Ngọn đèn nhỏ như hạt đậu.
Lí Vị Ương nằm nghiêng người trên giường, bỗng chốc tỉnh táo lại. Nàng nghe rõ ràng, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại.
Bên ngoài phòng, Mã thị dè dặt nói: “Mẹ, mẹ thấy có nên tìm người đến khám bệnh cho Tam tiểu thư không, cô bé dù sao cũng là người Lí gia đưa tới, nếu bị chết…”
Lưu thị nghe con dâu nói xong, mặt lạnh đi, nhàn nhạt trả lời: “Nha
đầu ranh này coi mình là tiểu thư cao quý gì chứ, ta nghe người ta nói,
nó là thứ nữ bò ra từ trong bụng một nha đầu rửa chân, lại còn sinh vào
tháng hai, là một cái tai hoạ không hơn không kém, Lí thị là đại tộc,
không thể đem đi giết, cho nên mới vứt nó cho họ hàng xa ở Bình thành,
mà về sau lão thái thái cùng phu nhân Lí gia liên tiếp bị bệnh, mạng nó
còn không phải là mạng khắc người thân sao? Cho nên mới hoảng hốt đem
đến chỗ chúng ta ở nông thôn! Hừ, ta thấy nó chẳng những là tai hoạ, còn là con lười chẩy thây, mỗi lần bảo nó làm chút việc nhỏ là lại giả
chết, nha đầu thối!”
Lí Vị Ương nghe đoạn đối thoại này, đột nhiên giật mình, theo bản
năng nhìn khắp xung quanh, căn phòng này căn bản không có đồ dùng gì
nhiều, chỉ có một cái bàn vuông, bốn ghế gỗ dài, còn có một cái tủ đựng
đồ, cuối cùng là cái giường gỗ mình đang nằm bên trên.
Chỗ này là —— đầu óc nàng bỗng chốc lâm vào mờ mịt, đối thoại bên ngoài vẫn còn vọng vào rất rõ ràng.
“Lúc cô bé ở Lí gia cũng có người hầu hạ, đã bao giờ phải làm việc
nặng, hôm nay không cẩn thận rơi xuống khe băng mới bị bệnh, cũng không
thể trách cô bé…” Hiện giờ thời tiết rất lạnh, Lưu thị lại để Vị Ương
một đứa trẻ đến hồ băng giặt quần áo, Mã thị không đành lòng, giọng điệu lại càng lo lắng không yên.
Lưu thị hừ lạnh: “Con chết trong bụng còn có chút tình cảm, vị thiên
kim tiểu thư này đúng là chẳng được cái gì, bảo làm có chút chuyện, mà
ra sức khước từ, y như dắt quỷ lên cây đào, người ta nói cũng đúng, còn
muốn lừa ai chứ, không đánh thì không đi, người khác đi hai bước, nó còn phân thành ba bước để đi. Thấy nó ở chỗ kia giả bệnh ta lại thấy bực,
cứ thế thì dứt khoát cho nó ra ngoài bị lạnh chết là tốt nhất!” Nói xong mặt lạnh như hàn băng nhìn chằm chằm Mã thị, “Cô tưởng tôi không biết
chắc, cô thấy thương tiện nhân kia, cô thấy thương nó, thì đống quần áo
tự cô giặt hộ nó luôn đi!”
Mã thị vội nói tiếp: “Dạ, mẹ nói đúng, con dâu không dám nói lung tung nữa…”
Lưu thị thở phì phì đứng dậy, đóng sầm cửa rầm một tiếng.
Có chuyện gì thế này? Mình không phải đã chết rồi sao? Sao còn có thể nằm ở đây? Lí Vị Ương muốn cử động, mà cả người vô lực, như thể xương
cốt rời rạc hết cả, nàng nghĩ lại tất cả thật rõ ràng, đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người vén rèm bước vào.
Sau đó, Lí Vị Ương nằm trong lòng một người, người này hai vai gầy nhỏ, khuôn ngực mềm mại, trên người còn có mùi hương bồ kết.
“Ăn chén cháo đi, người đổ mồ hôi, bệnh sẽ đỡ hơn!”
Hơi nóng phả vào mặt, Lí Vị Ương như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt kỳ quái
nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt – nếu như nàng nhớ không lầm, nữ nhân
nông thôn khoảng hai mươi tuổi trước mắt, là Mã thị, con dâu trưởng của
gia đình nông thôn năm đó nàng từng sống nhờ. Nhưng mà, sao có thể chứ?
Mình rõ ràng đã bị ban chết bằng rượu độc, chỉ chớp mắt sau, vì sao lại
gặp được người quen từ hai mươi ba năm trước…
Mười sáu tuổi nàng gả cho Thác Bạt Chân, tám năm sau bước lên ngôi vị Hoàng hậu, sau đó ngây người ở lãnh cung suốt mười hai năm, lúc chết đã ba mươi sáu tuổi, Mã thị vẫn là dáng vẻ của hai mươi ba năm trước, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Theo bản năng nàng nhìn thoáng qua tay
mình, gầy teo, mảnh khảnh, đầu ngón tay hiện ra vết trắng như trăng non.
