Cốc cốc cốc, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Lí Mẫn Đức không vui nhìn người đẩy cửa vào, lạnh nhạt nói: “Tứ Hoàng tử Mạc Bắc, không mời mà đến không biết là đạo lý gì?”
Lí Nguyên Hành chỉ cười: “Tiểu huynh đệ,
lần trước chúng ta đã giao thủ, ta biết huynh đệ võ công không kém,
nhưng chắc hẳn cũng không muốn đánh nhau tại đây, rất khó coi!” Thái độ
hắn hiển nhiên vô cùng thân mật, thậm chí còn mang theo một tia phóng
khoáng, làm người khác khó sinh ra chán ghét.
Triệu Nguyệt cùng Triệu Nam đồng loạt
cảnh giác nhìn chằm chằm Lí Nguyên Hành, sắc mặt không tốt. Phía sau Lí
Nguyên Hành còn có một thiếu nữ, ánh mắt tròn xoe khẽ chuyển, chỉ chốc
lát lập tức dừng lại tại chỗ Lí Mẫn Đức, bắt đầu sáng rỡ khác thường.
Nàng ấy rất xinh đẹp, hàng mi cong cong giống như trăng non, chiếc mũi
thẳng khéo léo, đôi môi mềm mại đỏ tươi, cặp mắt càng giống hồ thu,
trong vắt sáng ngời, chỉ cần liếc qua có thể câu hôn phách người nhìn,
ngoại trừ làn da hơi thô ráp vì bão cát trường kỳ ở Mạc Bắc thì tuyệt
đối là mỹ nhân.
Lí Vị Ương thấy mắt nàng trong suốt như
nước chảy, thật mê người, hiểu được nàng ấy coi trọng Lí Mẫn Đức, bất
giác lắc đầu, tháng này là lần thứ mấy rồi? Mỗi lần Mẫn Đức ra ngoài
luôn dẫn tới không ít tiểu thư vây xem, có người lớn mật bước lên bày tỏ tình yêu, nghe nói lần trước một tiểu cô nương vứt cả yếm lên xe ngựa
hắn… Thật lớn mật, có thể thấy vẻ ngoài xinh đẹp quan trọng đến mức nào. Những nữ tử đó chưa từng đến gần Mẫn Đức đã nói thẳng rằng yêu thích
muốn kết thành đôi, đây mới là nguyên nhân Lí Mẫn Đức chán ghét các nàng một cách cực đoan. Trên đời không ai sẽ bỗng dưng ái mộ, càng miễn bàn
chỉ vì dung mạo hư vô phiêu miểu.
Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương có vài phần hiểu tâm tình Mẫn Đức, bị một đám ong bướm vây quanh khẳng định không thoải
mái, khó trách lần trước hắn không nể mặt ra tay xử lý Cửu Công chúa.
Đại khái giống lời hắn nói: “Xử lý mãi thành quen.”
“An Bình Huyện chủ, đây là muội muội ta
Công chúa Hòa Sướng.” Lí Nguyên Hành thấy Lí Vị Ương chú ý đến muội muội hắn, vui mừng nhanh chóng giới thiệu.
Tính cách Công chúa Hòa Sướng có vẻ cởi
mở, bước lên tươi cười với Lí Vị Ương: “Ta là Lục Công chúa Mạc Bắc, lần đầu theo huynh trưởng đến Đại Lịch, tỷ chính là An Bình Huyện chủ sao,
ca ca nói muốn cưới tỷ về làm phi tử! Tỷ sẽ theo chúng ta về Mạc Bắc
chứ?”
Lí Vị Ương không nói gì, Lí Mẫn Đức cười
lạnh một tiếng: “Chỉ sợ mộng đẹp ca ca Công chúa vẫn chưa tỉnh hẳn, bệ
hạ hủy bỏ cuộc hôn nhân này chính là đã giải quyết dứt khoát, tuyệt đối
không sửa đổi.”
Lí Nguyên Hành không phục: “Chỉ cần ta
thích An Bình Huyện chủ, ta có thể dẫn nàng đi, liên quan gì đến Hoàng
đế Đại Lịch Ông ấy quản trời quản đất, còn quản cả nhân duyên nữa? Vốn
không cần ông ấy cho phép!”
Nói những lời kinh thế hãi tục, làm mọi
người trong phòng ngây ra. Đại khái trong quan niệm bọn họ chưa từng có
người lớn mật như vậy, nhưng Hoàng tử Mạc Bắc dù sao cũng không phải
người Đại Lịch, hắn không tôn kính Hoàng đế bản quốc không có gì kỳ
quái.
Lí Vị Ương thản nhiên đáp: “Đúng là không cần bệ hạ cho phép, nhưng cần ta cho phép, hôn sự này, ta nói không
thành thì chính là không thành.”
Lí Nguyên Hành sửng sốt, dáng vẻ như bị đả kích rất lớn.
Hòa Sướng kỳ quái nhìn chằm chằm Lí Vị
Ương: “Vì sao? Ca ca ta có rất nhiều đất đai, còn có thật nhiều nô bộc,
trâu ngựa ca ca khỏe nhất Mạc Bắc, màu mỡ nhất thảo nguyên, còn nữa ca
ca chưa có Vương phi, nếu tỷ gả qua thì là Chính phi, mọi Trắc phi của
ca ca đều phải nghe lời tỷ nói! Thật uy phong! Tốt hơn nhiều so với ở
đây sống nghẹn khuất qua ngày! Tỷ̉ xem, bất cứ lúc nào ta thấy hứng thú
đều có thể ra ngoài, mà tiểu thư khuê các ở đây rời cửa là có cả đám
người đi theo, quá đáng ghét!”
Lí Vị Ương nhìn Hòa Sướng đang kinh ngạc
đầy mặt, bật cười: “Tài phú ca ca Công chúa đều thuộc về hắn, không liên quan gì đến ta, ta không có hứng thú thay hắn quản lý bò dê, cũng không muốn quản lý đám Trắc phi, ta nguyện ý an nhàn sống những ngày bị gò bó ở Kinh đô, nói vậy Công chúa hiểu chưa?”
Hòa Sướng lộ ra vẻ mặt thất vọng, còn
nhìn nàng với ánh mắt nhìn người ngốc, phảng phất như Lí Vị Ương không
chịu gả cho Lí Nguyên Hành là tổn thất thật lớn.
