Typer: Tiểu Hồng Nhi
Chớp mắt, ngày sinh của Thái
hậu đã đến, mấy hôm trước Hoàng đế hạ chiếu lệnh, Hoàng tử, phò mã, quan viên học sĩ trên tam phẩm cùng gia quyến tiến cung. Tối đó, tất cả
những người được mời sớm nhập cung chờ đợi, sắc trời vừa tối, mọi người
lập tức ngồi vào vị trí theo chỉ định.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua,
toàn bộ cung điện giăng đèn kết hoa, khắp nơi tràn ngập ánh đèn, trong
điện trang trí hoa lệ, ngay cả các cung nữ châm trà bưng đồ ăn cũng
mang trang sức khác biệt, y phục rực rỡ, kim thúy xán lạn. Sau khi vào
chỗ, Lí Vị Ương nghe thấy tiếng trống nhạc rộn ràng, các loại đồ ăn,
rượu ngon giống như dòng chảy dâng lên.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của
Tưởng Nguyệt Lan xuất hiện một tia trào phúng, mà Tôn Duyên Quân thấp
giọng nói: “Xem tình cảnh trong cung hình như chẳng bị ảnh hưởng bởi địa chấn chút nào!”
Lí Vị Ương nhìn cảnh tượng ca
múa thái bình, đáy mắt che giấu nụ cười lạnh, nhưng không mở miệng nói
gì. Trong mắt kẻ thượng vị, sự khó khăn của dân chúng có được coi là gì
đâu? Đã mở kho lương, cũng sai người đi chẩn tai, Hoàng đế tất nhiên có
thể an tâm tổ chức sinh nhật cho Thái hậu. Hơn nữa vừa mới đẩy lùi năm
mươi vạn đại quân Mạc Bắc, lúc này tâm tình Hoàng đế vui vô cùng, ai dám bước lên trách cứ Hoàng đế xa xỉ lãng phí?
Thái hậu ngồi trên cao nhìn
xuống mọi người, trên mặt mang theo nụ cười mỉm. Hoàng đế cùng Hoàng hậu hai bên, còn Liên phi được sủng ái bụng lớn ngồi cạnh Hoàng đế, nhìn có vẻ mặt mày hồng hào, hơi đẫy đà, mĩ mạo vẫn như trước không bị ảnh
hưởng bởi mang thai.
Lí Vị Ương và Liên phi liếc
nhìn nhau, Lí Vị Ương khẽ gật đầu. Liên phi lúc này mới yên lòng, dịu
dàng làm bạn bên cạnh Hoàng đế, nhìn qua giống một tần phi bình thường.
Tiếc rằng mĩ mạo siêu phàm thoát tục cùng với bụng lớn kia, làm nàng
nhất định sẽ trở thành tiêu điểm.
Lúc này, Thái tử đứng lên, nâng chén cung chúc Thái hậu phúc thọ an khang, sau đó nói: “Lần này Tưởng
phi đã chuẩn bị một phần lễ vật cho Thái hậu, mời Thái hậu thưởng thức.”
Thái hậu nhìn thoáng qua Tưởng thứ phi cười đoan trang bên cạnh Thái tử, mỉm cười: “Ồ, không biết là lễ vật gì?”
Lí Vị Ương cũng nhìn Thái tử và Tưởng Lan, lễ vật của mọi người đều đưa đến cung trước, mà Tưởng thứ
phi cố tình làm nổi bật, như vậy không phù hợp với tác phong nhất quán
trước giờ của nàng ấy. Nàng ấy cúi đầu xuống, che lại nụ cười mỉm trên
bờ môi.
Thái tử vỗ tay, sau đó thấy
mười mấy vị cung nữ thái giám nối đuôi nhau vào, nâng mấy trăm bồn hoa
mẫu đơn, làm mọi người trong đại điện phải sợ hãi than thở. Lá cây xanh
ngắt tươi mới, càng thêm nổi bật cánh hoa mẫu đơn màu đỏ, màu tím, màu
vàng kiều diễm đẹp đẽ, Lí Vị Ương ngồi từ xa cũng có thể ngửi được mùi
hương mẫu đơn nồng đậm say lòng.
Mọi người kinh ngạc tán thưởng, đến ngay cả Cửu công chúa cũng phải than: “Mấy trăm bồn hoa gần như tập hợp tất cả các giống mẫu đơn, có những giống quý hiếm ngay cả Ngự hoa
viên cũng không bằng! Vận chuyển nhiều hoa mẫu đơn như vậy về Kinh đô,
nhất định hao tốn thật nhiều tâm tư!”
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm
xuống, đúng vậy, dù sao cũng là thời buổi rối loạn, làm thọ yến cho Thái hậu đã bị vô số người âm thầm lên án, nhưng thọ yến của Thái hậu cộng
thêm quân đội Mạc Bắc bị đánh bại, làm ông cảm thấy phải đặc biệt làm
lớn, cũng tiện thể đuổi đi vận xấu quốc gia gần đây. Chính ông có thể xa xỉ nhưng chưa hẳn đã cho phép người khác xa xỉ!
Tưởng thứ phi dịu dàng nói:
“Công chúa, từ lâu đã nghe nói Thái hậu nương nương thích mẫu đơn, cho
nên từ ba năm trước thần thiếp đã chọn lựa một số chủng loại xuất chúng
chuyển đến Kinh đô, sau đó tỉ mỉ chăm sóc, dần dà mới tạo ra nhiều giống như vậy, chỉ mong có cơ hội dâng lên để Thái hậu thưởng thức.”
Bắt đầu chuẩn bị từ ba năm
trước, khó trách Kinh đô không nghe thấy tin tức phủ Thái tử thu thập
hoa mẫu đơn khắp nơi, mỗi tháng một hai bồn, thật sự không phải chuyện
gì quá đáng, ngược lại thể hiện ra hiếu tâm không giống người thường.
