vừa rồi con nhìn thấy Tĩnh Vương điện hạ bước từ trong viện ra ngoài."
Ánh mắt Quách Huệ phi như chui vào đáy mắt nàng, nói từng chữ: "Vậy là tốt
rồi, ta vừa rồi đã lệnh cho hắn đi khắp nơi tìm kiếm nhị ca con, cần
phải đưa nhị ca con trở về, dẫn hắn đến trước mặt người Trần gia nhận
tội!"
Lý Vị Ương không nói thêm gì nữa, nếu đem tình yêu cùng gia tộc bắt nàng lựa chọn, Quách Huệ phi nhất định sẽ lựa chọn vế sau, vậy
nên nàng muốn mỗi người đều phải lựa chọn giống nàng là lẽ đương nhiên,
mỗi người đều có con đường riêng của mình, Quách Diễn rời bỏ gia tộc,
rời bỏ thân phận con cháu Quách gia cũng là hắn lựa chọn, còn đi cầu xin hắn trở về? Thật quá nực cười.
Quách Huệ phi thấy Lý Vị Ương cúi đầu không nói, nàng còn đang muốn nói thêm gì nữa, đã thấy tiểu cung nữ cung kính bước vào bẩm báo: "Nương nương, Trần phu nhân vào cung."
Quách Huệ phi sửng sốt, lập tức nói: "Bà ta sao? Hiện tại đã là giờ nào rồi, còn tiến cung làm gì."
Tiểu cung nữ do dự nhìn Lý Vị Ương, Quách Huệ phi lắc đầu: "Cứ nói đi."
Cung nữ lập tức nói: "Vâng, nghe nói tiểu thư Trần gia trong lòng nghĩ quẩn, đã xuống tóc làm ni cô."
Chén trà trong tay Quách Huệ phi rơi trên nền đất, nàng không dám tin, hỏi lại: "Là thật sao?"
Tiểu cung nữ sợ hãi, nói: "Trần phu nhân khóc sướt mướt đến chỗ Trần quý
phi, vì nô tì có giao hảo với cung nữ bên người Quý phi nương nương, cho nên mới nghe được tin này, nô tỳ cũng không biết sự việc đã nghiêm
trọng đến mức nào, chỉ nghe nói người đã xuất gia —— "
Vậy rốt
cuộc không có cách nào vãn hồi rồi, sắc mặt Quách Huệ phi lập tức chuyển thành tái nhợt, nàng đau đầu vỗ trán, thở dài nói: "Gia nhi, con có
nghe thấy không, con xem, rốt cuộc đã náo loạn đến mức nào rồi
Lý Vị Ương sắc mặt trầm tĩnh, tuy rằng nàng có tiếc nuối cho Trần Băng
Băng, nhưng nàng cũng sẽ không ngăn cản đối phương, giọng nàng đều đều,
nói: "Nếu nhị tẩu đã muốn xuất gia, chứng minh việc này càng không có
cách nào cứu vãn, Huệ phi nương nương sẽ không cần đau lòng nữa, đây là
duyên phận của mỗi người, không thể cưỡng cầu."
Quách Huệ phi
nhìn Lý Vị Ương, muốn nói lại thôi, ánh mắt lộ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hiển nhiên trong Quách gia, nàng hiện tại là người đau lòng và thất vọng nhất, nàng trước kia hy sinh cho gia tộc như vậy, không
phải là cũng bỏ mặc người trong lòng sao? Vì sao Quách Diễn lại không
làm được? Nếu đã muốn rời bỏ Nạp Lan Tuyết, thì nên quyết tâm đến cùng,
không cần nhìn lại, nhưng lại bỏ dở nửa chừng như vậy, chẳng phải là ngu xuẩn quá mức hay sao!
Lý Vị Ương có thể hiểu rõ tâm tư Trần Băng Băng lúc này, nàng làm như vậy không phải vì cảm thấy áy náy với người
Quách gia, mà là vì dao sắc chặt đay rối, nàng muốn hoàn toàn cắt đứt
liên hệ với Quách Diễn, đối Trần Băng Băng mà nói làm như vậy thực sự
cũng tốt, mai sau có một ngày nàng nếu nghĩ thông suốt rồi, thì ngược
lại càng tự do tự tại, huống chi theo tính cách của Trần phu nhân, bất
kể thế nào cũng sẽ không để nữ nhi của mình ở mãi tại am ni cô, sau vài
năm mọi chuyện qua đi, nhất định sẽ đón nàng trở về, để nàng tái giá,
còn hơn là để nàng trở lại Quách gia thấy cảnh mà đau lòng. Lý Vị Ương
giọng kiên định nói: "Nương nương, Gia nhi khuyên nương nương không cần
tìm nhị ca nữa, ngay cả nương nương đưa được nhị ca trở về, ép buộc nhị
ca nối lại tình nghĩa với nhị tẩu, hai người bọn họ quả thực đã không
thể sống cùng, một đôi vợ chồng bất hoà sẽ chỉ làm mối quan hệ giữa hai
nhà Quách Trần trở nên căng thẳng, sẽ phản tác dụng."