Lí Nguyên Hành hiển nhiên không để ý đến
chuyện Lí Vị Ương cự tuyệt, hắn cười nói: “Ta biết nữ hài tử Đại Lịch
rất dè dặt, rõ nàng muốn lại cứ nói không muốn.”
Lí Vị Ương và Lí Mẫn Đức liếc nhìn nhau,
từ trong mắt đối phương đều thấy được bốn chữ đàn gảy tai trâu. Lí Vị
Ương cười, chỉ nói: “Nếu không ghét bỏ mời ngồi xuống uống một chén trà. Tạm thời làm bằng hữu.”
Nếu đổi lại là thiên kim tiểu thư bình
thường, lúc này tránh né đối phương còn không kịp, dù hào phóng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Lí Vị Ương lại tỏ vẻ thoải mái, hiển nhiên
không thèm để ý đến những gì phát sinh trên đại điện.
Tứ Hoàng tử Mạc Bắc càng cảm thấy ánh mắt nhìn người của mình tốt lắm, kéo muội muội ngồi xuống: “Đã vậy chúng ta không khách khí, vừa rồi phóng sinh cùng dân chúng Đại Lịch rất thú vị, có điều đứng lâu cũng thấy khát.”
Lúc này Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc một trước
một sau vào phòng, hai nàng thấy cảnh tượng quỷ dị, cũng nghe tùy tùng
đứng ngoài báo lại, biết người trong phòng là Hoàng tử và Công chúa Mạc
Bắc, có chút nghẹn lời. Nhìn tiểu thư nhà mình đang làm gì kia, cứ thế
chiêu đãi Tứ Hoàng tử Mạc Bắc lúc trước vừa bị cự hôn! Tuy rằng hôn sự
đã bị hủy bỏ, nhưng tiểu thư không thấy xấu hổ chút nào sao?
“Bạch Chỉ, châm trà cho hai vị khách nhân.” Lí Vị Ương phân phó.
Bạch Chỉ bước lên phía trước, rót trà cho bọn họ. Hòa Sướng Công chúa không thèm để ý đến hình tượng mỹ nữ, nâng
chén trà uống ùng ục, sau đó thè lưỡi: “Không ngon bằng rượu nhà chúng
ta.”
Người Mạc Bắc giỏi uống rượu, hơn nữa
công nghệ sản xuất rất tốt, rượu bọn họ thật mãnh liệt, dễ bán cho các
quốc gia khác, Lí Vị Ương sớm đã nghe nói, lúc này không thấy kỳ quái:
“Rượu có hương rượu, trà có hương trà, trà nơi này dùng tuyết đầu mùa để pha, cho nên mang hương hoa mai dìu dịu.”
Hòa Sướng Công chúa rõ ràng không tin, cúi đầu uống một ngụm, gật đầu: “Đúng vậy, thật sự là thế!”
Lí Nguyên Hành cười: “Đã sớm nghe nói An
Bình Huyện chủ tài trí xuất chúng, thanh danh truyền xa, ta ở Mạc Bắc
ngưỡng mộ đã lâu. Lúc đó ta còn nghi ngờ rốt cuộc nàng thông minh có khả năng như lời đồn không, hiện giờ ta an tâm.” Trong lời nói nghiễm nhiên còn chưa chết tâm.
Sắc mặt Lí Mẫn Đức không tốt, Tứ Hoàng tử Mạc Bắc thật sự không ngốc, nghe lời này không hề thua kém các công tử
hào hoa phong nhã Đại Lịch, còn hơn người ở điểm chân thành, nghe hắn
nói vậy rõ ràng có ý tiếp tục theo đuổi, không biết Vị Ương có động tâm
không? Nghĩ vậy hắn lặng lẽ quan sát vẻ mặt Lí Vị Ương.
Tươi cười trên mặt Lí Vị Ương vô cùng
điềm đạm, chậm rãi nói: “Tứ điện hạ chớ giễu cợt ta. Biện pháp pha trà
này mọi người đều biết, không chỉ riêng mình ta. Hơn nữa ta chân không
rời nhà, càng không có khả năng thanh danh truyền đến tận Mạc Bắc.”
Lí Nguyên Hành lắc đầu, gọi người hầu
mang một bức họa đến: “Ta nói trước kia đã biết nàng, khả năng Huyện chủ không tin, nhưng thấy bức họa này nàng tất nhiên sẽ biết ta không nói
dối.”
Hắn vừa nói vừa mở bức họa kia ra. Lí Vị
Ương nhìn thoáng qua, bức họa vẽ một thiếu nữ khuôn mặt thanh tú, đang
ngồi trước bàn cờ ngưng mắt suy nghĩ, thần thái nàng thoải mái tự nhiên, ánh mắt sáng rọi, đúng là dáng vẻ của nàng.
Á́nh mắt Lí Mẫn Đức, biến đổi trong khoảnh khắc.
Lí Vị Ương ngạc nhiên: “Bức họa này Tứ điện hạ từ đâu mà có?”
Lí Nguyên Hành đáp: “Bức họa này ba tháng trước một vị bạn tốt của ta ở Kinh đô nghe nói ta đến đây chọn lựa tân
nương, lập tức phái người đưa đến. Hắn còn kể rất nhiều chuyện về nàng.”
Không thể không nói, bề ngoài Lí Nguyên
Hành là người rất thẳng thắn thành khẩn, khó làm người khác chán ghét.
Lí Vị Ương cười rộ lên: “Người đó là Tam công tử Tưởng gia, Tưởng Hoa?”
Lí Nguyên Hành cười sang sảng: “Đúng vậy! Bốn năm trước ta cải trang du lịch Đại Lịch, gặp một vị văn võ song
toàn ở núi Bắc Minh, tâm đầu ý hợp lẫn nhau, vừa là thầy vừa là bạn, chờ ta về nước mới biết hắn là con nhà tướng, vì biên quan không có chiến
sự, lại có người lĩnh quân thay, hắn mới được nhàn nhã hai tháng, du
ngoạn xung quanh, vừa hay gặp ta, kết làm bằng hữu.”
Trong lời hắn nói không hề kiêng dè
chuyện kết giao với Tưởng Hoa, có vẻ vô cùng quang minh, rộng rãi. Lí
Mẫn Đức nhìn đối phương, khẽ cau mày, hôm nay Tứ Hoàng tử Mạc Bắc đến
bảy tỏ, hắn đương nhiên hiểu được vì điều gì, mắt thấy đối phương không
ngừng lấy lòng Lí Vị Ương, hắn càng cảm thấy phiền chán người này.