Sắc mặt Hoàng đế rất nhanh trở nên thoải mái, Thái hậu bên cạnh mở miệng hỏi: “Hiện giờ dù sao cũng không phải mùa hoa mẫu đơn nở, Thứ phi đã
làm thế nào?” Tuy rằng đã đến mùa xuân, nụ hoa bình thường nở không ít,
nhưng hoa mẫu đơn lại chưa đến thời kỳ nở hoa, có thể làm nở nhiều mẫu
đơn như vậy, phòng kính bình thường sợ rằng tuyệt đối không được .
Trên khuôn mặt dịu dàng của
Tưởng Lan xuất hiện một tia đỏ ửng, phảng phất như đang ngượng ngùng:
“Khởi bẩm Thái hậu, thần thiếp đặt tất cả hoa mẫu đơn trong phòng kính,
sau đó phân phó thợ thủ công đun nóng ngói lưu ly đặt lên mái nhà, lại
thêm lò sưởi trong phòng kính, tính kĩ càng giờ hoa nở để gia tăng hoặc
giảm bớt than nóng, thế này mới kịp nở hoa trước ngày sinh Thái hậu. Hoa mẫu đơn trên đại điện, nhiều nhất chỉ trưng bày tầm nửa canh giờ, rồi
phải đặt về nhà kính. Nếu Thái hậu còn muốn ngắm có thể chuyển vào ngự
hoa viên, nhưng phải phủ gấm xung quanh, đặt thêm lò than, mới làm hoa
mẫu đơn không sợ lạnh, nở rộ như lúc ban đầu.”
Mọi người lại kinh sợ than,
tính toán ngày mẫu đơn nở cùng với trạng thái để gia tăng cùng giảm bớt
than lửa, tâm tư thật sự rất tinh tế, vị Tưởng thứ phi này thật đúng là
tốn tâm tư, từ ba năm trước đã vì sở thích của Thái hậu mà chuẩn bị, đặc biệt chờ tới dịp này mới lấy ra.
Tôn Duyên Quân thấp giọng nói:
“Không lâu trước nàng ấy vừa mất người thân, thế mà bây giờ đã cười
khanh khách, thật đúng là vô tâm vô phế.”
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Tưởng
Lan: “Nàng ấy đã gả vào Hoàng gia, như vậy không còn liên quan đến nhà
mẹ đẻ, cho dù người thân nhất chết đi cũng không thể mặc tang phục, bằng không là bất kính với Hoàng thất. Hôm nay nàng ấy đến chúc thọ Thái
hậu, tất nhiên phải ý cười rạng rỡ, chẳng lẽ vẻ mặt buồn bã sao, chẳng
khác nào đánh vào thể diện Thái hậu? Việc này thể hiện tính nhẫn nại của nàng ấy càng tốt hơn người khác.”
Tôn Duyên Quân kinh ngạc nhìn
Lí Vị Ương, sau đó thở dài một hơi. Đúng vậy, đã gả vào Hoàng gia, nếu
còn để tang, tương đương nguyền rủa Hoàng thất, nữ nhi bình thường gả ra ngoài còn có thể mặc tang phục cho phụ mẫu, nhưng nữ tử một khi gả cho
Hoàng tộc Đại Lịch thì tuyệt đối không thể, điều này trên một ý nghĩa
nào đó mà nói là không chút tình người.
Thái tử cười: “Tưởng phi đúng
là tốn không ít tâm tư, nhưng ta nghe nói, lầm này Thất đệ từ Mạc Bắc
trở về, cũng mang lễ vật cho Thái hậu, sao không lấy ra để mọi người
cùng thưởng thức?”
Hắn rõ ràng cố ý, Thác Bạt Ngọc đi đánh giặc, không phải chọn lựa lễ vật, làm sao có thể đặc biệt mang
lễ vật mừng thọ về? Rõ ràng cố ý làm khó dễ, Lí Vị Ương nhướng mày, nàng muốn nhìn xem, Thác Bạt Ngọc sẽ ứng đối thế nào.
Lúc này, Thác Bạt Ngọc đứng
lên, dung mạo tuấn tú không một tia hờn giận, ngược lại tràn đầy ý cười: “Tâm ý của Tưởng phi thật sự hiếm có, đệ đúng là mang theo lễ vật, có
điều so với tâm ý của Tưởng phi thì lại quá keo kiệt, ngượng
ngùng lấy ra.”
Mọi người nghe vậy đều cười ha
hả, cảnh tượng trở nên thoải mái. Nếu là thường ngày, Thác Bạt Ngọc nhất định chỉ lo đánh giặc, căn bản không nghĩ đến việc chuẩn bị lễ vật, lần này ngay cả Lí Vị Ương đều cảm thấy kỳ quái, không biết lễ vật Thác Bạt Ngọc đi đánh giặc tiện thể cầm về rốt cuộc là cái gì.
Thác Bạt Ngọc cười nói: “Lần
này đệ đi qua Mạc Bắc, người Mạc Bắc hốt hoảng bỏ chạy, để lại rượu đặc
sản thiên nhiên của bọn họ. Loại rượu này trước giờ luôn nổi tiếng thiên hạ, chỉ có Hoàng thất Mạc Bắc được độc hưởng, cho nên đệ mang mấy trăm
vò từ Mạc Bắc trở về, đủ để mọi người hưởng dụng.”
Lí Vị Ương bật cười, Thác Bạt
Ngọc đây là đang nói đùa, lại cũng không phải nói đùa, Hoàng đế trên
khán đài rõ ràng long tâm đại duyệt: “Trình lên đi.”
Vì thế, Thác Bạt Ngọc sai người làm nóng rượu phân cho mọi người, rượu này vừa mới nâng vào đại điện đã tỏa ra loại hương nùng lành lạnh, lập tức áp chế hương hoa mẫu đơn thơm ngào ngạt, vẻ mặt Thái tử trong nháy mắt có chút cứng ngắc, sau lại
cười nói: “Thất đệ, mấy vò rượu này tặng hết cho mọi người, có phải quá
mức tùy tiện không?”