Quách Huệ phi giọng lạnh lùng nói: "Nhưng bây giờ, ngươi có biết người Trần gia ở trên triều luôn đả kích Quách gia không?"
Lý Vị Ương chậm rãi nói: "Quách gia có chút nhược điểm ở trong tay Trần
gia, nếu không người Trần gia sẽ không dám làm như vậy, bọn họ gây náo
loạn trên triều, mục đích là ép nhị ca trở về giải thích mọi chuyện với
nhị tẩu, vậy nên chúng ta phải hành động, để bọn họ không to gan lớn mật như vậy được nữa."
Quách Huệ phi thấy thần sắc Lý Vị Ương
trấntĩnh, không có chút biểu hiện lo lắng nào, chung quy thở dài nói:
"Thôi, cácngươi tuổi còn trẻ, ta muốn cũng không quản thúc được, Quách
gia rốt cuộc bịcác ngươi làm thành bộ dáng gì đi nữa, đều là do các
ngươi đi. Con trở về giúpta khuyên nhủ đại tẩu, để tâm tư đại tẩu được
thoải mái.". Nói xong, nàng nói với cung nữ: "Ta mệt rồi,tiễn Quách tiểu thư ra ngoài đi."
Cung nữ nơm nớp lo sợ dẫn Lý Vị Ương đi ra,
lạikhông hề nhìn thấy được thần sắc Lý Vị Ương có nửa điểm lo âu nào,
không khỏicàng thêm nghi hoặc. Cung nữ này thật sự không rõ, Huệ phi
nương nương vừa rồi rõ ràngsắc mặt rất tức giận, nhưng vì sao vị Quách
tiểu thư này lại không hề để tâm đến,chẳng lẽ nàng ấy thật sự không lo
lắng sao?
Lý Vị Ương vừa mới bước ra khỏi sân viện QuáchHuệ phi, đột
nhiên thấy một thái giám bước nhanh đi tới, khom người nói:"Quách tiểu
thư, bệ hạ phái người đến truyền lệnh, nói là muốn mời tiểuthư đến gặp."
Lý Vị Ương hơi nhíu mi, nói: "Bệ hạ muốngặp ta sao?"
Thái giám mỉm cười nói: "Vâng, mời Quáchtiểu thư dời bước."
Lý Vị Ương nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi đổi:"Ta đến thăm Huệ phi nương nương, bệ hạ đột nhiên triệu kiến ta, ta cũng cầnphải nói cho nương nương một
tiếng."
Thái giám nói: "Quách tiểu thư yên tâm,nô tài dĩ nhiên sẽ bẩm báo với Huệ phi nương nương."
Lý Vị Ương nhìn thần sắc thái giám kia vô cùngtrấn định, trong lòng hiện
lên dự cảm khó nói, hoàng đế vô duyên vô cớ triệu kiếnnàng, chuyện này
nhất định có chút không ổn, trong cung cũng không ai dám giảtruyền thánh chỉ. Nàng quay đầu nói với cung nữ: "Nếu bệ hạ triệu kiến, tasẽ đi,
ngươi trở về bẩm báo nương nương một tiếng." Nói xong, nàng chớp chớpmắt với cung nữ kia, sau đó đột nhiên nói nhỏ: "Ôi, khuyên tai của ta
saolại bị mất rồi?"
Tiểu cung nữ lắp bắp kinh hãi, vội vàng cúi
xuốnggiúp nàng tìm kiếm. Lý Vị Ương cũng cúi xuống theo, thấp giọng bên
tai cung nữ,nói: "Ngươi đi nói cho nương nương, nếu nửa canh giờ sau ta
không về được,thì lập tức đi mời Húc Vương điện hạ!"
Tiểu cung nữ cũng không ngu ngốc, đã từng làtâm phúc bên người Quách Huệ phi, liên
tục gật đầu nói: "Tìm được rồi, tìmđược rồi, Quách tiểu thư, khuyên tai ở trong
này!"
Lý Vị Ương mỉm cười, nhận lấy khuyên tai lưu lytừ
trong tay cung nữ, thầm nghĩ hoàng đế kia quả thực là người bạo ngược,
khôngkhuyên nhủ được Nguyên Liệt, hắn vô duyên vô cớ triệu kiến nàng,
hẳn là khôngphải chuyện tốt. Tuy rằng bản thân nàng không sợ chết, nhưng là tâm nguyện chưaxong, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoài ý
muốn. Nàng nghĩ đến đây,trên mặt mỉm cười, hoàng đế triệu kiến, làm sao
có thể chối từ? Nhưng kéo dàithời gian được chừng nào thì hay chừng đấy.