“Tứ Hoàng tử Mạc Bắc là người trên cao, sao có thể tin tưởng đôi ba câu từ người khác?” Lí Mẫn Đức đột nhiên mở miệng.
Lí Nguyên Hành cười: “Lí công tử, ta
đương nhiên sẽ không tùy tiện tin tưởng người khác, cho dù là bạn tốt
tri kỷ, lần này ta đến Đại Lịch để tận mắt gặp được An Bình Huyện chủ,
nàng chẳng những thông minh, lại mỹ mạo như vậy, ta vừa gặp đã yêu, có
gì kỳ quái?”
Lí Vị Ương đúng là một mỹ nhân, đương
nhiên mỹ nhân ở Đại Lịch rất nhiều, đa dạng mọi kiểu dáng, không đủ để
Tứ Hoàng tử Mạc Bắc xưng là băng sơn mỹ nhân, lần đầu tiên Lí Mẫn Đức
cảm thấy người trước mắt không đơn giản. Vừa rồi bọn họ vô tình gặp
nhau, hắn lại mang theo bức họa Lí Vị Ương, đâu ra trùng hợp như vậy, rõ ràng đã theo dõi từ trước. Làm người khác phải cảm thán, Tứ Hoàng tử
Mạc Bắc này bề ngoài tiêu sái phóng khoáng, bên trong tuyệt đối không
phải bị thịt, hơn nữa vô cùng hiểu tâm tư nữ tử.
Trước tiên hắn nói ngưỡng mộ Lí Vị Ương
đã lâu, lấy được hảo cảm, tiếp theo đưa bức họa thể hiện thành ý, trước
mặt mọi người nêu lên tình ý đối với Lí Vị Ương, lại chậm rãi nói đến
giao tình với Tưởng Hoa, để lại cho người nghe ấn tượng khắc sâu. Nếu
người bình thường biết thù hận giữa Lí Vị Ương và Tưởng gia, tất nhiên
sẽ bỏ qua đoạn Tưởng hoa, mà như thế một khi bị phát hiện sẽ càng làm
người khác nghi ngờ, nhưng hắn lại không hề giấu giếm nói ra tất cả, ra
vẻ chân thành, phảng phất toàn bộ nhiệt tình chân thành của hắn bị Tưởng Hoa lợi dụng, còn lấy được sự đồng tình. Nếu Lí Vị Ương là nữ tử bình
thường tất nhiên đã rung động vì hắn. Người này không thể khinh thường,
Lí Mẫn Đức âm thầm cảnh giác.
Lí Nguyên Hành tươi cười đầy mặt, nghiêm
túc cất lời: “Ta không thích quanh co vòng vèo như người Đại Lịch, cũng
không có ý gì khác, chỉ thật tâm thích nàng, hy vọng nàng có thể trở
thành Vương phi của ta, nếu nàng không thích bên cạnh ta có nữ nhân
khác, ta có thể sắp đặt thích đáng cho các nàng ấy. Thậm chí ta có thể
cam đoan con trai sau này nàng sinh hạ sẽ là người thừa kế toàn bộ tài
sản ta.”
Lí Mẫn Đức cười như có như không, kỹ xảo
theo đuổi nữ nhân người này rất cao minh, luôn miệng nói không có ý
khác, hành động lại cố ý khắp nơi, còn lộ dáng vẻ chân thành vô cùng,
đưa ra lời hứa hẹn kinh thế hãi tục, cho dù Lí Vị Ương ý chí sắt đá cũng sẽ cảm động.
Nhưng Lí Nguyên Hành hiển nhiên chưa nói
xong: “Ta biết Mạc Bắc không phồn hoa bằng Đại Lịch, nhưng ta định kiến
tạo một tòa biệt viện xa hoa, cam đoan phong cảnh bên trong giống hệt
nơi hiện tại nàng đang ở. Thậm chí ta có thể mua vật tư Đại Lịch chuyển
đến Mạc Bắc, để nàng có thể sử dụng mỗi ngày, ta biết nàng không phải nữ tử ham mộ hư vinh, không để ý chuyện đó, nhưng đây là tâm ý của ta, hy
vọng nàng có thể tiếp nhận.”
_________________________________________
Lí Mẫn Đức ở trong lòng trợn trắng mắt,
Lí Nguyên Hành thật đúng là giở hết thủ đoạn, Vị Ương thích uống nước
hoa hồng, bánh Phục linh, thứ này đều là đặc sản Kinh đô, vận chuyển đến Mạc Bắc đã sớm mốc meo, cho dù tìm đầu bếp làm, Mạc Bắc cái nơi quỷ
quái kia chim còn chẳng thèm đẻ trứng, lấy cái gì mà làm! Hừ, ngàn dặm
xa xôi vận chuyển thì sao, thật cho rằng đưa ra một bức họa, nói đôi ba
câu hay ho thì có thể làm Vị Ương động tâm? Quá ngây thơ, một năm nay có biện pháp nào ta không dùng qua, kết quả đều thất bại. Vị Ương thông
minh lại xinh đẹp, hơn nữa nghiệp lớn chưa thành, lý tưởng rộng lớn, sẽ
không thèm theo kẻ ngu dốt như ngươi cả đời.
Hắn vốn định không phản đối đối phương,
mà muốn Lí Vị Ương tự mình cự tuyệt, để đối phương hoàn toàn hết hy
vọng, ai ngờ câu nói tiếp theo của Lí Vị Ương làm hắn sửng sốt.
Sắc mặt Lí Vị Ương hơi đỏ lên, chậm rãi
nói: “Đa tạ Tứ điện hạ đã hậu đãi Vị Ương như thế, có điều hôn nhân đại
sự tuyệt đối không thể quyết định nóng vội, mong điện hạ tha thứ —— “
Những lời này nói rất có thâm ý, mọi người trong phòng đều hiểu, Lí Vị Ương để lại ba phần hy vọng, không cự tuyệt ngay lập tức.
Lí Nguyên Hành vô cùng vui vẻ: “Vậy chiều mai ta săn thú ở ngoại ô, mời Huyện chủ đi cùng giải sầu, không biết có được không?”
Không được, đương nhiên không được —— Lí Mẫn Đức ngầm nghiến răng, sắc mặt âm trầm như sắp nhỏ ra nước.
Lí Vị Ương lại mỉm cười: “Tất nhiên là
được. Nhưng mà Vị Ương không am hiểu cưỡi ngựa, chỉ sợ sẽ làm trò cười
cho người trong nghề.”