Thác Bạt Ngọc như sớm dự đoán
được hắn sẽ nói vậy, chỉ mỉm cười, mà tươi cười nhìn như định liệu trước vô cùng mê người: “Thái hậu, lần này đến biên cảnh, bởi vì giúp dân
chúng tránh khỏi chiến hỏa, dân chúng vô cùng cảm kích sự che chở của
Phụ hoàng Thái hậu, cho nên đặc biệt kính tặng lễ vật, nhi thần ngàn dặm xa xôi mang về Kinh đô dâng lên.”
Hoàng đế nghe nói là dân chúng
tầm thường ở biên cảnh tặng lễ vật, lập tức hứng thú: “Xa xôi như vậy
còn muốn tặng lễ vật cho trẫm, không biết rốt cuộc là thứ gì! Cũng trình lên đi!”
Thác Bạt Ngọc sớm đoán được
Hoàng đế sẽ có hứng thú, hắn vỗ tay, mọi người nhìn thấy một chiếc hòm
sắt thật lớn được nâng lên, mở ra, bên trong là một cái giá xuyên qua
hơn mười con dê, toàn bộ được nướng vàng óng ánh. Thái tử cười lạnh: “Lễ vật như vậy cũng đưa lên, thật quá mức đơn sơ.”
Hoàng đế lạnh lùng trừng mắt,
cao giọng nói: “Dân chúng quà ít lòng nhiều, lễ nhẹ tình lễ trọng! Người đâu, trình thịt dê lên.”
Thái tử vô duyên vô cớ bị trách móc, đột nhiên nhớ đến Hoàng đế đang vui mừng vì chiến sự Mạc Bắc thuận lợi, mắt thấy dân chúng ngàn dặm xa xôi tặng lễ vật, cho dù tặng một
nắm đất, Hoàng đế cũng cảm thấy sự cảm kích cùng sùng kính của dân chúng với ông, mà Thái tử cố tình đổ một chậu nước lạnh vào, khó trách sẽ bị
mắng một câu, hắn nhìn ánh mắt lạnh buốt của Hoàng đế, cả người run lên, không dám nhiều lời nữa.
Thái giám cắt một miếng thịt
ngon nhất, đặt vào khay vàng, trước mặt bao người Hoàng đế tự mình nhấm
nháp một miếng, mọi người nhìn chằm chằm vào ông, chợt nghe thấy Hoàng
đế long tâm đại duyệt: “Hơn mười năm qua, lần đầu tiên trẫm được nhấm
nháp mĩ vị như thế, quả thật là mĩ vị, phân chia xuống dưới đi.”
Rất nhanh, Lí Vị Ương cũng nhận được một miếng thịt dê nướng, xưa nay nàng không thích ăn thịt nhiều
dầu mỡ, nhưng mà thấy miếng thịt dê kia thơm ngon vô cùng, ăn thử một
miếng, lập tức kinh ngạc, hương vị này hoàn toàn khác với thịt dê nướng ở Kinh đô, chẳng những không có mùi khói, còn vô cùng ngon miệng.
Nhìn qua các lễ vật, đồ ăn Thác Bạt Ngọc dâng lên có vẻ kém mẫu đơn phồn hoa rực rỡ, nhưng ý nghĩa vượt trội hơn hẳn, điều này trong lòng tất cả mọi người điều biết. Sắc mặt
Thái tử bởi vậy càng âm trầm, hắn nhìn thoáng qua Thác Bạt Chân, thấy
đối phương bình thản ngồi uống rượu, như không nhận ra mọi chuyện đang
phát sinh trong đại điện. Thái tử quyết tâm, đứng lên, bước tới một
bước: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện bẩm báo.”
Hoàng đế thưởng thức thịt dê,
ngẩng đầu nhìn Thái tử, không biết vì sao Thái tử biểu hiện thận trọng
vẻ mặt nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ phát sinh chuyện gì không tốt sao?
Liên phi khẽ buông mắt, phảng phất hoàn toàn không biết sự nguy hiểm sắp tới.
Tưởng thứ phi cười lạnh, nhìn
mọi người vẻ mặt khác nhau trong đại điện, cuối cùng dừng ở chỗ Lí Vị
Ương. Trong lòng nghĩ, chờ Liên phi gặp xui, tất nhiên sẽ liên lụy đến
rất nhiều người, đương nhiên cũng bao gồm Lí Vị Ương, không ai có thể
chạy thoát. Lí Vị Ương nói không sai, nàng căn bản không thèm để ý đến
cái chết những người Tưởng gia, bởi vì bọn họ đáng chết! Khi nàng thiên
tân vạn khổ giãy giụa ở phủ Thái tử, không người nào đưa tay giúp nàng,
ngược lại, bọn họ thậm chí còn liên thủ với Thác Bạt Chân, tính kế sau
lưng, nàng không phải kẻ ngốc, sẽ không mặc cho bọn họ nắm mũi dắt đi!
Nhưng đồng thời, nàng cũng không tha thứ cho Lí Vị Ương, vì nữ nhân đó
dám nhục mạ nàng ngay trước mặt mọi người, đâm vào chỗ đau của nàng,
nàng tuyệt đối, tuyệt đối để Lí Vị Ương trả giá bằng máu!
Hoàng đế nhíu mày: “Có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.”
Thái tử cắn răng, trịnh trọng
lớn tiếng: “Ba ngày trước, đột nhiên có một phu nhân ngăn kiệu giá của
nhi thần, nói có oan khuất lớn, muốn nhờ nhi thần giải oan.”
___________________________________
Typer Tiểu Hồng Nhi
Hoàng đế nhíu mày càng chặt,
Thái tử cũng thật không hiểu chuyện, trường hợp này chẳng lẽ giải oan
ngay trước mặt mọi người sao, ông liếc nhìn Thái hậu, thấy trên mặt Thái hậu cũng có chút không vui, lập tức cất lời: “Loại chuyện này tất nhiên phải giao cho Kinh Triệu Doãn giải quyết, con là Thái tử, nên đặt nhiều tâm tư ở chính vụ mới thỏa đáng, đừng bao biện làm thay.”