Lý Vị Ương theo thái giám vào ngự thư phòng,trong thư phòng bày bộ bàn ghế bằng gỗ lim xa hoa thanh lịch,trên giá cổ chứa đầyvăn thư, nghiên mực,
bút lông, giấy Tuyên Thành, cần cái gì liền có cái đó.Hoàng đế đứng ở
trước cửa, trên người mặc long bào màu vàng sáng, bên hông đeongọc bích, trên đầu đội mũ nạm vàng, đang cúi đầu nhìn ngắm cái gì.
Thái
giám đưa Lý Vị Ương vào thư phòng, hoàngđế nâng mắt lên nhìn nàng, sắc
mặt âm trầm có vẻ tán thưởng, nói: "Quáchtiểu thư vẽ bức thư pháp này,
nét vẽ nghiêm nghị nhưng không mất đi sự mượt mà,trang trọng mà tinh tế, tinh hoa ẩn chứa trong từng nét bút, thật sự là tác phẩmxuất sắc."
Khi còn sống ở kiếp trước, Lý Vị Ương bị ngườikhác đánh giá không giỏi thư
pháp, nàng vẫn canh cánh trong lòng, kiếp này nàngchuyên cần luyện tập
thư pháp từ nhiều năm trước, tuy rằng không đạt được mứcthư pháp danh
gia, nhưng cũng có thể xem như đứng đầu một phái, vô cùng xuất sắc,nói
không ngoa, nhiều tài nữ tự xưng là tinh thông thư pháp đều kém xa
nàng.Nàng thật không ngờ lần gặp đầu tiên đã bị hoàng đế phủ đầu tán
thưởng, điềunày cũng có nghĩa là, không biết nàng tinh thông thư pháp
đến trình độ nào,nhưng đều nằm dưới mí mắt của hoàng đế, nàng chỉ cúi
đầu, nói: "Đa tạ bệ hạtán thưởng, thần nữ không dám nhận."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, cười như có nhưkhông, nói: "Biết hôm nay trẫm triệu ngươi tới là có ý gì không?"
Lý Vị Ương nhìn thần sắc hoàng đế lành lạnh,trong mắt hiện lên một tia hàn quang không dễ phát hiện, trong lòng nàng cóchút giật mình, nhưng vẻ
mặt vẫn tỏ ra rất bình thản, khom người nói: "Thánhý khó dò, thần nữ
không dám phỏng đoán tâm tư bệ hạ, thỉnh bệ hạ chỉ rõ."
Hoàng đế
cười nhẹ nói: "Trẫm cứ tưởng rằngngươi là thiên kim danh môn tú ngoại
tuệ trung (có cả nhan sắc và trí tuệ), thếnên mới để yên cho ngươi ở lại bên cạnh hắn, ai ngờ cũng chỉ là một nữ tử bênngoài tô vàng nạm ngọc
bên trong thối rữa, tuổi không lớn nhưng lá gan không nhỏ,dám xu nịnh
bên tai Húc Vương, xúi giục hắn động thủ trong cung, khiến cho mọingười
khiếp sợ, cả triều oán hận, quả thực là tội ác tày trời! Ngươi còn
khôngnhận tội sao?"
Ánh mắt Lý Vị Ương chợt lóe lên kinh ngạc, saugiây lát đã định thần lại, hướng ánh mắt về phía hoàng đế.
Hoàng đế đối diện với sự trầm tĩnh của nàng cũngcảm thấy giật mình, cũng nhìn lại nàng chằm chằm. Rõ ràng chỉ là một nữ tử, nhưnglại là hạng người
tâm cơ giả dối, đối diện với ánh mắt hắn, ngay cả quần thầntrên triều
cũng phải lạnh run, nhưng nàng lại có thần sắc lạnh nhạt, khí độ
ungdung, hoàn toàn không giống với thiếu nữ ở độ tuổi này. Nếu không
phải Lý VịƯơng và Húc Vương Nguyên Liệt luôn đi cùng nhau, hoàng đế cũng không nghĩ đếnchuyện sẽ triệu kiến nàng. Bởi vì Lý Vị Ương cho dù thông minh, nhưng trong mắthắn cũng chỉ là một nữ tử thấp kém, hắn không cần
phải hao phí tâm tư như vậy.Thấy nàng không đáp lời, giọng nói hoàng đế
lạnh đi vài phần: "Ngươi khôngnói lời nào, có phải là khinh thường trẫm
hay không, trẫm hỏi lại ngươi một lần,Quách Gia, ngươi biết tội chưa?!"
Lý Vị Ương bước lên một bước rồi nhìn hắn, sauđó cúi người nói: "Thỉnh bệ
hạ thứ tội, thần nữ chưa từng xúi giục Húc Vương,lại càng không làm
nhiễu loạn triều chính, tại sao cả triều phải lên án?"