Lí Nguyên Hành đã sớm vui vẻ đến mức
không biết nên nói gì, vội vàng đáp: “Không sao, ta dạy nàng là được ——” nói một nửa, ý thức được mình hơi lỗ mãng, nhanh chóng nói thêm, “Công
phu cưỡi ngựa của muội muội ta cũng rất tốt, để muội ấy chỉ nàng là
được. Đúng không, Hòa Sướng?”
Công chúa Hòa Sướng bên kia hai mắt gắt
gao nhìn chằm chằm Lí Mẫn Đức, cả khuôn mặt như bao phủ bởi hoa đào, căn bản không nghe thấy ca ca nói gì, ánh mắt hắn quăng sang cứ thế hồn
nhiên rơi vào đáy nước tối om, không hề phản ứng.
Lí Vị Ương đột nhiên đứng lên: “Một lời đã định. Hôm nay không còn sớm, cũng nên cáo từ.”
Lí Nguyên Hành lập tức cười nói: “Đúng
rồi, Huyện chủ đi thong thả.” Dáng vẻ mỹ mãn khi được giai nhân ưu ái.
Hắn tự mình tiễn Lí Vị Ương lên xe ngựa, nhìn bóng xe nàng khuất dần vẫn chậm chạp không chịu rời đi.
Trên xe ngựa, Lí Mẫn Đức không nhìn nàng, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, lúc này đã là chạng vạng, ánh
chiều tà bao phủ lên từng đường cong đẹp đẽ trên nửa mặt hắn, nhưng
trong mắt hắn tràn đầy chán nản, dáng vẻ tủi thân, rất động lòng người.
Lí Vị Ương bật cười: “Ngươi bày ra vẻ mặt này làm gì, trách ta vừa rồi không để ý đến ngươi?”
Thấy nàng chủ động mở miệng, Lí Mẫn Đức
mới chậm rãi quay người, tầm mắt dừng ở chỗ nàng, nở nụ cười miễn cưỡng
mà cô đơn: “Ta nghĩ nàng hoàn toàn quên mất ta.”
Thấy hai người thân thiết như vậy, chẳng
khác gì bạn tốt. Loại nam nhân này mà cũng có thể chịu nổi —— trên mặt
Lí Mẫn Đức rõ ràng ghi như vậy.
Tên này lại giả đáng thương, trong đầu Lí Vị Ương bất giác nghĩ vậy, nàng mỉm cười đẩy chén trà qua: “Đừng nóng
giận, uống trà đi.”
“Vị Ương, nàng khỏi cần khuyên nhủ ta. Ta biết nàng rất có cảm tình với tên Tứ Hoàng tử Mạc Bắc kia, dù sao hắn
cũng phong lưu phóng khoáng, người lại ở địa vị cao, gả cho hắn là sự
lựa chọn không tồi.” Mời là lạ, hắn nhịn xuống xúc động nghiến răng,
trong lòng oán thầm, loại nam nhân cao to đen hôi này rốt cuộc có chỗ
nào tốt!
Tay Lí Vị Ương run lên, cười có chút kỳ
dị, không phải bệnh đa nghi của nàng nặng, thật sự là Lí Mẫn Đức nói quá ai oán. Không ngờ nước trà nóng bỏng rớt ra ngoài, đỏ ửng cả tay nàng,
nàng khẽ nhíu mày, còn chưa kịp phân phó Bạch Chỉ, tay đã bị người khác
nắm lấy.
Hàng mày đẹp đẽ của Lí Mẫn Đức nhíu chặt, đau lòng không hề che giấu: “Sao không cẩn thận như vậy?”
Lí Vị Ương vừa định nói không sao… Ai ngờ ngay sau đó, nàng hoàn toàn ngây người.
Không chỉ riêng Lí Vị Ương, mấy nha đầu
trong xe ngựa cũng ngây ra, không gian trong xe ngựa lớn như vậy, các
nàng lại đột nhiên cảm thấy độ ấm bỗng chốc dâng cao, Mặc Trúc lập tức
che mặt, vụng trộm tách hai ngón tay ra nhìn lén. Cho đến khi Triệu
Nguyệt mặt không biểu cảm chắn trước mắt hai nha đầu.
Lí Vị Ương vẫn còn đang cứng họng, không
ngờ Lí Mẫn Đức lại ngậm ngón tay nàng! Cảm nhận được sự ấm áp bên trong
miệng bao lấy ngón tay, nàng nói không ra lời, mà hắn còn ngại chưa đủ,
đầu lưỡi cẩn thận liếm qua chỗ bị phỏng.
Cho dù da mặt dày, tâm địa lạnh, mặt Lí Vị Ương cũng đỏ bừng.
Người này có biết xấu hổ là cái gì không, bọn nha đầu đều ở đây, hắn như không thấy, không coi ai ra gì —— A a a! Một đời thanh danh của nàng bị hủy trong tay hắn!
Lí Mẫn Đức điềm nhiên như không thả tay nàng ra, đau lòng: “Lần sau đừng bất cẩn như vậy.”
Lí Vị Ương nhịn nửa ngày mới kiềm chế
được, thở ra hít vào vài lần, nàng miễn cưỡng nói: “Trước mặt người khác tuyệt đối không làm hành động vô lý thế này, lần sau tái phạm ta lập
tức đá ngươi xuống xe ngựa!”
Đôi mắt màu hổ phách của Lí Mẫn Đức chớp lóe: “Ta đã nhớ, trước mặt người khác không làm.”
Lí Vị Ương thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lí Mẫn Đức lại nói tiếp: “Không có người khác thì có thể.”
Lí Vị Ương vừa mới thở phào lập tức biến
thành tức giận, lời trách cứ vừa đến miệng đã thấy hắn buông mắt xuống,
hàng mi cong tạo thành bóng mờ, ánh mắt dịu dàng tủi thân kia làm nàng
nuốt lời xuống. Có lẽ là vẻ ngoài hắn đẹp quá mức, làm nàng nhất thời bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến ngây người.
Ý cười nhiễm lên mặt hắn, hai mắt Lí Mẫn
Đức cong cong, tươi cười này có thể làm mọi ánh sao trở nên ảm đảm mất
sắc thái. Tim Lí Vị Ương đập nhanh hơn, tận lực nhìn sang chỗ khác.
Lí Mẫn Đức như nhìn ra nàng mất tự nhiên, không bức bách quá mức, đổi đề tài: “Vị Ương nghi ngờ Tứ Hoàng tử kia,
cho nên mới cố ý cho hắn cơ hội tiếp cận?”