Hoàng đế nói như vậy, rõ ràng
đang trách cứ Thái tử, làm người tại vị, đương nhiên không phải chuyện
lông gà vỏ tỏi gì cũng đi quản, tại trường hợp long trọng như vậy Thái
tử nhắc tới oan khuất gì đó, rõ ràng không hợp lí. Thái hậu không tức
giận ngay lập tức đã là ân điển rồi, nếu còn không biết điều cứ nói
tiếp, chỉ sợ Hoàng đế và Thái hậu đều sẽ trách tội, nhưng đã đến
nước này, Thái tử không có đường lui, hắn quuyết tâm, lớn tiếng nói:
“Nhi thần đương nhiên biết chuyện này không đưa ra tại đây, nhưng nếu
không có phụ hoàng, Thái hậu, và các vị công thần làm chứng, Kinh Triệu
Doãn tuyệt đối không có gan thẩm án này.”
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, càng
nhìn Thái tử càng không kiềm chế được lửa giận trong lòng, nhưng nghe
xong, ông và Thái hậu liếc mắt nhìn nhau. Vụ án dạng nào, mà ngay cả
Kinh Triệu Doãn cũng không thể xử lí?
Hiển nhiên Thái hậu vẫn tương
đối coi trọng Thái tử, bà khe khẽ thở dài: “Thái tử đã nói như vậy, thì
nói cho xong đi.”
Thái tử rốt cuộc có can đảm,
lớn tiếng cất lời: “Nàng ấy cáo trạng không phải người khác, chính là
Liên phi nương nương người đang mang long tự được sủng ái!”
Vừa dứt lời, toàn điện kinh sợ. Trong đầu mọi người nghĩ rằng sao mỗi lần tổ chức yến hội đều xảy ra
chuyện, yến hội hoàng gia kiểu này, mọi người là mang theo đầu đến tham
gia, một lần vô ý sẽ bồi cả mạng vào! Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Liên phi, thấy trên mặt nàng ấy lộ ra vẻ mờ mịt, vô tội, khiếp sợ, kinh ngạc nói: “Thái tử điện hạ, ngài đây là có ý gì?”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn
nàng ta, ánh mắt dừng trên bụng càng oán độc: “Phụ hoàng, nàng kia tự
xưng mình mới là Lãnh Du Liên thực sự, thân phận quê quán đều được chứng thực, mà Liên phi trước mắt, thực tế mạo danh thân phận nàng ấy!”
Lí Vị Ương lạnh mắt nhìn trò
diễn, nhàn nhạt lắc đầu, thân phận của Liên phi, chung quy là một vấn
đề, có một ngày sẽ bị lôi ra. Có lẽ sớm hoặc có lẽ trễ, ngay từ khi bắt
đầu nàng đã dự đoán được sẽ có ngày này. Nhìn về phía đối diện, vừa vặn
chạm phải ánh mắt Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân nhìn nàng nở nụ cười. Đó là nụ cười mỉm thần bí mà kỳ quái, làm người khác sởn gai ốc.
Hắn muốn giết nàng, nàng buông
mắt xuống, lần này, hắn sẽ không khoan dung. Nếu để Thái tử chứng minh
thân phận thật sự của Liên phi, như vậy lần trước Liên phi cứu giá trở
thành trò cười, nàng ấy mai danh ẩn tích đến bên cạnh Hoàng đế, mục đích nhất định là báo thù cho Mộ Dung thị. Không cần nghĩ cũng biết, Chu Đại Thọ và Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc, người đưa Liên phi đến bên cạnh
Hoàng đế, sẽ có kết cục như thế nào? Mà Lí Vị Ương, đương nhiên cũng
không thể thoát, bởi vì những người đó sẽ nghĩ cách liên hệ Liên phi với nàng, đến lúc đó chung quy sẽ có biện pháp làm Liên phi nói hết ra. Lúc trước Liên phi không có nhược điểm, nhưng hiện giờ nàng ấy đang mang
thai, sắp trở thành mẫu thân, vì bảo vệ đứa nhỏ, nàng ấy chuyện gì cũng
sẽ nói. Cho dù để nàng ấy thừa nhận Lí Vị Ương cũng tham dự âm mưu này
—— đây là mục đích của Thác Bạt Chân.
Đúng là một nam nhân tàn khốc
lại vô tình, một khi đã nhẫn tâm thì sẽ đẩy nàng vào chỗ chết. Lí Vị
Ương bất giác thở dài một hơi, dù nàng lảng tránh thế nào, hắn cũng sẽ
không bỏ qua cho nàng. Bởi vì hắn coi trọng nàng, mà nàng lại không đồng ý theo hắn, cho nên hắn lập tức tràn ngập hận ý. Không chiếm được, thà
rằng hủy diệt, người trong Hoàng thất, ai ai cũng đáng sợ.
Thái hậu hoàn toàn ngây người,
nhìn Liên phi cũng vẻ mặt không hiểu ngồi bên cạnh: “Liên phi không phải Lãnh Du Liên thì là ai?”
Trước mắt bao người, Thái tử
phảng phất như tìm được lực lượng, một loại lực lượng đánh bại đối thủ
hơn nữa còn đẩy kẻ đó vào chỗ chết, hắn lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, ngài
còn nhớ Mộ Dung thị lần trước ám sát phụ hoàng không? Liên phi chính là
Công chúa của Mộ Dung thị, Mộ Dung Tâm!”
Hoàng đế cùng Thái hậu đều lắp bắp kinh hãi, bọn họ nhìn gương mặt Liên phi, nhất thời thấy ngạc nhiên nghi ngờ.
Liên phi đứng lên, vẻ mặt lạnh
lùng tựa như một tầng băng, hốc mắt rất nhanh chảy xuống hai hàng lệ,
kéo dài đến cằm, mắt đỏ lên chứa đựng bi thương cùng phẫn uất: “Bệ hạ,
thần thiếp thật sự không biết đã đắc tội Thái tử chỗ nào, mà bị Thái tử
oan uổng như vậy!”
