Không khí trong cung rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của cung nữ
cũng chỉ có tiếng tim đập của chính bản thân mình. Hoàng hậu chán ghét
âm thanh ồn ào, cho nên mỗi người đều cố gắng thở nhẹ, sợ quấy nhiễu
giấc ngủ của hoàng hậu.
Hinh nữ quan nhẹ nhàng vé sa mạn lên, ánh sáng liền chiếu vào trong, nín thở nói: "Nương nương, nên dậy rồi."
Bùi Hoài Trinh mở to mắt, thấy ánh mặt trời chiếu qua tầng tầng màn che,
tóc đen của nàng buông trên gối giống như những sợi tơ vàng, tản ra ánh
sáng chói lọi.
Nàng ngồi dậy, Hinh nữ quan cẩn thận dâng chén trà lên, chén trà được làm bằng bạch ngọc, lá trà xanh biếc chìm ở dưới,
chỉ mới cầm trên tay đã có thể ngửi được hương khí của chén trà này,
khiến người khác vui vẻ thoải mái.
Trên tay mỗi cung nữ cầm một
cái khay, phía trên có y phục, trâm cài đầu, mũ phượng, kim quang rực
rỡ, châu hoa chói mắt, chỉ liếc một cái cũng cảm thấy hoa hết mắt. Bùi
Hoài Trinh buông chén trà, đứng lên, mở hai tay ra, các cung nữ cẩn thận thay nàng mặc vào y phục lỗng lẫy phức tạp, bọn họ quỳ rạp trên mặt
đất, phủ phục, cung kính, dùng hết sự thành kính cả đời này mà vuốt lên
từng đường nét y phục của nàng.
Phía trước gương đồng, phản chiếu dung nhan tuyệt mĩ của nữ tử, khí chất siêu phàm, mặc phục sức dành cho hoàng hậu, hơi nâng cái cằm trơn bóng xinh đẹp, hiện ra một chút kiêu
ngạo cùng lạnh lùng. Hoàng hậu, đúng vậy, nàng là hoàng hậu, nàng đã trở thành hoàng hậu của Việt Tây. Tôn quý như vậy, đã là thứ cực hạn mà một nữ nhân có thể đạt được, cho dù phi tần hậu cung đông đúc cũng không có ai có thể làm lung lay vị trí của nàng.
Hinh nữ quan cúi đầu nói: "Nương nương, Bùi tướng quân xin yết kiến."
Bùi Hoài Trinh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, giờ phút này ánh mắt chuyển động, trong nháy mắt có chút giật mình. Tổ tiên của nàng là
Quận vương của triều trước Bùi Sùng, tôn tử của Bùi Sùng là đại tướng
quân Bùi Tín đã từng trợ giúp Kim Hách hoàng đế bắt giữ Mạt Đại hoàng đế của triều trước. Rồi tới thế hệ phụ thân của nàng là Bùi Tu, lại trợ
giúp đương kim hoàng đế đăng cơ, lập được chiến công hiển hách, vì thế
nàng được lên làm hoàng hậu. Vừa rồi thời điểm A Hinh nhắc tới, nàng
nghĩ đến phụ thân là Bùi tướng quân, rồi chợt nhớ đến là phụ thân đang ở biên quan, A Hinh nói đến tướng quân chắc là đệ đệ Bùi Uyên của nàng.
"Mời hắn vào đi."
Hinh nữ quan đang muốn phân phó người kéo bình phong, Bùi Hoài Trinh lại lắc đầu, nàng liền vội vàng lui xuống.
Bùi Uyên tiến vào chính điện, dựa theo quy củ hành lễ, sau đó mới ngẩng đầu nhìn trưởng tỷ, có chút lo lắng nói: "Nương nương, ngài gầy hơn trước."