Lí Vị Ương nhíu mày, lúc này mới quay
đầu, hắn cứ lúc này đứng đắn, lúc khác lại không đứng đắn, nàng không
biết nên ở chung với hắn thế nào nữa. Nhàn nhạt ừ một tiếng, hiển nhiên
còn đang để ý sự thất thố vừa rồi.
Lí Mẫn Đức mỉm cười: “Ngày mai ta cũng muốn đi cùng.”
Lúc tất cả mọi người rời đi, trong phòng
chỉ còn lại Lí Nguyên Hành cùng Công chúa Hòa Sướng. Lúc này Hòa Sướng
khác hẳn vẻ hồn nhiên hoạt bát, nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi, nhướn
người lên, tự mình rót một chén trà, đưa cho Lí Nguyên Hành: “Tứ ca, An
Bình Huyện chủ này tâm tư thâm sâu, Tứ ca định thông qua đám cưới để sử
dụng nàng ấy, chỉ sợ không dễ.”
Lí Nguyên Hành mỉm cười, dạng nữ tử như
Lí Vị Ương, tâm cơ thâm tầm, xảo quyệt gian trá, hận nhất là người khác
dùng mồm mép lừa gạt nàng, thích nhất là người quang minh rộng rãi, điểm này chỉ cần xem hảo hữu của nàng là biết. Nàng lựa chọn nữ hài tử nhanh mồm nhanh miệng, không nhiều tâm tư như Tôn Duyên Quân, rõ ràng không
trợ giúp được gì cho nàng, nhưng vẫn giữ đối phương ở bên người, điều
này nói lên tâm tư phòng bị cực kỳ nặng, khó tin tưởng người cố ý tiếp
cận. Nếu muốn làm đối phương động tâm, phải tìm cách để nàng cảm thấy
mình đang mở lòng, nói những lời chân thật, nếu có nửa câu bị nàng nghi
ngờ, muốn tới gần khó như lên trời.
Lí Vị Ương đã nghi ngờ hắn do Tưởng Hoa
xúi giục đến, hắn lập tức nói rõ với nàng, hơn nữa còn ra vẻ bị Tưởng
Hoa lợi dụng, để đối phương không nghi ngờ ý đồ của hắn.
“Thật ra nếu dùng đám hỏi, Cửu Công chúa
mới là người thích hợp nhất, như vậy cũng có sự trợ giúp lớn với việc
đoạt lấy nghiệp lớn.” Hòa Sướng tiếp tục quan sát vẻ mặt Lí Nguyên Hành, ngẫm nghĩ nói.
Lí Nguyên Hành cười lạnh: “Ngươi biết cái gì? Một nữ nhi thứ xuất hai bàn tay trắng đi đến ngày hôm nay, giá trị
của nàng lớn hơn nhiều so với Cửu Công chúa! Ngươi chưa thấy danh tác
của nàng tất nhiên không hiểu. Theo ta được biết, sở dĩ Thác Bạt Chân bị quản chế khắp nơi, vứt bỏ lực lượng nhiều năm bố trí, tất cả đều do
nàng ấy ban tặng. Chỉ có nữ tử như vậy mới giúp ích nhất cho nghiệp lớn
của ta. Huống chi, ta đã ký kết hiệp nghị với Tưởng Hoa thì sẽ không dễ
dàng đổi người. Cho dù có được nàng khó cỡ nào, ta cũng phải thành
công!”
Lí Vị Ương không dễ đối phó, điểm
này
không phải Lí Nguyên Hành chưa từng nghĩ tới, sau khi bị cự hôn ở đại
điểm, hắn từng nghĩ đến chuyện vi phạm lời hứa với Tưởng Hoa, đổi người
khác, nhưng mỗi lần nhớ tới đôi mắt lóe ánh sáng lạnh của Lí Vị Ương,
trái tim hắn lập tức cảm thấy sôi trào nóng bỏng, thật lâu không thể
bình tĩnh, rốt cuộc vẫn là nữ tử không tầm thường, chỉ dùng son phấn
tiền bạc dễ dàng lấy đến thì cũng chẳng có cảm giác.
“Nhưng muội cảm thấy, Tưởng Hoa kia không phải là thứ tốt —— hắn chỉ nhờ tay chúng ta, nhổ cái đinh trong mắt mà
thôi. Nhìn dáng vẻ hắn bị Lí Vị Ương chọc giận thì biết nữ tử này nhất
định là họa lớn.” Hòa Sướng vẫn nhất quyết không buông, dung mạo kiều
diễm mang theo một tia không hiểu, như ghen tuông lại như không cam
lòng, khó có thể xem rõ.
Lí Nguyên Hành nhấp một ngụm trà, tươi
cười trên mặt lạnh hơn: “Ta và Tưởng Hoa là kết minh theo nhu cầu, nếu
hắn thật sự liên thủ với ta thì thôi, bằng không, ta cũng có chiêu độc
để trị hắn.”
Công chúa Hòa Sướng biết rõ Lí Nguyên
Hành khổ tâm kinh doanh nhiều năm, cho dù ở Đại Lịch cũng xếp vào không
ít cơ sở ngầm. Một góc Mạc Bắc há có thể thỏa mãn dã tâm hắn, thiên hạ
này mới là thứ hắn thật sự muốn nhúng chàm. Cho nên hắn mới muốn có Lí
Vị Ương, nhìn qua không có gì nổi bật, nhưng thật ra là mưu sĩ sau lưng
Thác Bạt Ngọc. Bằng vào trực giác của nàng, biểu hiện của Lí Vị Ương đối với Lí Nguyên Hành hôm nay vô cùng thân cận, phảng phất như có vài phần động tâm, nhưng đáy mắt nàng ta không mang chút tình ý nào.
Hòa Sướng cũng là nữ tử, tất nhiên biết
dáng vẻ của nữ nhân khi có cảm tình hoặc động tâm với nam nhân ái mộ
mình như thế nào, nhưng vừa rồi nàng không nhìn thấy trong mắt Lí Vị
Ương có tình ý gì, một chút cũng không. Lí Nguyên Hành muốn lấy được Lí
Vị Ương, một mặt là vì Tưởng Hoa miêu tả Lí Vị Ương rất rợn người, mặt
khác là lòng tự trọng cùng ham muốn chinh phục của nam nhân. Đại khái
trên đời hiếm có nữ tử nào hắn không chiếm được, hắn hạ quyết tâm muốn
đối phương tâm phục khẩu phục, thực tế hắn không coi Lí Vị Ương là đối
thủ chân chính, nhưng Hòa Sướng cảm thấy, Lí Vị Ương dưới tình huống vô
quyền vô thế đi tới cục diện ngày hôm nay, đâu phải là dạng người dễ đối phó, sao có thể bị sử dụng, chỉ sợ người tới gần nàng ta đều sẽ tiền
mất tật mang.
