Bùi Hoài Trinh tự mình dặn dò kẻ dưới làm lễ tang cho Tê Hà công chúa
rồi đem nàng nhập quan, lúc hoàng thượng biết được mọi chuyện, thì quan
tài đã được đóng nắp.
Hắn nổi trận lôi đình, vừa mới xông vào linh đường đã rút kiếm ra: "Bùi Hoài Trinh, ai cho ngươi phép ngươi làm chuyện này?!"
Mọi người sợ hãi, ra sức đi lên ngăn hắn lại: "Bệ hạ, không thể!"
Tiếng quát tháo của bọn họ ở bên tai Bùi Hoài Trinh làm nàng thấy thật nực
cười, mặt nàng mang theo ba phần lạnh lẽo như băng không để ý tới lời
nhạo báng kia, nói: "Bệ hạ, Tê Hà bị ngài ép chết, bây giờ ngài còn ở
trước linh đường của nàng náo loạn, ngài muốn linh hồn nàng ở dưới cửu
tuyền cũng không thể yên lòng hay sao?"
#Ân: cửu tuyền _ cõi âm, nơi chín suối.
Một câu nói của nàng đánh trúng vào điểm yếu trong lòng hoàng đế, trên trán Nguyên Cẩm Phong hiện lên gân xanh, nhìn thật đáng sợ: "Ngươi nói cái
gì?!"
Hinh nữ quan vội vàng nhìn Bùi hoàng hậu, nháy mắt mấy cái, ý bảo nàng bây giờ không nên đổ thêm dầu vào lửa. Tâm trạng của bệ hạ
lúc này không nghe được tiếng ai khuyên can, nương nương nói như thế
nhất định sẽ chọc vào nỗi đau lớn nhất của bệ hạ, nếu gây ra họa lớn
không thể cứu vãn thì biết làm thế nào?
Bùi hoàng hậu không nhìn đến vẻ tức giận của hoàng đế, cơ bản là không quan tâm.
Mặc dù trên mặt của nàng không có vẻ tươi cười, nhưng Nguyên Cẩm Phong
biết, trong lòng nàng nhất định đã vui đến nở hoa. Tê Hà đã chết, chết
ngay trước mắt hắn, mà hắn luôn miệng công khai với Bùi hoàng hậu tình
yêu bất diệt giữa hai bọn họ, Bùi Hoài Trinh dành cho hắn ngoại trừ tàn
nhẫn, lạnh lùng và châm biếm ra, cũng không có gì khác? Tê Hà vừa chết,
nàng chính là người vui vẻ nhất.
"Là ngươi, nhất định là ngươi
giết Tê Hà, nàng hiền lành như vậy, nàng sẽ không nhẫn tâm để ta đau khổ thế này! Ngươi lại có tâm tư độc ác như vậy, thật khiến người khác vô
cùng căm phẫn!" Hắn gạt tất cả mọi người ra, trường kiếm lạnh như băng
thẳng tắp đặt trên cổ trắng nõn của nàng.
Chỉ cần di chuyển một
chút, cổ của nàng sẽ bị mũi kiếm sắc nhọn cắt đứt, tất cả mọi người đều
hoảng hốt, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Bùi Hoài Trinh
đột nhiên nở nụ cười, tấm màn phía trước tung bay, toàn thân nàng mặc áo trắng, gương mặt thản nhiên thuần khiết, giống như một cái bóng màu
trắng, mỏng manh nhưng rõ ràng: "Bệ hạ, ta cứ tưởng ngài là nam nhân si
tình nhất trên cõi đời này, vì Tê Hà, ngài có thể không cần đến tam cung lục viện, còn có thể đấu tranh với tất cả mọi người trong thiên
hạ,nhưng hôm nay ta mới phát hiện, lòng si tình của ngài chính là chuyện đáng chê cười nhất trong thiên hạ. Ngài chưa bao giờ hiểu rõ người mà
ngài yêu thương, thậm chí còn chưa hề thực sự yêu Tê Hà, ngài chỉ là một con người ích kỉ. Tê Hà công chúa thật sự là một tuyệt thế giai nhân,
nhưng lại thật đáng thương, yêu nhầm một nam nhân đê hèn như ngài!"#Ân: tuyệt thế giai nhân_ người đẹp tuyệt trần.
Nguyên Cẩm Phong ngạc nhiên nhìn nàng, kiếm trong tay run rẩy.