Hoàng đế nhìn Liên phi, đột
nhiên nhớ tới sự kiện phát sinh ngày hôm qua. Thực tế, gần đây thân thể
ông không tốt lắm, hai ngày trước còn triền miên giường bệnh, là Liên
phi hầu hạ bên người. Cho dù Liên phi có thai mà vẫn không chịu nghỉ
ngơi, càng không chịu giao chức trách chăm sóc ông cho người khác, ông
đang ngủ Liên phi cũng thích ngồi bên cạnh làm bạn, khiến ông vô cùng
vui mừng và cảm động.
Nhưng chạng vạng ngày hôm qua, ông tỉnh lại đã thấy Liên phi hai mắt đỏ hồng, ông cất lời hỏi: “Liên phi làm sao vậy?”
Lúc đó vẻ mặt Liên phi hoảng
sợ, khẩn trương, bàng hoàng bất an, nàng ấy như đang hãm sâu trong trầm
tư, miệng lại lẩm bẩm: “Là Thái tử, Thái tử hắn…”
Lúc đó trong đầu ông ầm một tiếng, trừng mắt ngồi dậy, toàn lực phẫn nộ quát: “Nàng nói cái gì? Thái tử làm sao?”
Vẻ mặt Liên phi càng thêm thê lương, trong mắt long lanh nước: “Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp…”
“Nói mau, nàng… Thái tử rốt
cuộc đã làm gì!” Người đang bị bệnh luôn đặc biệt mẫn cảm, huống chi
dáng vẻ của Liên phi, ông bất giác tưởng tượng ra Thái tử đã làm chuyện
gì!
“Thái tử… À, không, là Thái tử
vô lễ… Bị thần thiếp nhìn thấy, bệ hạ, ta, không, thần thiếp không cố ý
nhìn…” Môi Liên phi mấp máy, vụng về mà cứng ngắc, nàng muốn che giấu,
như muốn giải vây cho Thái tử, nhưng nỗ lực thế nào cũng không nói ra
lời.
Không cần hỏi lại, trong lòng Hoàng đế hiểu được, ông phẫn giận nói: “Súc sinh kia rốt cuộc đã làm gì!”
Liên phi càng thêm bất an, lại
vẫn nói hết mọi chuyện: “Thái tử và Trương mỹ nhân mới tiến cung, bọn
họ… Bọn họ… Vừa rồi thần thiếp vô tình đi qua… Không cẩn thận nhìn thấy… sợ rằng Thái tử sẽ chán ghét thần thiếp, bệ hạ trăm ngàn lần phải cứu
thần thiếp! Thần thiếp lo lắng, phát hiện ra chuyện này, chung quy sẽ có một ngày Thái tử muốn giết thần thiếp diệt khẩu!”
Thái tử và Trương mỹ nhân?!
Trương mỹ nhân mới đến, dịu dàng yếu đuối xinh đẹp vô cùng sao?! Đầu óc
Hoàng đế bỗng chốc như nổ tung.
Thực ra, Liên phi không thể nói oan uổng Trương mỹ nhân, bởi vì trước khi Trương thị tiến cung, đúng là có một đoạn tình với Thái tử, hơn nữa sau khi tiến cung, hai người
thỉnh thoảng còn liên lạc, nhưng không phải yêu đương vụng trộm, mà Thái tử bảo Trương mỹ nhân tìm hiểu tin tức ở chỗ Hoàng đế. Nói trắng ra,
Trương mỹ nhân là gián điệp Thái tử đưa đến bên người Hoàng đế mà thôi,
không khác gì thám tử bình thường, điều khác biệt duy nhất, nàng ấy là
mỹ nhân, hơn nữa sau khi Liên phi mang thai không thể thị tẩm, thay thế
Liên phi trở thành mỹ nhân được sủng ái, nữ tử như vậy lại bậy bạ với
Thái tử, còn bị Liên phi bắt được ngay trận, sao Hoàng đế có thể không
tức sùi bọt mép?! Cho nên ông lấy tay đấm vào ngực, bi phẫn quát: “Súc
sinh! Cầm thú không bằng! Súc sinh như vậy làm sao có thể phó thác đại
sự!” Lập tức hô lên: “Người đâu!”
Lúc đó, Liên phi vừa khóc vừa
cầu: “Bệ hạ, Thái tử chính là Hoàng đế tương lai, nếu Thái tử trước mặt
mọi người giằng co với thần thiếp, thần thiếp lại không thể đưa ra chứng cứ, bởi ngoại trừ cung nữ bên ngươi thần thiếp thì không có người nào
nhìn đến việc này, không ai có thể chứng minh! Người khác sẽ cho rằng
thần thiếp ghen tị Trương mỹ nhân mới cố ý vu hãm, mà bệ hạ hiểu thần
thiếp, thần thiếp sao có thể là loại người vì tranh thủ tình cảm mà lòng mang oán hận?! Thái tử đã uy hiếp thần thiếp, nếu lộ ra đôi câu nửa lời với bệ hạ, nhất định sẽ lấy tính mạng thần thiếp! Chỉ sợ nếu bệ hạ gọi
Thái tử đến, chính là ngày chết của thần thiếp!”
Sau khi nối giận, Hoàng đế dần
bình tĩnh lại. Đúng vậy, chuyện này không có chứng cứ, không thể xác
định tội danh của Thái tử, ngược lại khiến nó cắn ngược lại Liên phi.
Nhìn mỹ nhân nước mắt trong suốt trước mặt, ông tin nàng ấy, bởi vì từ
lúc Liên phi tiến cung tới nay chưa từng làm một việc gì ác độc, thậm
chí không có lòng ghen tị, rộng lượng đề cử không ít mỹ nhân cho Hoàng
đế, hơn nữa hiện giờ Liên phi đã là một trong tứ phi, lại mang long tự,
Trương mỹ nhân nho nhỏ căn bản không được coi là kẻ địch… Cho nên, nhất
định Thái tử đã cấu kết với Trương thị.