Bùi Hoài Trinh khác với các tiểu thư khuê các bình thường, từ nhỏ ngoại trừ cầm kỳ thư họa, còn học tập cả binh pháp và lịch sử, thời điểm mới có
sáu, bảy tuổi đã có thay phụ thân bày mưu tính kế, hơn nữa nhìn quan
điểm nhìn vấn đề rất độc đáo, mọi chuyện cũng xử lý một cách hoàn hảo,
mẫu thân mất sớm, phụ thân sự vụ bận rộn, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà
đều do một mình nàng quản lý. Phụ thân Bùi Tu luôn khoe với mọi người
rắng hắn có một nữ nhi xuất sắc, khi đó, phụ thân còn từng nói qua với
mọi người, nàng là nữ nhi có tiền đồ nhất trong nhà.Sau đó, lời nói của
phụ thân quả thực ứng nghiệm, trưởng tỷ thông tuệ trở thành Việt Tây
hoàng hậu cao cao tại thượng, đáng lẽ nàng nên vui vẻ nhưng hiện tại vẻ
mặt của nàng so với trước càng thêm tịch mịch. Bùi Uyên còn trẻ tuổi to
gan nói: "Nương nương, nếu có chuyện gì không vui, thần nguyện ý thay
ngài phân ưu."
Bùi Hoài Trinh lại nở nụ cười, trên khuôn mặt
tuyệt mĩ hiện lên vẻ lạnh lùng chế giễu: "Tường vây của Bùi gia có cao
đến đâu, cũng không cao bằng tường của hoàng cung. Những điều vui vẻ
trong Bùi gia có ít, cũng nhiều hơn so với hoàng cung. Nếu đã vào cung,
có vui hay không cũng đâu thể nói ra."
Bùi Uyên sửng sốt. Hắn
biết, tỷ tỷ Bùi Hoài Trinh là một nữ tử đặc biệt, từ nhỏ đã có dung mạo
tuyệt sắc, người bình thường chỉ cần nhìn gương mặt của nàng một cái là
nguyện ý trầm luân trong đó, mà nàng cũng không khoe khoang về sắc đẹp
của mình. Ngược lại, nàng không để tâm tới dung mạo của mình mà thích
đọc sách, thậm chí tới nỗi mê muội. Cái gọi là danh môn khuê tú trong
thành này, các nàng đọc sách chỉ là để khoe khoang tài danh, đề cao giá
trị bản thân mà thôi, tỷ tỷ không giống vậy, đối với nàng thì đọc sách
là một loại hứng thú. Thời điểm Bùi Uyên còn nhỏ, trên hành lang thấy
trưởng tỷ, mỗi khi nàng đọc sách thấy mệt, sẽ phân phó nha hoàn bên mình đến hoa viên đá cầu, ngồi đu dây, hắn ở một bên nhìn thấy tất cả. Bùi
Uyên thực hiểu được, trong lòng tỷ tỷ có một loại nhiệt huyết giống như
lửa, nhưng vì thân phận cùng vinh quang gia tộc, nàng chỉ có thể áp chế
khát vọng có cuộc sống tự do.
Thời điểm hắn bắt đầu có thể hi nhớ được, bởi vì hắn là nam hài tử duy nhất trong Bùi gia, cho nên ai đối
xử với hắn đều vô cùng cưng chiều. Trời lạnh thì ở trong phòng ấm, trời
nóng thì trong phòng hắn luôn có sẵn băng. Bời vì như thế nên thân thể
của hắn rất yếu. Vì có thể khiến cho hắn khỏe mạnh hơn, tỷ tỷ không để ý đến sự phản đối của phụ thân và đại phu, vì hắn mà tự mình mới người
dạy võ, buộc hắn phải cố gắng luyện tập. Khi đó hắn thật sự rất oán hận
vị tỷ tỷ lãnh khốc vô tình này, nhưng nàng lại nói với hăn, chỉ có chịu
qua thống khổ thì mới có thể trở thành nam nhân đội trời đạp đất. Vì trả thù tỷ tỷ, hắn lặng lẽ đem con mèo chết đã lột da để trên giường của
nàng, tuy rằng sắc mặt của nàng trắng bệch, lại lớn tiếng yêu cầu hắn
trở về luyện võ như trước. Nhưng mỗi lần hắn mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, trở về phòng lại phát hiện điểm tâm cùng trà lạnh đều đã được chuẩn bị sẵn. Hắn hiểu được, tính cách của Bùi Hoài Trinh thập phần cứng rắn, cũng
thật sự quan tâm người đệ đệ như hắn. Có lẽ từ nhỏ đã lưu lại ấn tượng
quá sâu sắc nên hắn đối với tỷ tỷ này tràn ngập kính sợ, cũng không quá
thân cận.