Bùi Hoài Trinh cười mãnh liệt, đem cổ mình gần kề vào lưỡi kiếm sắc bén,
giọng nói nhẹ nhàng: "Tất cả mọi người chèn ép nàng, mà nguyên nhân lại
chính do ngài gây ra. Không phải do ngài, nàng sẽ không bị ép gả cho
Thôi Cảnh, không phải do ngài, nàng sẽ không có hôn nhân bất hạnh, không nơi nương tựa, không bị bắt trở lại hoàng cung làm tù nhân, cũng không
cần nhận sự chỉ trích của nghìn người. Không có ngài, nàng sẽ không trở
thành hồng nhan bạc mệnh, mất đi tính mạng! Tất cả mọi việc đều là do
ngài tạo nên, bây giờ ngài lại luôn miệng đổ cho ta hại chết nàng, thân
thể của nàng đang nằm trong quan tài kia, ngài thử hỏi xem, rốt cuộc ai
mới là người hại nàng thành ra như vậy!"
Trong nháy mắt Nguyên
Cẩm Phong kinh hãi lùi lại từng bước, hoảng sợ, mặt trắng bệch như tờ
giấy: "Ngươi...... Ngươi nói năng xằng bậy!"
"Có phải nói xằng
bậy hay không, trong lòng ngài rõ nhất! Tê Hà từng nói, nàng không muốn
trở thành mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, càng không muốn làm thiên hạ của ngài bị hỗn loạn, vì thế nàng không ngại nhận lấy cái chết, nhưng
ngài thì sao, ngài làm được gì cho nàng? Luôn miệng nói yêu nàng, lại
từng bước ép nàng vào con đường chết, ngài xem bàn tay của ngươi đi, nó
dính đầy máu tươi của Tê Hà!"
Nguyên Cẩm Phong cúi đầu nhìn
thoáng qua tay của mình, bên trên giống như hiện lên một lớp máu. Hắn
đột nhiên vứt trường kiếm đi, cả người như bị điên, chạy đến bóp thật
chặt cổ của Bùi Hoài Trinh: "Câm miệng! Ngươi câm miệng! Mau im đi!"
Bùi Hoài Trinh cười ha hả, cười đến điên cuồng thoải mái: "Ngài có thể giết ta để trút giận, nhưng ngài có thể bịt miệng tất cả người trong thiên
hạ không? Ngài có xứng với linh hồn Tê Hà trên trời hay không?"
Vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt lo sợ, liều mạng bám chặt lấy long bào của
hoàng đế, nhưng bọn họ còn chưa kịp gỡ ra, hoàng đế đã không còn chút
sức lực nào buông tay, cả người ngã ngồi trên mặt đất. Mọi người còn
chưa kịp phản ứng, đã thấy vị hoàng đế trước nay lãnh khốc vô tình, lại
đau đớn vô cùng, cuộn người lại khóc!
Bùi Hoài Trinh nhìn phu
quân, sắc mặt dứt khoát, không kiêng nể nói với mọi người: "Tất cả cung
nữ thái giám trông coi Tử Thần cung ngày hôm đó đều xử tử, nếu còn ai
dám nhắc lại chuyện này, giết!"
Hoàng đế như không nghe thấy bất cứ cái gì, cả người run rẩy.
Lúc này cả đại điện đều vắng lặng, vẻ mặt của hắn lạnh lẽo thâm trầm, ánh
mắt khác thường, lại nôn ra một búng máu, vương lốm đóm trên long bào.
Bùi Hoài Trinh thu hồi tầm mắt, đã rõ ràng hắn là người lãnh khốc vô tình,
tuyệt nhiên không thông cảm cho hắn, chỉ nói: "Người đâu, giúp bệ hạ
quay về nghỉ ngơi!"
Hoàng đế được người khác mạnh mẽ nâng đi ra
ngoài, nhưng mới đi tới cửa, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động trong
quan tài, đột nhiên quay đầu, chạy đến bên cạnh, gọi: "Tê Hà ——"Mọi
người không biết hắn muốn làm gì, khi nghe thấy tiếng khóc kia chỉ thấy
sởn cả tóc gáy. Nhưng hoàng đế chỉ ôm quan tài, ngây ngốc ngơ ngác không nói tiếng nào, bọn họ muốn đến gỡ tay hắn ra, nhưng không biết tại sao
hắn dùng sức rất mạnh, ngón tay bấu chặt tới mức đổ máu, lại còn ghé vào quan tài không hề nhúc nhích.