Lo trái nghĩ phải, Hoàng đế
không muốn đổi người làm Thái tử, lại không có chứng cứ xác thực, hơn
nữa sắp đến sinh nhật Thái hậu, lúc này không thể xảy ra chuyện, cho nên cuối cùng ông nghe lời Liên phi, không truy cứu Thái
tử, mà sai người
lặng lẽ giám thị Trương mỹ nhân kia, quả nhiên phát hiện nàng ta có liên hệ với Thái tử, cứ như vậy, tội danh của Thái tử càng được chứng thực.
Không chỉ thế, trong lòng Hoàng đế đã có tâm tư phế Thái tử, có điều vẫn chưa hành động mà thôi.
Bầu không khí hôm nay vốn hoàn
hảo, Hoàng đế gần như quên cơn giận cùng không vui mấy ngày trước, nhưng qua một câu nói của Liên phi, ông bỗng chốc nhớ lại. Đúng vậy, Thái tử
bị Liên phi phát hiện chuyện bê bối, sợ Liên phi cáo trạng, tìm mọi cách uy hiếp, xem ra lần này Thái tử muốn lấy đi tính mạng Liên phi… Ánh mắt ông đảo qua mặt Thái tử, càng thêm lạnh băng.
Đứa con trai này, thật sự quá
mức hồ đồ! Đầu tiên cấu kết với phi tử trong hậu cung ông, sau đó lại
muốn lấy đi tính mạng Liên phi, đúng là to gan lớn mật.
Ánh mắt Tôn Duyên Quân chậm rãi trở nên hoảng sợ, nàng nắm lấy tay Lí Vị Ương, nói nhỏ: “Chuyện này…
rốt cuộc là sao?” Nàng cảm thấy, sắp có chuyện gì không tốt phát sinh.
Lí Vị Ương vỗ nhẹ lên tay nàng ấy, thấp giọng nói: “Đừng sợ, không có chuyện gì.”
Tôn Duyên Quân nhìn Lí Vị Ương, không biết vì sao, mỗi lần thấy nàng ấy khí định thần nhàn, trong lòng
tự nhiên an định hơn, có lẽ đối phương có loại ma lực thần kì, có thể
làm người khác cảm thấy chuyện phiền toái nào nàng ấy cũng có bản lĩnh
giải quyết.
Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên
người Thái tử, thấy hắn càng khí thế dâng trào: “Thái hậu, cầu người
triệu nữ tử cáo trạng lên điện!”
Thái hậu lướt mắt qua Hoàng đế, là đang hỏi ý kiến, Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Mẫu hậu, Thái tử đã
công chính như thế thì để nàng kia lên điện đi, trẫm muốn nhìn xem, rốt
cuộc Liên phi mạo danh thân phận của nàng ta như thế nào, lại trà trộn
vào cung ra sao!”
Thác Bạt Ngọc lạnh lùng nhìn, không nói một lời, phảng phất như chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Lãnh Du Liên được Thái tử phân
phó chờ ở Thiên điện, lúc này được dẫn ra, đi đến chính điện, thấy phần
đông quan lớn hiển hách đang tụ tập cùng chỗ, nhất là có Mộ Dung Tâm ở
đây, hô nhỏ một tiếng ngất đi. Được người khác gọi tỉnh, nàng ấy cũng
chỉ đờ đẫn đứng ngẩn người, sắc mặt trắng bệch, hai chân run lên, hiển
nhiên đang sợ hãi.
Thái hậu nhìn Liên phi, chậm rãi nói: “Liên phi, có biết người này không?”
Liên phi nhìn nàng ấy nhíu mày: “Nàng ấy là nô tì của thần thiếp, lúc trước bởi vì chạy nạn, từng ở lại Lãnh gia một thời gian, thần thiếp thấy nàng ấy không nơi nương tựa,
nên mới giữ lại, nhưng sau này cha mẹ thần thiếp qua đời, Lãnh gia không nuôi được nhiều nô bộc, thần thiếp đành bán toà nhà, cho nàng ấy một ít tiền bạc để tự mình mưu sinh, nhưng thật không ngờ, hôm nay còn có cơ
hội gặp mặt.”
Thái tử gật đầu: “Tốt lắm, ít
nhất trước mặt mọi người Liên phi không phủ nhận quen biết nàng ta, đã
như vậy, Lãnh thị ngươi hãy thuật lại một lần nữa sự thật lần trước
ngươi nói, để bệ hạ, Thái hậu và tất cả mọi người nghe rõ ràng.”
——————————————–
Typer Ngân Cua Cua
Lãnh thị khấu đầu liên tục, không dám nói chuyện. Hoàng đế mắt lạnh nhìn, sau đó quay sang Thái tử. Thái tử cất
lời: “Có phụ hoàng và Thái hậu làm chủ, ngươi cứ nói, không phải sợ.”
Lãnh thị cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, lặp lại lời kịch một lần nữa. Thái tử lạnh lùng quát: “Lớn tiếng lên!”
Lãnh thị phát hoảng, nhanh chóng lặp lại toàn bộ những lời nàng từng nói ở thư phòng.
Thác Bạt Chân cười lạnh – Liên phi, Thác
Bạt Ngọc, Lí Vị Ương các ngươi không ai chạy thoát được. Cho dù hôm nay
không thể chứng thực tội danh \Liên phi nhưng đã chôn sâu mầm mống nghi
ngờ trong lòng Hoàng đế.
Liên phi giận dữ, chỉ vào Lãnh thị: “A Khiết, sao ngươi dám ngậm máu phun người?”
Thái hậu ngắt lời: “Không nói đúng sai, nghe xong rồi phản bác không muộn.”