Đây không phải là tay của nữ nhân đã ba mươi sáu tuổi, đây là tay của một tiểu cô nương! Nghĩ đến đây, trong mắt Lí Vị Ương có một tia sợ hãi mờ ẩn.
Mã thị lo lắng nói: “Sao rồi, trên người vẫn thấy lạnh sao?”
Giọng của nàng ấy tràn ngập sự thân thiết, có thể nhận ra, nàng ấy thật sự quan tâm đến mình.
“Nên tìm đại phu xem bệnh, nhưng mà mẹ ta, bà ấy… Haizz…”
Lí Vị Ương nhìn chén cháo trong tay Mã thị, không biết được nấu bằng
gạo gì, mà có mùi rất kỳ quái, nhưng không biết vì sao, hốc mắt, lại
chậm rãi ươn ướt.
Nếu là mơ, nàng hy vọng cứ mơ mãi không bao giờ tỉnh. Bởi vì nàng có một loại cảm giác, đó là cảm giác mình còn sống!
Lí Vị Ương vừa định nói chuyện, đột nhiên thấy có người từ bên ngoài vén rèm bước nhanh đến.
Mã thị tay cầm chén cháo, nhìn qua thấy sắc mặt Lưu thị, cả người phát run.
“Cô đang làm gì! Còn không đứng lên!”
Mã thị giật mình, vội vàng buông Lí Vị Ương ra đứng lên, định đặt bát lên bàn, bởi vì sốt ruột nên bát hơi nghiêng, có chút nước rơi ra bên
ngoài, làm bỏng cả bàn tay đang cầm, cực kỳ đau đớn, lại cố gắng chịu
đựng đặt ngay ngắn xuống bàn.
Lưu thị thấy con dâu dám vụng trộm đưa đồ ăn cho Lí Vị Ương, lại còn
bắn tung toé nước ra, lửa giận bùng lên, thuận tay cầm chén cháo trên
bàn, đổ thẳng vào mặt Mã thị. Nghe loảng xoảng một tiếng, đổ vào đầu Mã
thị toàn thân đầy nước canh, bà chỉ tay vào mặt mắng: “Tiểu tiện nhân,
ta đã nói không được đưa đồ ăn cho nó, lời lão nương nói ngươi nghe
không vào tai có phải không, nếu ngươi không muốn sống trong cái nhà
này, lập tức cút đi, trong mắt lão nương không chứa được một hạt cát,
không thể để ngươi làm xấu mặt ta”
Mã thị đáng thương bị Lưu thị đổ cả một chén cháo nóng lên người, cả
người sưng đỏ, nước mắt vòng quanh, một câu cũng không dám nói, chỉ vò
góc áo, nhẹ nhàng lau cháo, xoay người thu dọn mảnh vỡ dưới đất.
Lưu thị không hề thay đổi trong trí nhớ nàng, đối xử với người khác
cay nghiệt thiếu tình cảm, mặc kệ là đối xử với mình hay con dâu Mã thị, đều sai bảo như trâu ngựa, Lí Vị Ương nhìn chằm chằm Lưu thị, theo bản
năng muốn nói chuyện, Mã thị vội vàng chớp mắt với nàng, dường như đang
bảo nàng đừng
mở miệng, mở miệng ngược lại sẽ thêm tội cho nàng.
Mã thị là một người con dâu hiền thục, nhưng mặc kệ nàng làm gì, Lưu
thị mẹ chồng ác độc này chưa từng nhìn tới nàng ấy, cả ngày chỉ bới lông tìm vết, vừa thấy Mã thị nói giúp Lí Vị Ương, thì lập tức cho là nàng
ta cố ý đối nghịch với mình, càng thêm khắc nghiệt với hai người. Lí Vị
Ương cắn răng, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Lưu thị.
Lưu thị theo bản năng liếc nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn thấy trong ánh
mắt của nàng có sự lạnh lùng cùng một tia hàn băng không rõ, trong lòng
nhảy dựng, bắt đầu mắng: “Ngươi điên rồi phải không, dùng cái ánh mắt
này nhìn lão nương!”
Lí Vị Ương chưa kịp tự hỏi vì sao mình quay trở về bộ dáng mười ba
tuổi, suy nghĩ biến chuyện, sờ trong ngực một lúc, quả nhiên đụng đến
một khối ngọc bội, trong lòng ấm áp, ngọc bội này là từ nhỏ mẹ ruột đã
đeo lên cổ nàng, Lí thừa tướng đưa mình đến họ hàng Lí gia, người Lí gia nuôi dưỡng đến bảy tuổi, lúc đầu còn tìm nha đầu, ma ma đến hầu hạ, về
sau phát hiện Lí thừa tướng không có ý đón nàng về Kinh đô, lại không
biết bị ai xúi giục, quyết định đưa mình về nông thôn cho một gia đình
nông dân nuôi dưỡng, mỗi tháng cho mười lượng bạc phí sinh hoạt. Nửa năm trước, không biết vì sao đột nhiên ngay cả tiền sinh hoạt cũng không
đưa, Lưu thị nghiêm mặt tới cửa hỏi ba lần, người Lí gia không thèm để ý tới, bởi vậy Lưu thị càng căm giận mình, không chỉ coi nàng thành nha
đầu để sai bảo, thậm chí còn ngược đãi gấp trăm lần, còn không cho nàng
rời đi, thỉnh thoảng còn bảo người đánh nàng đến tím bầm khắp người.