Nhưng những lời này, nàng không dám nói
với Lí Nguyên Hành, bởi vì mấy năm nay Lí Nguyên Hành phát triển cực kỳ
thuận lợi ở Mạc Bắc, thế như chẻ tre, ngay cả Đại Hoàng tử Mạc Bắc cũng
không phải đối thủ hắn, cho nên hắn đã mất đi sự cẩn thận tỉ mỉ thường
ngày, không chừng đánh giá sai Lí Vị Ương, thật sự rất nguy hiểm.
Hòa Sướng nghĩ quá chăm chú, bất giác
nhíu mày, Lí Nguyên Hành đột nhiên duỗi một tay ôm lấy nàng đặt lên đùi, trêu đùa: “Muội muội chẳng lẽ coi trọng tiểu tử Lí gia kia, lo lắng ta
sẽ giết hắn? Hay là ta gả muội qua để lung lạc hắn, muội thấy sao?”
Hòa Sướng trong lòng phát hoảng, biết đối phương đang thử mình, ngoài mặt nhanh chóng lộ vẻ tươi cười hờn dỗi,
tay ngọc điểm nhẹ lên trán hắn: “Tứ ca thật xấu quá đi, trong lòng người ta rõ ràng chỉ có Tứ ca, lại còn nói mấy lời —— làm người ta thật khó
chịu.”
______________________________
Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này nhất
định sẽ giật nảy mình. Nhà đế vương nhiều chuyện dơ bẩn. Mà cái gọi là
Công chúa Hòa Sướng cao quý ở Mạc Bắc, mẫu thân nàng chỉ là thê tử mới
cưới của thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ yếu, bị Hoàng đế Mạc Bắc ra ngoài tuần
tra, liếc mắt nhìn trúng, mạnh tay đoạt về cung, chưa đủ mười tháng đã
sinh ra nàng. Nàng không phải nữ nhi Hoàng thất Mạc Bắc, nhưng nàng lớn
lên trong cung. Mỗi ngày chỉ có thể ôm mẫu thân cùng nhau run rẩy, Hoàng đế Mạc Bắc đặc biệt thích uống rượu, mỗi lần uống xong sẽ lấy roi phát
tiết, vô số lần nàng cùng mẫu thân vô duyên vô cớ bị đánh, rõ ràng
thường ngày ông ta nhìn qua là Hoàng đế nhân từ rộng lượng, nhưng một
khi uống rượu thì chẳng còn giống con người nữa.
Rốt cuộc có một ngày, mẫu thân bị
đánh không ngừng quay cuồng trên mặt đất, đau đớn rên rỉ cũng không dám
xin tha, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy mẫu hậu, sau này, nữ nhân
nhu nhược đó đã tự sát chết đi, bỏ lại một mình nàng sống trong Hoàng
gia Mạc Bắc lạnh băng. Vì bảo vệ bản thân, trước sau nàng trao thân cho
Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Lục Hoàng tử, mỗi khi gặp được nam nhân có
thể trợ giúp mình, nàng dùng hết mọi khả năng để lợi dụng, mỗi lần nàng
sẽ phải trả giá lớn bằng thân thể mình. Tướng lĩnh, chư hầu đều chặt chẽ nắm trong bàn tay. Cuối cùng, người nàng lựa chọn là Tứ Hoàng tử Lí
Nguyên Hành, bởi vì đến giờ, hắn là nam nhân có khả năng bước lên ngôi
vị Hoàng đế nhất, mà nàng, cần người nam nhân này.
Bởi vì, nàng muốn sống sót, cho dù
vất vả nàng cũng vẫn muốn sống. Hơn nữa nàng còn muốn bước lên trên,
từng bước một đến nơi cao nhất, không bao giờ để cho bất cứ kẻ nào nhục
nhã nàng!
Cũng vì đã trải qua cuộc sống như
vậy, cho nên trong nháy mắt gặp Lí Vị Ương, nàng đột nhiên ý thức được,
đối phương là người giống nàng. Cho dù nàng dùng vô sỉ, hư vinh, lỗ mãng che giấu mình, mà nữ tử kia lại dùng đạm nhạt, lạnh băng để bảo vệ bản
thân, nhưng bên trong cả hai giống nhau như đúc. Nội tâm các nàng đều
tràn ngập thù hận, không gì có thể cứu vớt, người như thế một khi có cơ
hội đổi đời, nhất định sẽ liều mạng xé rách ngực kẻ địch, cho đến khi
hắn chảy hết giọt máu cuối cùng.
Các nàng đều là nữ nhân hai tay nhiễm đầy máu tươi, cho nên, ngay từ ánh mắt đầu tiên nàng đã nhìn thấu Lí Vị Ương. Khi nàng ngẩng đầu lên, phảng phất có thể nhìn vào tận chỗ sâu
trong linh hồn, nhưng nàng không biết, Lí Vị Ương có xuyên thấu qua tầng tầng bảo vệ nhìn thấu nàng không.
Nếu Lí Vị Ương có cảm giác giống
nàng, vậy thì hành động của Lí Nguyên Hành hôm nay chẳng khác nào một
trò khôi hài. Nàng dám khẳng định, Lí Vị Ương sẽ làm cho tất cả những
người trêu đùa nàng, có gan mơ ước nàng phải trả giá lớn! Giống y như
mình vậy!
Lí Nguyên Hành lại đang quan sát
Hòa Sướng, hắn sâu sắc chú ý tới nàng bất an, nắm lấy cổ tay tuyến trắng của nàng, trong đầu bất giác hiện ra cảnh Lí Vị Ương châm trà, từng
ngón thon dài trắng mịn, mềm mại động lòng người. Hắn thật sự muốn biết, bàn tay kia làm thế nào âm thầm thúc đẩy mọi âm mưu, lại làm thế nào
khiến cho Tưởng Hoa thông minh tuyệt đỉnh rơi vào tình cảnh hiện giờ.
Theo bản năng hắn nắm lấy ngón tay Hòa Sướng, xoa nắn thưởng thức, tự
cảm thấy rất có tình thú, mùi vị tốt đẹp hơn so với bất cứ nữ nhân nào.