Bùi hậu cười lạnh một tiếng: "Nếu
muốn sống chết ở cùng nàng cũng không cần nóng lòng, dù sao Nguyên thị
cũng chỉ có mình bệ hạ là dòng chính, nên kiên nhẫn một chút, đợi cho
sau trăm tuổi có thể cùng Tê Hà hợp táng, ngay cả vị trí hoàng hậu này
của thần thiếp cũng cho nàng là được!"
Thanh âm của nàng vô cùng lạnh lẽo khắc nghiệt, nhưng Nguyên Cẩm Phong giống như là không nghe thấy gì, không phản ứng lại.Không biết tại sao, Bùi Hoài Trinh cảm thấy so với việc hắn náo loạn lúc nãy, bây giờ nàng càng tức giận, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thời gian trôi nhanh, lúc mọi người nghĩ hoàng đế không thể gượng dậy nổi,
hậu cung đột nhiên xuất hiện vụ án đầu độc, suýt nữa hại chết đứa con
duy nhất Tê Hà công chúa để lại, trong nháy mắt hoàng đế tỉnh lại đứng
lên, không còn ngơ ngác cả ngày ôm di vật nữa, hắn một lần nữa quay lại
triều chính, xử lý công vụ như cũ, chỉ là trở nên đa nghi, tác phong làm việc cũng tàn nhẫn hơn. Mọi chuyện trở nên hỗn loạn, Bùi hậu vẫn không
phản ứng, vẫn như thường ngày ăn uống ngủ nghỉ, chưa từng đem mọi chuyện để trong lòng. Hoàng đế từng nghi ngờ cái chết của Tê Hà công chúa có
liên quan đến hoàng hậu, nhưng hắn cũng biết chính mình không thoát được
liên quan, cho nên sau khi giết tất cả những người ở Tử Thần cung, mọi
chuyện dần dần khôi phục bình tĩnh.
Trong cung hoàng hậu.
Bùi Hoài Trinh đứng trước gương, Hinh nữ quan đang đứng sau trang điểm cho
nàng, tóc đen vấn thành kiểu tóc thịnh hành đẹp nhất, sau khi chải đầu,
Hinh nữa quan cầm lấy mũ phượng khảm ngọc đong đưa đính ngọc ngà châu
báu, định đội lên cho nàng. Bùi hậu lắc lắc đầu, nói: "Không cần, hoàng
đế đi săn bắn rồi sao?"
"Vâng, bệ ha không ở trong cung."
"Truyền lệnh, hôm nay ta muốn xuất cung một chút."
Tê Hà công chúa mất đã nửa năm, mọi thứ bây giờ đều dính bụi, hoàng hậu
mãi mãi là chủ tử cao cao tại thượng, không còn bất luận kẻ nào làm lung lay địa vị của nàng, chỉ tiếc nụ cười trên mặt nàng không còn nhiều như trước, hôm nay lại hăng hái như vậy, hóa ra là muốn ra khỏi cung một
chút: "Nương nương muốn đi đâu, nô tì dặn người đi chuẩn bị....."
"Chuẩn bị những loại thuốc tốt nhất đi Bùi phủ."
Giọng nói của hoàng hậu bình tĩnh, nhưng chỉ cần để ý một chút sẽ phát hiện
bên trong ẩn chưa một chút vui vẻ. Hinh nữ quan biết, ngày mai đệ đệ Bùi Uyên của hoàng hậu đã ba tháng không nhập cung sẽ vào yết kiến, cho dù
là Hoàng hậu nương nương cho gọi, hắn cũng lấy lý do thân thể không khỏe không chịu đến, chuyện này làm hoàng hậu vô cùng không vui. Phái ngự y
đến, Bùi Uyên thật sự yếu đuối nằm trên giường, ngự y chỉ nói khí huyết
không đều, cũng không thấy có gì bất thường."Nô tì đi Bùi phủ thông
báo......" Hinh nữ quan vội vàng nói.
Nhưng Bùi hoàng hậu cũng thản nhiên nói: "Không cần, đừng thông báo cho Bùi Uyên."
Không thông báo cho Bùi phủ, chuyện này không hợp quy củ! Hinh nữ quan đang
định khuyên can, nhưng lại thấy Bùi hậu đang tập trung chỉnh sửa ngắm
mình trong gường, dường như rất hăng hái, nên cũng không dám nhiều lời.
Suy nghĩ của Bùi Hoài Trinh đã không còn ở trên gương đồng, nàng nhớ chuyện trước đây Bùi Uyên bị mình chỉ bảo nghiêm khắc, hắn không khỏe nàng
cũng bắt tập võ, ngày lâu, khó trách khi đó hắn luôn nghĩ đến chuyện làm trái lại.