Lãnh thị bị Liên phi quát sợ hãi mặt
trắng bệch, vất vả lắm mới nói hết lời. Thái hậu nhíu mày, nhớ đến trận
ám sát lúc trước, sắc mặt không tốt. Đối với tất cả những kẻ có ý đồ làm hại con bà, bà sẽ trở nên vô cùng nghiêm khắc và đáng sợ. Giờ phút này
trên mặt bà đã không còn vẻ dịu dàng ấm áp vừa rồi: “Liên phi, ngươi
giải thích thế nào?”
Liên phi nước mắt trong suốt, vẻ mặt
không thể ngờ được, biện giải: “Thái hậu, nữ tử này tên thật là A Khiết, tì nữ bên người thần thiếp. Sau khi thần thiếp vào cung, nàng ta từng
có ý đồ bám theo thần thiếp, nhưng vì cung cấm sâm nghiêm không có biện
pháp trà trộn. Chuyện này mấy hôm trước nghe Đại thái giám Phương
Cẩn nhắc đến thần thiếp mới biết. Nếu Thái hậu không tin có thể đi điều
tra xem thần thiếp có nói dối hay không.”
Thái tử sửng sốt. Lãnh thị chạy đến cửa
cung tìm Liên phi lúc nào? Lại còn bị cự tuyệt? Ngước mắt nhìn Lãnh thị, thấy trên mặt nàng ta quả nhiên lộ vẻ chột dạ, hắn âm thầm chán nản,
xem ra nữ tử này được voi đòi tiên, muốn tìm chỗ tốt từ Liên phi nhưng
không gặp được, cho nên mới tìm tới Thác Bạt Chân. Trong lòng hắn có
chút bất an, vội vàng nói: “Liên phi nương nương làm sao biết được nàng
ta tới tìm nương nương để dựa hơi? Cũng có thể nàng ấy biết Liên phi giả mạo thân phận cho nên đến hỏi rốt cuộc là sao.”
Liên phi vội đáp: “Thái hậu minh giám,
thần thiếp vốn xuất thân nghèo hèn, may mắn có được phú quý. Nàng ta vì
không thể dựa hơi cho nên ghi hận trong lòng, không biết vì sao lại bị
Thái tử mê hoặc, thế nên mới đổi trắng thay đen, đặt điều ác ngôn. Lời
của nàng ta căn bản không thể tin!”
Lãnh thị lập tức giải thích: “Lúc trước
Liên phi nương nương là công chúa Mộ Dung gia, từ ẩm thực, chi phí đến
tính tình thói quen, nô tì đều rõ ràng. Nếu Thái hậu không tín có thể
hỏi nô tì, rất nhiều chuyện đến ngay cả bệ hạ cũng không biết!”
Liên phi lập tức cười lạnh: “Ngươi tất
nhiên vô cùng hiểu biết thói quen sinh hoạt của ta, chỉ sợ ngay cả cái
bớt trên người ta cũng biết ở chỗ nào. Nhưng đây đều bởi vì ngươi từng
hầu hạ ta, biết những việc này có gì kì quái?” Dường như nàng vô cùng
sốt ruột lo âu, ngay cả câu tự xưng cũng đã quên.
Thái tử nhìn vội mừng rỡ trong lòng. Hắn mơ hồ cảm thấy Liên phi đã bị hắn bức đến đường cùng, lớn tiếng nói:
“Phụ hoàng, lời Lãnh thị chưa hẳn là bậy
bạ. Theo nàng ta nói, Liên phi đúng là công chúa Mộ Dung. Phụ hoàng nàng ta trước khi chết từng lớn tiếng hô, ‘Cho dù Mộ Dung thị chỉ còn lại
một người con gái, cũng phải làm thiên hạ Thác Bạt thị diệt vong!’ Cho
nên nàng ta mới giả mạo Lãnh Du liên, cố ý tiến cung làm bạn với phụ
hoàng, mục đích chân chính là muốn tiêu diệt quốc gia ta! Nếu phụ hoàng
không tin, Lãnh thị từng nói bên hông Liên phi có ẩn giấu một đoá hoa
sen thất tinh, đó là tộc huy của hoàng thất Mộ Dung gia. Tuy rằng Mộ
Dung Tâm vào cung nhưng tuyệt đối không huỷ ấn kí, bởi vì phải dùng
thuốc nước đặc thù mới làm cho ấn kí hiện hình. Nếu phụ hoàng và Thái
hậu không tin có thể kiểm nghiệm.”
Sắc mặt Liên phi trắng bệch, nàng gần như khóc không thành tiếng: “Bệ hạ, rốt cuộc vì chuyện gì mà Thái tử hãm
hại thần thiếp, trong lòng ngài cũng rõ ràng. Nếu ngài không tin, còn
chẳng bằng để thần thiếp tự sát trên điện chứng minh trong sạch.” Nói
xong nàng đứng lên. Hoàng đế vừa định mở miệng, Thái hậu lại phất tay,
nữ quan bên cạnh lập tức ngăn cản. Thái hậu nhíu mày: “Ngươi đang làm
cái gì? Người không biết chân tướng sẽ chỉ cho rằng ngươi sợ tội tự
sát!”
Lúc này Chu Đại Thọ đứng lên cung kính
nói: “Bệ hạ, Liên phi nướng nương chính là phàm thể của tiên nhân, tiên
tử Thượng đế phái xuống đến bên cạnh bệ hạ. Hiện giờ vô duyên vô cớ bị
người khác vu hãm, oan ức vô cùng. Bọn họ liên tục nói Liên phi là dư
nghiệt Hoàng thất Mộ Dung, không bằng để nữ quan kiểm tra kĩ càng, làm
sáng tỏ thân phận Liên phi cho khắp thiên hạ biết.”
Thái hậu nhướng mày nhìn Liên phi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Liên phi không đòi chết nữa, nước mắt rơi liên tục: “Thần thiếp nguyện ý thử một lần để chứng minh sự trong sạch của bản thân.”
Liên phi đi theo nữ quan đến sau bình
phong, ngự y cũng bước vào. Nếu thật sự tồn tại dấu hiệu ẩn nào đó, ngự y tất nhiên sẽ có biện pháp làm cho nó hiện hình.