Hoàng đế
cười lạnh, thần sắc lạnh lùng, nói:"Được, trẫm không ngại cùng ngươi nói cho rõ ràng. Từ khi ngươi xuất hiệnđã làm những chuyện gì, có muốn trẫm nói ra tất cả không? Thân là nữ tử, khôngbiết phận ở yên trong khuê
phòng, lại còn xúi giục Quách gia và Bùi gia tranh đấu,có ý đồ câu dẫn
Húc Vương Nguyên Liệt, xúi giục hắn làm những chuyện không có lễpháp.
Vẫn chưa đủ, ngươi vì tư thù cá nhân, thậm chí còn xúi giục Nguyên Liệt
độngthủ với Triệu Tường Hòa trong cung! Đây là nơi nào mà để cho nữ tử
như ngươitùy ý làm càn! Nếu còn chút thể diện, nên tự mình kết thúc,
chẳng lẽ còn muốntrẫm phải ra tay sao?"
Thần sắc của hoàng đế
khiến cho người ta vôcùng sợ hãi, ánh mắt lạnh lẽo chỉ cần nhìn thôi đã
thấu hết tâm tư kẻ khác, khôngcòn chỗ nào để trốn tránh, người ngoài chỉ nhìn những thủ đoạn đáng sợ hắn dùngđể trừng phạt tội nhân, nhất định
cũng sẽ sợ tới mức toàn thân nhũn ra như bún, duy nhất chỉ có Lý Vị Ương thần sắc vẫn ungdung, nói: "Thần nữ chỉ là một nữ tử, vừa không biết
cái gì thủ đoạn, cũngkhông có tư thù, Quách gia là người thân của thần
nữ, thần nữ chỉ có thể làm hếtsức để bảo vệ người nhà bình an, nếu việc
này cũng được cho là gian trá, thần nữcũng không còn lời nào để nói. Về
phần Nguyên Liệt, thần nữ đã quen từ trước,nhiều năm trước kia, hắn là
tam thiếu gia của Lý gia, chúng thần đã sớm có giaotình, sao có thể nói
là câu dẫn?" Nàng nói tới đây, nhìn thẳng vào hoàng đế,nói tiếp: "Nếu
theo cách nhìn nhận này, những người có giao tình thân thiết,bệ hạ đều
cho là không ổn, vậy trên đời này thanh mai trúc mã chẳng phải đều bịbệ
hạ giết sạch hay sao?"
Đây là nàng đang nhắc nhở nàng đã từng có
ơn cứumạng với Nguyên Liệt, sắc mặt hoàng đế hơi biến, giọng nói không
lộ rõ là vuihay giận, càng làm cho người ta có cảm giác sợ hãi: "Đừng tỏ vẻ ngoan cốtrước mặt trẫm, ngươi không sợ trẫm lập tức giết ngươi
sao?!"
Lý Vị Ương mỉm cười: "Trong thiên hạ, làđúng hay sai, mạng người đều nằm trong tay bệ hạ. Bệ hạ nếu muốn giết người diệtkhẩu, thần nữ cũng không có cách nào, chỉ mong bệ hạ trước khi ra tay, hãy suynghĩ cho Nguyên Liệt một chút, Nguyên Liệt nếu biết thần nữ chết bởi tay bệ
hạ,thì sẽ đối xử với bệ hạ như thế nào đây?" Giết người chẳng qua chỉ là chuyệnnhỏ, nhưng vị hoàng đế này lại vô cùng thích nhìn thấy sự sợ hãi
của con mồitrước khi chết, Lý Vị Ương đã sớm nhìn rõ tâm tư này của hắn, nếu như lúc nàynàng cầu xin hắn tha mạng, chỉ sợ hắn lập tức sẽ giết
người, chi bằng nàng tỏra không sợ hắn, hắn ngược lại sẽ úy kỵ nàng thêm ba phần.
Hoàng đế nghe được sắc mặt ngưng trọng, toànthân khí
giận bừng bừng, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng như diều hâu nhìn thỏ,
rốtcuộc cũng lạnh lùng cười, nói: "Trẫm vốn cũng không muốn so đo với
ngươi, nhưngngươi gây trở ngại đến đại sự, chẳng sợ ô uế tay trẫm, trẫm
cũng sẽ thay hắn xửtrí ngươi!" Nói xong, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Người
đâu, dùng trượnghình!"
Hai gã thị vệ nghe tiếng lập tức đi đến,
trongtay cầm cây trượng sơn màu hồng, Lý Vị Ương hiểu rất rõ, hoàng đế
luôn ra taytàn nhẫn, hình trượng này tuyệt đối không thể so sánh với
những cây gậy tầm thường,một trượng đi xuống, có khả năng sẽ lấy đi tính mạng của nàng. Trong lòng nàngbiết đối phương sẽ không khoan dung, lại
lớn tiếng nói: "Tâm tư bệ hạ, thầnnữ tuy rằng không thể hoàn toàn nắm
chắc, nhưng cũng có thể đoán được một haiphần, chẳng lẽ bệ hạ không muốn nghe thần nữ nói xong từ đầu đến cuối, rồi hãyra tay sao?"