Đệ đệ này, Bùi hoàng hậu thở dài một cái.
Cửa
Bùi phủ, thị vệ thấy Hoàng hậu nương nương giá lâm, lập tức hốt hoảng
chạy thẳng vào trong gọi người trong phủ. Lúc quản gia đi ra cũng sợ tới mức tay chân mềm nhũn, chỉ nghe thấy Bùi hậu nói: "Đại thiếu gia đang ở đâu?"
Quản gia Bùi phủ nơm nớp lo sợ: "Sáng sớm nay đại thiếu gia đã đi đến quân doanh, hiện giờ không ở trong phủ."
Bùi Hoài Trinh gật gật đầu, cũng không quay về, mà lập tức vào phủ. Quản
gia hướng hộ vệ ra hiệu, thấp giọng dặn dò:"Nhanh đi cấm vệ doanh tìm
tướng quân, nói nương nương tới rồi, bảo ngài ấy mau chóng về phủ......"
Bùi phủ là do tổ tiên Bùi thị gây dựng, cả đoạn đường có rất nhiều chỗ nghỉ chân, cây cối che phủ, hiện ra phủ đệ của hắn càng có vẻ trang nghiêm
theo phong cách cổ xưa. Theo trí nhớ quen thuộc nàng đi trên hành lang,
tì nữ đều quỳ xuống hành lễ, cung kính cúi đầu gọi: 'Hoàng hậu nương
nương'. Bùi Hoài Trinh dừng bước: "Đã lâu ta không trở lại nơi này, hôm
nay sẽ đi dạo một chút."
Đầu tiên Bùi Hoài Trinh định dừng lại ở
sân sau, nơi yên tĩnh nhất của Bùi phủ, từ sau khi nàng vào cung, quản
gia gấp gáp trong lòng, cẩn thận đi lên ngăn cản nàng:"Nương nương, sân
này đã lâu không ai ở, e rằng người đi có chút không hợp......"
Bùi hậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, nhớ tới nương nương trước khi xuất giá mạnh mẽ vang dội, quản gia tự
biết họa từ miệng mà ra, phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Nô tài có tội,
nô tài lắm mồm, khiến nương nương không vui......" Vừa nói, tay vừa dùng sức đánh vào hai bên má của chính mình tới mức sưng đỏ lên, mới nghe
thấy Bùi hậu chậm chập nói: "Quỳ xa một chút."
Quản gia không dám nói nhiều, nhấc thân quỳ sang một bên, lúc này Bùi hậu mới tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi tới, thấy rất nhiều loại hoa, như một bức tranh đẹp mắt, sau
đó Bùi hậu đi tới Tuyệt Tình các thì dừng lại. Đi vào bên trong, mọi thứ sạch sẽ được sắp xếp khéo léo, không dính một chút bụi nào. Bùi hậu bảo tất cả ở lại bên ngoài, ngay cả Hinh nữ quan cũng không mang theo, nàng mở của phòng ngủ, nhìn xung quang một vòng, tất cả mọi thứ đều y nguyên giống như khi nàng chưa xuất giá, trong bình có một nhánh hoa lê buông
xuống, tản ra mùi thơm tự nhiên, rõ ràng nơi này thường xuyên có người
tới. Trên bàn trong phòng ngủ có một bình hoa cổ màu xanh ngọc, nàng
vươn tay nhẹ nhàng chuyển động một chút, giá sách lập tức mở ra, hiện ra một mật đạo hẹp dài.
Đi vài bước vào mật đạo, là một không gian
bồng lai, Bùi Hoài Trinh nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, từ trước đến nay
gia tộc Bùi thị luôn có nhiều nơi ẩn trốn, mật đạo này đã được xây dựng
từ hàng trăm năm trước, chỉ để dự bị thôi, hôm nay lại có tác dụng với
nàng.
Người phụ trách trông coi mật đạo Ách phó thấy Hoàng hậu nương nương, kinh hoảng mặt cắt không còn giọt máu.
Bùi Hoài Trinh thản nhiên nói: "Người đang ở bên trong sao?"
Ách phó đương nhiên sẽ không nói, nhưng nàng ta không biết nên gật đầu hay
lắc đầu, cả người hoảng sợ lúng túng không biết nên làm sao cho phải.
Trong lòng Bùi Hoài Trinh lập tức nổi lên nghi ngờ, một cước đá văng
nàng ra, lập tức xông vào.