Lí Nguyên Hành nhìn Hòa Sướng,
trong đầu lại nhớ đến Lí Vị Ương, hơn nữa càng nghĩ càng không nhịn nổi, Hòa Sướng biết rõ tâm tính đối phương là loại đam mê săn bắn, lại vẫn
cố ý để thân thể mềm mại ma sát nhẹ nhàng trong lòng hắn. Lí Nguyên
Hành nở nụ cười, mạnh tay ôm ngang nàng, đi đến sạp mỹ nhân bên cạnh…
Cho đến ngày hôm sau ra ngoài, Lí Vị
Ương vẫn không nói cho Lí Mẫn Đức biết vì sao nàng chấp thuận ước hẹn,
không ngờ Lí Mẫn Đức cũng kiềm chế tính tình không hỏi.
Có điều lần này đi cưỡi ngựa bắn tên, không tiện mang theo Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc, Lí Vị Ương chỉ dẫn Triệu
Nguyệt, Lí Mẫn Đức thì phân phó một mình Triệu Nam theo, Lí Vị Ương quay đầu tò mò nhìn hắn.
Lí Mẫn Đức giải thích: “Lần này không thể mang theo nhiều người, ta chung quy cảm thấy đối phương là nhân vật khó đối phó, nếu để hắn phát hiện ta là người Việt Tây sẽ rất phiền
toái.”
Lúc trước Lí Mẫn Đức từng để lộ ám vệ trước mặt người khác, nhưng Đại Lịch ít người hiểu nội tình Việt Tây,
bao gồm cả Thác Bạt Chân, hắn chỉ nghi ngờ là lực lượng Lí gia che giấu, nhưng lần này Lí Mẫn Đức cẩn thận như vậy, có thể thấy tình thế bất
thường.
“Ngươi đã phái người đi tìm hiểu Lí Nguyên Hành?” Lí Vị Ương nghĩ tới khả năng này.
Lí Mẫn Đức gật đầu: “Mạc Bắc ngoại
trừ Đại Hoàng tử địa vị tôn quý nhất do Hoàng hậu sinh ra thì còn có bốn người có năng lực cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, đó là Nhị Hoàng tử Lí
Nguyên Lâm, mẫu thân hắn là người Đại Lịch, bản thân tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, là nhân vật văn có thể định quốc, võ có thể an bang, rất
được Hoàng đế Mạc Bắc coi trọng, nhưng kỳ quái là hai năm trước hắn đi
tuần tra biên cảnh Mạc Bắc vô tình bị giặc cỏ tập kích, chết bởi tên
độc. Tam Hoàng tử Lí Nguyên Tiếu, mười bảy tuổi đã có tám vạn binh giáp, trấn thủ phía nam Mạc Bắc, là võ tướng vô cùng lợi hại. Nhưng một lần
trên đường truy kích giặc cỏ vô tình ngã ngựa, sau khi được nâng về lãnh địa, chưa đầy ba ngày mất mạng. Lục Hoàng tử Lí Nguyên Tấn, có thần lực trời cho, đánh bật ngàn cân, hơn nữa am hiểu mưu lược, nhà ngoại lại là công huân bậc nhất Mạc Bắc, vốn cũng là người cạnh tranh nổi bật cho
ngôi vị Hoàng đế —— “
“Nhưng hắn cũng chết?” Lí Vị Ương đoán.
Lí Mẫn Đức gật đầu: “Không sai, hắn
chết rất ly kỳ, nghe nói nhìn trúng mỹ thiếp một phó tướng, sau này bị
mỹ thiếp kia giết. Mà kỳ quái là nữ nhân đó tay không tấc sắt không hiểu đã thắt cổ một người trời sinh thần lực như thế nào?”
Lí Vị Ương cười: “Nếu Nhị Hoàng tử
lợi hại đúng như ngươi nói, sao có thể bị giặc cỏ dễ dàng giết chết, thị vệ cấm quân đi theo bảo vệ chẳng lẽ toàn bộ là bị thịt? Lại nói Tam
Hoàng tử kia, một mãnh tướng am hiểu cưỡi ngựa, trấn thủ biên cương lại
ngã từ trên ngựa xuống, chẳng phải buồn cười như cá chết đuối trong
nước? Còn cả Lục Hoàng tử, chết càng vô cùng kỳ quái.”
Lí Mẫn Đức cười nói: “Đúng thế, theo
những gì ta điều tra, chuyện nào cũng liên quan đến Tứ Hoàng tử. Cho nên hắn là nhân vật lợi hại, tàn nhẫn, không thua kém gì Thác Bạt Chân.”
Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Người
thành nghiệp lớn tất nhiên không câu nệ tiểu tiết, không có gì kỳ quái.” So với Thác Bạt Chân, nàng ngược lại cảm thấy hành động của Lí Nguyên
Hành không có gì đáng ngại, ít nhất người ta thi triển thủ đoạn đối phó đối thủ của mình, mà không phải mượn đao giết người đối phó một đám phụ nữ tay không tấc sắt, trong đầu Lí Vị Ương không biết vì sao hiện lên
khung cảnh lúc đó ở phủ Thái tử, nhíu mày, xoay người: “Chúng ta đi
thôi.”
Lí Mẫn Đức mỉm cười, nghe nói sau khi Đức phi chết, Thác Bạt Ngọc hơn mười ngày không bước ra khỏi phủ, có
thể thấy thật sự đau khổ. Hắn lại rất thoải mái, dù sao không có chuyện
gì vui vẻ hơn thấy tình địch mặt xám mày tro, nhất là Thác Bạt Ngọc
không đến làm phiền Lí Vị Ương, hắn càng cảm thấy vui mừng.
Vừa nhìn thấy tên mặt hoa da phấn kia đã mất hứng —— Lí Mẫn Đức nghĩ vậy, hồn nhiên quên mất mình còn tuấn tú hơn cả người ta.
Ra khỏi thành đến nơi ước định, Lí Vị Ương xuống ngựa gặp Lí Nguyên Hành một thân kỵ trang kéo tuấn mã
tuyết trắng đứng chờ nơi đó. Lí Vị Ương cười nói: “Tứ điện hạ.”
Lí Nguyên Hành tươi cười đầy mặt:
“Huyện chủ không thất ước, ta thật vui mừng.” Hòa Sướng bên cạnh cũng
vui vẻ, ánh mắt vụng trộm liếc Lí Mẫn Đức, phảng phất như thật sự bị hắn mê hoặc.