Này
nói ra những lời này, giọng điệu nhẹ nhàngchậm chạp, nhưng hoàng đế nghe được thần sắc lại có sự biến đổi lớn, lập tức mởmiệng nói: "Không chỉ
giỏi xảo biện, ngươi cũng thật to gan lớn mật! Dám tựcao tự đại nói có
thể đoán trúng được tâm tư của trẫm, được, vậy cứ nghe thửngươi nói một
chút!"
Lý Vị Ương thấy thần sắc hắn biến chuyển khôngngừng, ánh
mắt lại càng biến hoá kỳ lạ, biết hắn không còn muốn lấy mạng nàng
nữa,nhưng vẫn có ý định gì khác, nàng trấn định nhìn hắn, miệng ôn hoà
nói: "Tâmtư bệ hạ cũng không khó đoán, ngài muốn thay Thái Tử phải
không?"
Một câu này nói ra, thần sắc tất cả mọi người trongngự
thư phòng đều thay đổi, hai gã hộ vệ quỳ rạp xuống đất, lạnh run, không
nóiđược một lời. Hoàng đế cười lạnh một tiếng, vung tay lên, hai gã thị
vệ kiakhom người lui ra. Hoàng đế còn chưa kịp mở miệng trách cứ, chợt
nghe giọngnàng hạ xuống, lại mỉm cười nói: "Thế nào, bệ hạ nguyện ý nghe thần nữ nói tỉ mỉsao?"
Hô hấp của hoàng đế như ngừng lại, sau
một lúclâu mới mở miệng, điềm nhiên nói: "Trẫm cũng rất muốn biết nữ tử
mà NguyênLiệt ái mộ, rốt cuộc là dạng người gì, ngươi không ngại thì cứ
nói rõ ràng, nếunói đúng ý trẫm, trẫm không chừng sẽ tha mạng cho
ngươi!"
Lý Vị Ương mỉm cười, thần sắc không hề có sựbiến đổi nào, giọng nàng thản nhiên, nói: "Bệ hạ chưa từng để tâm đến vịtrí Thái Tử,
nhưng những năm gần đây không ngừng phái người bên cạnh bảo vệNguyên
Liệt. Chẳng lẽ không phải có ý muốn đưa hắn lên vị trí Thái Tử, kế thừa
hoàngvị sao?" Mười ngón tay có ngón dài ngón ngắn, bậc làm cha mẹ bình
thường, đốiđãi với con cái trong nhà cũng không giống nhau, trong hoàng
gia thì sự thiên vịnày sẽ càng biến hóa nghiêng trời lệch đất, ví dụ như hoàng để Đại Lịch, vì muốnche chở cho Bát hoàng tử mà không ngần ngại
để những đứa con khác của hắn đấuđá đến mức ngươi chết ta sống, cuối
cùng mới đưa Bát hoàng tử ngồi lên vị tríThái Tử, hoàng đế Việt Tây lại
càng điêncuồng hơn, bộc lộ rõ sự thiên vị đối với Nguyên Liệt như vậy,
Lý Vị Ương cànghiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là trước kia, nàng mới mơ hồ dự
cảm, cũng chưa thể đoánchắc được, nhưng hôm nay nghe thấy hoàng đế nói
nàng làm hỏng đại sự, đột nhiênnàng nghĩ tới điểm mấu chốt này.
Sắc mặt Hoàng đế biến đổi, suy nghĩ này của hắntrước nay chưa từng có ai
đoán được , thậm chí ngay cả Bùi hậu, khi thấy hắnphong cho Nguyên Liệt
tước vị Húc Vương, cũng hạ thấp cảnh giác đi vài phần.
Chỉ duy nhất Lý Vị Ương! Nàng quá giảo hoạt!
Thoạt nhìn chỉ là một nữ tử tầm thường, bêntrong lại có tâm tư giảo hoạt như
vậy,—— mấy trăm quan lại trong triều, sợ làcũng không tính kế khôn khéo
được bằng nàng. Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, nói:"Ngươi đúng là cái gì
cũng đều dám nói!"
Lý Vị Ương mỉm cười, nàng sớm đã chú ý tới
đámngười kỳ lạ bên cạnh Nguyên Liệt, có người dường như cố ý dạy cho
Nguyên Liệttâm thuật đế vương, lại thêm đạo lý làm vua. Có điều, những
người này làm việckhông lộ liễu, chỉ thoáng qua như có như không, ngay
cả Nguyên Liệt trong lònghoài nghi nhưng không tiện nói ra. Nguyên Liệt
hiểu rất rõ ý của hoàng đế rốtcuộc là gì, chẳng qua hắn cũng không để
tâm đến đế vị, cho nên tới bây giờ vẫncố làm ra vẻ không biết.