Cho dù như thế thì trong lòng hắn, nàng vẫn cao quý, xinh đẹp, tỏa ra không khí thanh xuân như trước.
Từ trước, Bùi gia cùng mỗi người trong Việt Tây đều nói: Bùi Hoài Trinh là hóa thân của sự hoàn mĩ.
Nhưng thời điểm nàng còn trong khuê phòng, hắn vẫn có thể thường nhìn thấy nụ cười của tỷ tỷ, sau khi vào cung, rốt cục hắn cũng không tìm được chút
vui vẻ nào trên khuôn mặt của tỷ tỷ nữa.
Là cái gì khiến cho một người như nàng biến thành một pho tượng điêu khắc hoàn mĩ.
Bùi Uyên rất hiểu, hắn cúi đầu, nắm tay run lên: "Nương nương, hôm qua thần đến ngự thư phòng, đã thấy
Tê Hà công chúa."Trong mắt Bùi Hoài Trinh
hiện lên gì đó nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.
Bùi Uyên thấy hoàng hậu không nói lời nào, thấp giọng nói: "Nương nương, bệ hạ
thích ai thì để ngài ấy thích người đó, sao ngài phải nóng giận với bệ
hạ như vậy, nghe nói đã nửa tháng bệ hạ không đến đây, ngài......"
Bùi Hoài Trinh lạnh lùng thốt ra: "Việc của hậu cung, khi nào thì đến phiên ngươi nhiều lời?"
Thanh âm của nàng như ngưng tụ thành từng bông tuyết, nghe cảm giác trong
trẻo nhưng cũng không kém lạnh lùng, vô tình, nếu cẩn thận nghe thì còn
thấy trong đó có chút run rẩy.
Bùi Hoài Trinh giờ phút này đã không còn là người không gì không làm được như trước.
Bùi Uyên đã có chút sợ hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Nương nương, vi thần có tội!"
Bùi Hoài Trinh nhìn đỉnh đầu của hắn, cười lạnh nói: "Phụ thân nói cho ta
biết, gia tộc cần hoàng hậu là ta, vì thế ta phải làm hoàng hậu. Danh
hiệu này, căn bản là ta không có hứng thú gì. Ngươi thấy một đám trong
cung đều cúi đầu hành lễ với ta nhưng bọn họ đâu có chút ý tốt nào. Ta
biết, một nữ nhân đã vào hoàng cung, nếu được hoàng đế thích thì sẽ có
cuộc sống vô tư, nếu không được thích, người đó cũng chỉ có thể trách số mình không tốt. Cho nên, mỗi người bọn họ đều ở sau lưng nói ta tính
tình lạnh lùng, thủ đoạn lợi hại, hoàng đế không thích là phải, nhưng
vốn là ta không có biện pháp lay chuyển trái tim hắn. Có mấy người biết
được trong lòng hắn sớm đã có người khác, người mà hắn yêu thương chân
chính là Tê Hà? Bọn họ là thanh mai trúc mã, hoạn nạn tình thâm, dù có
yêu nhau cũng không có gì lạ. Mà ta, bởi vì là hoàng hậu, cho nên hành
xử phải khéo léo, đoan trang khoan dung, người khác có thể lấy lòng
hoàng đế, nịnh nọt hoàng đế, nhưng ta thì không thể. Người khác có thể
đố kỵ, ta thì không thể. Hiện tại ngay cả ngươi, đệ đệ của ta, người của Bùi gia, thế mà cũng chạy đến trước mặt ta ý kiến, các ngươi hy vọng ta dung nạp nữ nhân kia sao, cho phép nàng ta tiếp tục bên cạnh hoàng đế,
thậm chí hy vọng ta đi lấy lòng nàng, cầu xin nàng ta phân chia cho ta
một chút sủng ái, phải không?!"