Nhưng lúc này, Lí Vị Ương nhìn qua
Hòa Sướng không lộ chút dấu vết, Hòa Sướng sâu sắc chú ý tới ánh mắt
nàng, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tim Hòa Sướng đập
mạnh một nhịp.
Nàng ấy nhìn thấu mình! Nhất định là
vậy! Nàng lập tức hiểu ra, trong mắt nhất thời mất đi vẻ mê luyến Lí Mẫn Đức, thay bằng nụ cười mỉm hiểu rõ tất cả. Nàng mơ hồ biết, Lí Vị Ương
đã sớm nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, như vậy Lí Nguyên Hành thì
sao, Lí Vị Ương sớm biết hắn định làm gì, cố ý đến đúng hẹn ư? Nếu thật
như thế, tâm tư Lí Vị Ương thâm trầm đến đáng sợ. Hòa Sướng rùng mình,
tươi cười trên mặt càng ngọt ngào, chạy lên nắm tay Lí Vị Ương.
Cảm giác lạnh lẽo —— Tươi cười trên mặt Hòa Sướng không thay đổi: “Vị Ương, ta có thể gọi tỷ như vậy không?”
Lí Vị Ương cười vô cùng ấm áp, ra vẻ thật thích Công chúa Hòa Sướng: “Tất nhiên.”
Lí Mẫn Đức lại như không nhìn thấy
người khác, trong mắt hắn chỉ có Lí Vị Ương, lúc này trời mới rạng sáng, khuôn mặt nàng hơi hồng, tươi cười thoải mái động lòng người, thần thái sáng láng. Hiếm khi hắn thấy nàng cười như vậy, phảng phất không đề
phòng, lại giống hiểu rõ tất cả. Hắn hơi tò mò, lần này Lí Vị Ương rốt
cuộc định làm gì?
“Trên mặt ta có gì sao?” Phát hiện ánh mắt hắn khác thường, Lí Vị Ương quay đầu.
Đôi mắt màu hổ phách của Lí Mẫn Đức chớp lóe: “Không có.”
Ánh mắt Hòa Sướng lướt qua mặt Lí Vị
Ương, cuối cùng dừng trên người Lí Mẫn Đức. Ngay từ lúc bắt đầu nam nhân này chưa từng liếc mắt nhìn nàng, sao có thể chứ? Nàng chưa từng gặp
nam nhân nào không bị nàng mê hoặc!
Hòa Sướng không biết rằng, dung mạo
nàng tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Lí Trường Nhạc năm đó thì vẫn kém
một chút, Lí Mẫn Đức luôn khinh thường Lí Trường Nhạc không thay đổi,
huống chi là nàng? Nhưng cũng vì Hòa Sướng chưa từng thất bại, thấy Lí
Mẫn Đức không nhìn mình, trong lòng hơi tức giận, nàng hóa sự tức giận
này thành nụ cười ngọt ngào, ôm tay Lí Vị Ương, chỉ vào con ngựa tuyết
trắng kia: “Vị Ương, tỷ xem, ngựa này mang từ Mạc Bắc đến, một ngày có
thể đi ngàn dặm, là Thiên Lý câu chính cống, hoàn toàn hơn hẳn mấy con
chân mềm ẻo lả Đại Lịch đó!”
Lí Vị Ương cười bỏ qua, lại nghe thấy Lí Nguyên Hành trách cứ: “Hòa Sướng, nói gì thế!”
Công chúa Hòa Sướng thè lưỡi, dáng vẻ bướng bỉnh: “Ca ca đừng nóng giận! Muội chỉ đùa chút thôi, Vị Ương rộng lượng vậy không so đo với muội đâu mà!”
Ánh mắt Lí Vị Ương dừng ở con ngựa
toàn thân tuyết trắng, đúng như lời bọn họ nói, đây là ngựa tốt hiếm
thấy, chẳng những thân hình khỏe mạnh hùng vĩ, màu lông trắng sáng, hơn
nữa đôi mắt đen đồng sáng ngời có thần.
“Con ngựa này là lễ vật ta tặng cho nàng. Nó vẫn chưa có tên.” Lí Nguyên Hành cười sang sảng.
Lí Vị Ương phát hiện, tuy nam nhân
trước mắt tâm cơ thâm trầm đáng sợ, nhưng một khi hắn có ý định lấy lòng nữ nhân thật đúng là khó cự tuyệt. Nghĩ cũng phải, nếu không vì những
gì đã trải qua kiếp trước, có lẽ nàng sẽ dễ dàng động tâm, nghĩ đến đây
nàng tò mò nhìn thoáng qua con ngựa: “Thật sự tặng cho ta?”
Lí Nguyên Hành gật đầu: “Nàng đặt tên cho nó đi.”
Hòa Sướng giành trước: “Xuất Vân được không? Nghe qua thật uy phong.”
Xuất Vân, Xuất Vân, không biết Lí Vị Ương nghĩ tới điều gì, mỉm cười với Hòa Sướng: “Là cái tên rất hay.”
Trong nháy mắt, Hòa Sướng gần như cảm thấy đối phương biết rõ mọi suy nghĩ của mình, nàng cười rộ lên, nhưng
trong tươi cười ẩn giấu một chút bất an.
Lần đầu tiên có cảm giác bị người
khác nhìn thấu… Nhưng loại cảm giác này không tệ, Hòa Sướng nghĩ, nàng
thích Lí Vị Ương, thích nữ hài tử cất giấu vô số bí mật giống nàng. Nếu
không phải lập trường trái ngược, nàng thậm chí muốn liều lĩnh trở thành bằng hữu với Lí Vị Ương. Nếu Lí Vị Ương nguyện ý đứng về phía nàng vậy
thì thật tốt! Nam nhân tính là cái gì, nàng có thể dẫm nát bọn họ dưới
lòng bàn chân! Nàng tin tưởng, Lí Vị Ương cũng nghĩ như vậy!
Có một số người rất kỳ quái, tuy rằng quen biết không lâu lại cứ có cảm giác vừa gặp đã thân quen, thậm chí
coi đối phương là tri kỷ. Hiện giờ Hòa Sướng có cảm giác này, vô dùng kỳ diệu, hơn nữa khiến nàng lựa chọn che giấu Lí Nguyên Hành! Đúng, nàng không định nói cho hắn biết, nàng muốn tận mắt nhìn xem Lí Vị Ương rốt
cuộc sẽ làm gì!
Chắc hẳn, vô cùng, vô cùng, vô cùng thú vị!