Nay hoàng đế muốn ra tay với Lý Vị Ương, vì hắncảm thấy nàng gây trở ngại đến việc Nguyên Liệt lên ngôi hoàng vị.
Lý Vị Ương giọng ôn hòa nói: "Bệ hạ hẳnlà biết Húc Vương điện hạ cũng
không có ý muốn kế thừa đại thống, không muốn tranhchấp với Thái Tử,
không muốn bị cuốn vào tranh đấu triều đình."
Hoàng đế mày hơi
trầm xuống, ánh mắt băng lạnh,khóe môi cong lên lợi sắc bén: "Để mặc hắn sao! Hắn thật ngu xuẩn!"Hoàng đế nói xong, đột nhiên nhíu mày, hiển
nhiên là bệnh đau đầu lại tái phát.
Lý Vị Ương thấy thần sắc hắn
thay đổi liên tục,dường như bắt đầu không khống chế được cảm xúc, theo
bản năng nàng cảm thấy đượccó gì đó không đúng, trong lòng hơi lo sợ,
trên mặt lại mỉm cười thản nhiên nói:"Mọi người đều nói nhi tử là bản
sao của phụ thân, thần nữ thấy Nguyên Liệtvà bệ hạ tính tình có vài phần giống nhau, thà làm ngọc vỡ, chứ không để bị ngườikhác chèn ép. Bệ hạ
không thể khuyên bảo, nhưng thần nữ lại có thể làm được!Cho nên, bệ hạ
không nên giết thần nữ, ngược lại nên bồi dưỡng, biến thần nữthành trợ
thủ đắc lực bên người Nguyên Liệt, chứ không phải là vật cản trở hắn!"
Nha đầu xảo biện, nghĩ hắn sẽ mắc mưu sao?Hoàng đế nhìn chằm chằm Lý Vị
Ương, cười mà như không cười, nói: "Loại trừđược Triệu Tường Hòa nho
nhỏ, liền cho rằng mình tài giỏi lắm hay sao, thật đúnglà không biết
lượng sức mình. Thân là nữ tử, không giúp chồng dạy con, lại mơtưởng đến quyền lực! Ngươi còn dám tự cất nhắc chính mình, ngươi nghĩ ngươi làai
vậy!" Hắn hừ lạnh, không biết là nhớ tới ai, sắc mặt càng thêm âm
trầm.Trên thực tế, hắn đã nhìn thấu Lý Vị Ương, thấy được ánh mắt nàng
nhìn hắn cămthù đến tận xương tuỷ, luôn cảm thấy nếu giữ lại nữ tử này,
nói không chừngtương lai sẽ chính là Bùi hậu thứ hai! Hơn nữa Quách gia
thế lực rất lớn, rễsâu lá tốt, nếu để Quách gia làm ngoại gia của Nguyên Liệt, chung quy có mộtngày sẽ trở thành Bùi gia thứ hai! Lòng người
luôn không vượt qua được sự cám dỗ,có một rồi sẽ muốn trăm, có nhà tranh rồi thì sẽ muốn có cung điện! Đến lúc đó,Nguyên Liệt lại rất yêu Lý Vị
Ương, hắn làm sao có thể tự chủ được, chỉ sợ lạicam tâm tình nguyện đem
ngôi vị hoàng đế dâng cho nàng ta!
Huống chi, hắn tâm tâm niệm
niệm buộc NguyênLiệt đi bước một dựa theo sự sắp xếp của hắn, Nguyên
Liệt không hề cảm kích, lạicòn để một tiểu nha đầu nhìn thấu tâm tư, hắn vẫn luôn cảm thấy có chút gì đấyghen tị, cho nên lúc này hắn nhìn chằm
chằm vào Lý Vị Ương, thần sắc lạnh nhạt,nói: "Biết quá nhiều cũng không
phải là chuyện tốt, tự cho là thông minh,lại càng ngu xuẩn! Trẫm có lý
do gì để giữ lại ngươi!"