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt
của nàng có chút tức giận, Bùi Uyên sợ hãi quá mức, cúi đầu càng thấp
không dám ngẩng lên, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
"Trong cung đủ
chuyện to nhỏ đã khiến ta rất phiền lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể
phải nghe những chuyện mà chính ngươi không muốn nghe. Chuyện hoàng đế
sủng ái Tê Hà sớm đã truyền ra ngoài, ai không biết là bọn họ có quan hệ gì, tự nhiên lời đồn đãi sẽ truyền khắp nơi. Đã biết trước sẽ như vậy
nhưng hắn vẫn yêu nàng ta, ngoài triều chỉ có chút gió thổi cỏ lay là
hoàng đế nói rằng ta tố cáo, châm chọc khiêu khích, mọi cách làm nhục
ta! Trong tình cảnh này mà ngươi còn muốn ta nhẫn nại?! Muốn ta cúi đầu
với nàng ta?!"
Thân thể Bùi Uyên run rẩy, hắn không biết nên chống đỡ lửa giận của Bùi hậu như thế nào.
"Sự tình đã đến tình trạng này, lời đồn đãi truyền nhảm bên ngoài ta có thể không để ý tới, ta không kêu oan, cũng không muốn giải thích, hoàng đế
độc sủng một nữ nhân kia, trong triều không phải ai cũng là kẻ ngốc mà
không nhìn ra được, bọn họ sớm đã có tai mắt trong cung, làm gì cần đến
hoàng hậu ta nhiều lời? Kẻ đáng giận thật sự là Nguyên Cẩm Phong, hắn
không yêu thương ta, ta không thương tâm thì thôi nhưng hắn lại dám hiểu lầm ta, nhục nhã ta! Lịch sử Việt Tây có hoàng đế nào mà chỉ sủng ái
một nữ nhân, dẫn đến tai họa cho triều chính? Căn bản hắn là người mù!
Bên ngoài truyền rằng ta là người hẹp hòi, ngang ngược, thậm chí đồn đãi vì muốn được sủng ái của hoàng đế mà phải khóc lóc kể lể với phụ thân,
quả thực là buồn cười! Bùi Hoài Trinh ta, tình nguyện sống cô độc cả
đời, cũng tuyệt đối không khóc lóc kể lể trước mặt bất cứ ai!"
Hắn, căn bản là không có lý do gì để yêu thương nàng, vô luận nàng tôn quý
xinh đẹp như thế nào cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn đến với
người khác. Nàng từng vì phòng không chiếc bóng mà đau lòng, vì lời đồn
đãi nhảm nhí mà bi thương, vì không được yêu mà bi ai, nhưng cho đến bây giờ nàng cũng không trách hắn, bởi vì tình yêu không sai! Nhưng hắn có
thể không yêu thương nàng, có thể không muốn thấy nàng, nhưng không thể
không tôn trọng nàng, càng không thể nhục nhã nàng!
Nàng là Bùi
Hoài Trinh, nàng có tôn nghiêm của chính mình. Hắn sủng ái người khác,
nàng có thể không quan tâm, có thể coi như không nhìn thấy, thậm chí
nàng có thể cười nhạo hắn là một hoàng đế không hiểu chính trị, một
người nhu nhược không biết cân nhắc quốc gia đại sự. Nhưng nàng tuyệt
đối không cho phép người khác coi thường, sự ngu xuẩn của hắn, phải để
chính hắn chịu trách nhiệm!
"Bùi Uyên, truyền ý chỉ của ta,
trưởng lĩnh Thôi Cảnh văn võ song toàn, tao nhã, xứng đôi với công chúa, mời phụ thân liên hợp với văn võ bá quan tấu xin bệ hạ!"
Cả người Bùi Uyên chấn động, ngẩng đầu, cơ hồ quên xưng hô: "Tỷ tỷ......"
"Ta không phải là tỷ tỷ của ngươi, ta là hoàng hậu Việt Tây!" Bùi Hoài
Trinh gằn từng chữ nói, đột nhiên đứng lên, làn váy thật dài xẹt qua mặt đất, hiện ra một tầng ảnh xinh đẹp.
Nàng, là hoàng hậu, hoàng hậu của Việt Tây Bùi Hoài Trinh.