Lưu thị nhìn bộ dáng Lí Vị Ương, nhíu mày mắng: “Ngẩn người cái gì, tiểu tiện nhân!”
Ngọc bội này là thứ duy nhất mẹ ruột để lại cho nàng tưởng niệm, nàng liều mạng cất giấu, không dám để cho Lưu thị biết. Nhưng hôm nay… Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn bà ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng lạnh
mãnh liệt, chỉ chớp mắt sau trên mặt đã hiện ra nụ cười lấy lòng, “Chu
thẩm, ta ở đây ít nhiều cũng được bà chiếu cố, không có gì để cám ơn bà, ngọc bội này tặng cho bà vậy.”
Nếu nàng không nhớ lầm, khối ngọc bội song ngư tính chất phổ thông
này nửa tháng sau bị Lưu thị phát hiện rồi trộm đi, năm đó nàng từng
muốn đòi lại, mà bị đánh đập tàn nhẫn. Sau này đến lúc nàng làm Tam
Hoàng tử phi có sai người quay lại tìm, thì thôn này trải qua một trận
ôn dịch, những người ở đây nhiều năm trước đã chết hơn nửa, ngay cả Lưu
thị cũng chết, cho nên ngọc bội này không thể tìm lại được.
Lưu thị không ngờ ngọc bội mình luôn muốn tìm mà nha đầu kia cất giấu rất kỹ lại tự Lí Vị Ương đưa ra, sắc mặt rạng rỡ hơn nhiều, hừ lạnh,
đoạt lấy ngọc bội trên tay nàng, nói: “Thế còn không đến nỗi!”
Mã thị giật mình nhìn Lí Vị Ương, như thể không quen biết cô bé này,
trong ấn tượng của nàng, Vị Ương luôn cẩn thận giấu giếm ngọc bội này,
chắc chắn sẽ không để cho người khác lấy đi, sao có thể đột nhiên đưa
cho Lưu thị…
Lưu thị cầm ngọc bội, tâm tình tốt hơn nhiều, hừ lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, ngươi nằm trên giường một ngày, nhưng mà ngày mai phải dậy
làm việc!”
Lí Vị Ương tươi cười càng dịu ngoan: “Đương nhiên rồi Lưu thẩm, ngày mai ta nhất định sẽ làm việc!”
Lưu thị kinh vì sự dịu ngoan của Lí Vị Ương, vừa định nói gì đó, lúc
này, một nam tử cao lớn đột nhiên đi vào, bước vào nhìn thấy cảnh tượng
bên trong, có vẻ đã thành thói quen, sắc mặt tức giận nhìn thoáng qua Mã thị, hình như là bộ dáng phiền chán, miễn cường cười nói: “Mẹ, sao lại
tức giận thế này, đi nào, hôm nay trên chợ con mua được một khối vải dệt cho mẹ, mặc vào giống hệt Lí phu nhân trên trấn, mau đi xem với con!”
Nói xong thì vừa kéo vừa lôi, thúc giục Lưu thị ra bên ngoài.
Lưu thị vừa đi, vừa quay đầu nhìn Mã thị nói: “Để ta thấy ngươi đưa
đồ ăn cho nó, cẩn thận ta lột da ngươi!” Lẩm bẩm mắng rồi rời đi.
Mã thị thấy Lưu thị không còn ở đây, mới ôm mặt nước mắt rơi như mưa.
Lí Vị Ương nhìn Mã thị, khẽ lắc đầu, yếu đuối nhượng bộ là không nên, khối ngọc bội kia, tất nhiên có nhiều biện pháp lấy về! Mà đối phó với
loại vô lại như Lưu thị, nhất định phải ác độc chỉnh bà ta bị bóc ba
tầng da mới thôi!
—— Lời ngoài truyện ——
Chuyện xưa như vậy trên thực tế đã từng phát sinh đó, trong lịch sử
Tiêu Hoàng hậu của Tuỳ Dương Đế từng sinh con vào tháng hai, phong tục
người Giang Nam có nói con cái sinh ra vào tháng hai là điều không lành, cho nên để đệ đệ của Tiêu Khuy là Tiêu Ngập nuôi dưỡng, sau khi Tiêu
Ngập qua đời, chuyển sang cho cậu là Trương Kha nuôi dưỡng. Trương Kha
gia cảnh bần hàn, bởi vậy công chúa nguồn gốc cao quý của Tiêu thị cũng
phải làm nghề nông vất vả, cho nên, đứa nhỏ sinh nhật tháng hai đúng là
rất khổ mà