Lý Vị Ương thần sắc bình tĩnh, mặc dù
không biếtvì sao ánh mắt hoàng đế càng thêm thô bạo, nhưng nàng biết sát khí của hoàng đếchưa tới, cố gắng giữ ngữ khí vững vàng, nói: "Như vừa
rồi thần nữ đã nói,thần nữ có thể giúp Húc Vương điện hạ. Gần đây vấn đề khiến bệ hạ đau đầu nhấtchính là quyền sở hữu trên thảo nguyên—— từ khi Việt Tây lập quốc tới nay, thảonguyên vẫn phải phụ thuộc vào chúng ta,
suốt mấy trăm năm tiến cống cho triềuđình, hòa thuận cùng Việt Tây. Tuy
rằng bệ hạ lần trước đề cử Ngũ Vương Tử ngồivào vị trí Đại Quân, nhưng
trong lòng bệ hạ nhất định hiểu rõ, Ngũ Vương Tử trờisinh tính tình yếu
đuối, vị trí Đại Quân căn bản ngồi cũng không xong. Nghe nóihiện nay
trên thảo nguyên, Thất Vương Tửđã tụ tập rất nhiều nhân mã, xảy ra vô số tranh đoạt, lại còn ngang ngược chiếmnhiều vùng đất màu mỡ, Đại Quân
trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng không cócách nào kiềm chế được Thất
Vương Tử ngang ngược, cho nên mới dâng chiếu lên bệhạ, thỉnh cầu xuất
binh tương trợ, việc này là thật sao?"
Hoàng đế nhìn Lý Vị Ương,
đột nhiên nghe tiếngđộng mạnh, chung trà trên án thư đã văng xuống đất,
mảnh sứ vỡ văng tung tóe,trà nóng bỏng hắt ra xung quanh, hắn tức giận
bừng bừng: "Xem ra tin tức củangươi thật đúng là linh thông, chuyện gì
Nguyên Liệt cũng không giấu giếm ngươi!"
Lý Vị Ương đã sớm quan
tâm đến cục diện chínhtrị, chứ không phải mới ngày một ngày hai. Nàng
dám đối phó với Bùi hậu cùngBùi gia, dĩ nhiên sẽ tìm hiểu rất kỹ đối
phương, chuyện xảy ra trên thảonguyên, nàng sớm đã biết được từ A Lệ
công chúa. Biết rõ hoàng đế tuyệt đốikhông thích nàng can thiệp vào cục
diện chính trị, nhưng hôm nay đây là biệnpháp tốt nhất để kéo dài thời
gian. Nàng mỉm cười nói: "Bệ hạ lo lắng khôngphải Thất Vương Tử, mà là
thế lực Đại Chu sau lưng hắn, thần nữ nói đúng haykhông?"
Ánh mắt Hoàng đế càng thêm âm lãnh: "Nóitiếp!"
Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn là nàng đã sớmbị hắn lăng trì thành trăm mảnh vạn mảnh. Lý Vị Ương ánh mắt vẫn bình thản, giọngnhẹ nhàng nói:
"Nếu bệ hạ xuất binh, chắc chắn sẽ phải đối mặt với ĐạiChu, chuyện này
đối với Việt Tây mà nói không phải là chuyện tốt. Nếu Bùi giathừa cơ gây khó dễ, ngược lại sẽ gặp càng nhiều phiền toái! Cho nên bệ hạ tấtnhiên
đã quyết tâm hoà đàm. Điều phải suy nghĩ chính là điều kiện hòa đàm,
nếubệ hạ chưa nghĩ ra, thần nữ nguyện ý đưa ra một chủ ý giúp bệ hạ."
Nànghơi ngừng lại một lát, thấy hoàng đế tuy rằng giận dữ, nhưng vẫn
đang nghe, ngữkhí chậm lại, nói tiếp: "Bệ hạ, ngài đại khái có thể đưa
vào hiệp ước,cùng Đại Chu phân chia thảo nguyên thành hai, mỗi nước trấn thủ một nửa!"
Hoàng đế đáy mắt chuyển động, cười lạnh một
tiếng,nói: "Trẫm còn tưởng ngươi là người thông minh, lại không ngờ
ngươi ngu xuẩnđến thế, nếu muốn phân chia thảo nguyên thành hai, trẫm
sớm đã làm như thế, tộigì chờ tới bây giờ!"
Thời gian trôi qua,
nàng cảm thấy xương cốt đềuchấn động. Lý Vị Ương vẫn điềm tĩnh nói:
"Thần nữ nghe A Lệ công chúa nhắctới, trên thảo nguyên có một con sông
tên là Phong Sa, là nguồn nước trọng yếucủa toàn bộ thảo nguyên. phía
bắc Phong Sa sản vật phì nhiêu, thảo nguyên màu mỡ,nhưng phía nam Phong
Sa lại là thảo nguyên khô kiệt, trộm cướp hoành hành. Chỉcần bệ hạ trấn
thủ phía bắc sông PhongSa, nhất định sẽ không bị thiệt, phía Nam sông
Phong Sa, cái gọi là trộm cướp kỳthật chính là một số ít dân chăn nuôi
sống không nổi, bọn họ thiếu ăn thiếu mặc,đương nhiên sẽ không ngừng náo loạn, chỉ tiếc những người này lực lượng không đủ,nếu bệ hạ có thể âm
thầm duy trì bọn họ, cung cấp quân hỏa cùng lương thực, nhưvậy bọn họ sẽ rất vui vẻ chu toàn việc đối phó Đại Chu. Đến lúc đó ngay cả cónhiều
dũng sĩ thiện xạ trên thảo nguyên, Đại Chu căn bản cũng không thể làm
gìđược, lúc nào cũng nghĩ tới việc trấn áp dân nổi loạn, bệ hạ có thể
sống chết mặcbay, không phải rất tốt sao?"
Hoàng đế lạnh lùng
cười, nói: "Chủ ý nàycủa ngươi thật ra không sai, nhưng Đại Chu cũng
không phải kẻ ngốc, bọn họ sẽkhông dễ dàng đáp ứng."
Lý Vị Ương
lắc đầu, cười nhẹ nói: "Đại Chuđương nhiên sẽ đáp ứng, bởi vì bọn họ rất thiếu nguồn nước, nghe nói nhiều nămqua mưu đoạt thảo nguyên, là có ý
đồ sử dụng sông Phong Sa làm nguồn nước tướicho phía bắc Đại Chu, ở đây
thiếu nước nên việc gieo trồng rất khó khăn. Hơn nữanăm nay, biên cảnh
Đại Chu còn xuất hiện hạn hán lớn, sản lượng lương thực giảmđi nhiều,
rất nhiều nơi xuất hiện đầu cơ tích trữ lương thực, nạn dân bắt đầu
dichuyển. Bọn họ hiện nay gây phân tranh trên thảo nguyên, mục đích
trọng yếu nhấtlà muốn giải quyết mâu thuẫn nội bộ Đại Chu, muốn chiếm
lấy sông Phong Sa. Lúcnày trong hiệp ước bệ hạ đưa ra điều kiện, phía
Bắc Phong Sa triều ta sở hữu, phíaNam Phong Sa giao cho Đại Chu, bọn họ
nhiều năm thiếu nước gian nan khổ cực, bọnhọ dĩ nhiên sẽ đáp ứng."
Người mưu mô quỷ kế bên cạnh hắn không thiếu,cho nên giết chết Lý Vị Ương
cũng không đáng tiếc, dù sao hắn cũng đã sớm chọncho Nguyên Liệt một vị
thê tử xứng đôi, chỉ cần Lý Vị Ương chết đi, hoàng đế sẽcó lý do chính
đáng, còn có thể giả vờ tiếc hận nói cho Nguyên Liệt mọi chuyệnlà do Bùi hậu giả truyền thánh chỉ. Đợi một thời gian sau, hắn sẽ để nữ tử
kiaxuất hiện, nàng ấy không chỉ có mỹ mạo vượt xa Lý Vị Ương, quan trọng hơn làtâm trí và bản lĩnh của nàng ấy đủ khả năng phụ tá Nguyên Liệt
đăng cơ, có tố chấtcủa vị mẫu nghi thiên hạ, đến lúc đó, một nha đầu Lý
Vị Ương hiểu được tâm thuật,bị người khác vu oan hãm hại thì có là gì?
Chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.
Nhưng Lý Vị Ương có thể trong
thời khắc mấu chốtnghĩ được nhiều như vậy, tuy rằng điều kiện không thể
lý tưởng như người kia,nhưng cũng là người thông minh mưu mẹo chứ không
phải hạng người ngu xuẩn, xemra cũng có điểm hợp với tâm tư hoàng đế——
hoàng đế nhìn Lý Vị Ương, thần sắc cóchút kinh ngạc, hắn ngồi xuống ghế, sắc mặt lâm vào trầm tư, Lý Vị Ương cũngkhông hề sốt ruột, lẳng lặng
chờ hoàng đế tiếp tục đặt câu hỏi.
Quả nhiên, hoàng đế thấy ánh
mắt Lý Vị Ương trấnđịnh tự tin, khóe miệng còn mang theo nụ cười, hắn
biết nàng nhất định còn có hậuchiêu, nhìn chằm chằm nàng, nói: "Xem ra
ngươi muốn nhượng lại sông PhongSa cho Đại Chu, không phải vì muốn tốt
cho bọn hắn, mà là có ý đồ khác!"
Lý Vị Ương thấy hoàng đế đang
nhìn mình, liềnmỉm cười nói: "Bệ hạ, việc chấn hưng thuỷ lợi, hao tài
tốn của, không thểlàm xong trong vòng một năm, chỉ sợ Đại Chu sẽ phải bỏ ra mấy năm, tổn hại quốclực."
Hoàng đế nghe đến đó, chân mày
nhướng lên,nhìn thẳng Lý Vị Ương, đột nhiên phá lên cười: "Hay, hay lắm! Quả nhiên làmột nữ tử thông minh."
Chỉ tiếc, chẳng qua chỉ là một chút thôngminh, không phải là đại trí tuệ, rốt cuộc vẫn phải chết!