Thác Bạt Chân nhìn thấy Liên phi đồng ý
nghiệm thân đơn giản như vậy thì sắc mặt hơi đổi, bất giác nhìn về phía
Lí Vị Ương ngồi đối diện, trong mắt có một tia điều tra. Chẳng lẽ đối
phương đã sớm phòng bị?
Lí Vị Ương đáp lại hắn bằng một nụ cười
mỉm rồi chuyển mắt đi. Điều này đúng là phải đa tạ Tưởng Nguyệt Lan báo
tin trước, cho nên nàng mới nói với Liên phi tìm cách xoá ấn kí bên
hông, bằng không chuyện hôm nay vô cùng phiền toái. Hoàng thất các quốc
gia ít nhiều đều có thói quen không muốn cho người khác biết, ví như Mộ
Dung thị, tất cả con cái phải xăm hình hoa sen thất tinh ở một bộ phận
bí mật trên người, dùng thuốc nước mới hiện rõ. Nếu hôm nay Liên phi bị
bắt ngay tại chỗ thì tất cả sẽ không thể vãn hồi.
Quả nhiên, lúc Liên phi đi ra, ngự y lớn
tiếng nói: “Hồi bẩm bê hạ, trên người Liên phi không có ấn kí hoa sen
thất tinh đã nói.”
Vừa dứt lời, không chỉ Lãnh thị, ngay cả
sắc mặt Thái tử cũng biến đổi, trở nên xanh mét, sau đó chuyển sang tái
nhợt. Cuối cùng Thác Bạt Ngọc đứng lên lớn tiếng nói: “Thái tử có nhân
chứng, nhưng chúng cứ của người này thật sự bừa bãi, hình như có điều
giấu giếm, hơn nữa trên người Liên phi căn bản không có ấn kí Hoàng thất Mộ Dung. Ai sai ai đúng thật sự khó nói.”
Thái tử ngẩng đầu, không biết bởi vì thất sách hay phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng gần như muốn phát tác. Thác Bạt Chân
vội vàng lấy ánh mắt ám chỉ, giành trước: “Không biết Thất đệ có ý kiến
gì không?”
Khuôn mặt Thác Bạt Ngọc lạnh băng: “Nếu Thái hậu vẫn còn nghi vấn, nhân chứng tất nhiên bên ta cũng có.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Được. Lại cho truyền.”
Lúc này hai nhân chứng được đưa lên làm
người khác lắp bắp kinh hãi. Đứa lớn là nam hài chừng bảy tám tuổi, đứa
nhỏ nữ hài mới chỉ bốn năm tuổi, đang nắm chặt tay của nam hài không
buông, đôi mắt đen láy tràn ngập kinh hoảng. Hộ vệ hoàng cung cao to áp
giải bọn họ, bởi vậy nhìn hai đứa trẻ càng thêm nhỏ bé.
Lãnh thị vừa thấy, sắc mặt trắng bệch,
khóc lóc chạy qua, nhưng bị hộ vệ bên cạnh giữ lại: “Trước mặt bệ hạ ai
cho phép ngươi vô lễ!”
Lãnh thị bỏ cuộc. Nàng gục xuống mặt đất, mắt mở to nhìn hai đứa con mình, cố gắng giả bộ như không có việc gì
nhưng nước mắt lã chã không ngừng.
Thái hậu sai người bảo Lãnh thị không được lên tiếng: “Thất hoàng tử, con đây là có ý gì?”
Thác Bạt Ngọc đáp: “Nhân chứng này chứng
minh nữ tử tố cáo thân phận Liên phi thực tế đang nói dối. Không tin
Thái hậu có thể hỏi hai hài tử này.”
Thật ra, ngay khoảnh khắc nhìn thấy hai
đứa nhỏ, vẻ mặt Thác Bạt Chân đột nhiên biến đổi, trở nên trắng bệch.
Ban đầu hắn nghĩ cách tìm Lãnh thị, nhưng không có biện pháp nhờ được
nàng ta đứng ra làm chứng theo lời của mình, bởi vì Lãnh thị chính là nữ nhân ánh mắt thiển cận, không có lí tưởng rộng lớn, chỉ hy vọng có thể
nuôi sống được bản thân và người trong gia đình. Vì để nàng ta đáp ứng,
Thác Bạt Chân đã hứa hẹn một số tiền lớn, nhiều đến mức mấy đời nàng ta
cũng không kiếm được – có số tiền đó, con cái cùng trượng phu nàng ta
vĩnh viễn không phải chịu khổ. Hắn dụ nàng ta đến phủ Thái tử, do nàng
ta không giỏi nói chuyện, thậm chí còn tìm người sửa sang lại lời kịch
cho nàng ta học thuộc để đến cuối cùng làm chứng trước mặt bệ hạ. Tuy là sự thật, nhưng chân tướng này đã qua Thác Bạt Chân chỉnh sửa.
Nhưng Lãnh thị không tính là kẻ ngu dốt,
theo hầu Mộ Dung Tâm bao năm tất nhiên biết người trong Hoàng tộc giỏi
nhất trở mặt vô tình, cho nên nàng ta cố ý bảo trượng phu lén lút giấu
hai đứa con đi, thậm chí Thác Bạt Chân có truy vấn như thế nào cũng
không để lộ ra, chỉ sợ bọn họ rơi vào tay Thác Bạt Chân, đến lúc đó đối
phương dùng đứa nhỏ uy hiếp mình làm chứng, không chịu đưa số tiền lớn
đó nữa.
Có thể nói, Lãnh thị vẫn có tâm kế, nàng
ta biết không thề tin tưởng người trước mắt quá mức. Nhưng đáng tiếc
nàng ta đã coi nhẹ Thác Bạt Chân, hắn rất nhanh tìm được hai đứa trẻ
này.
Lúc này, Thác Bạt Chân vốn đã tính kế hết mọi chuyện, ngón tay phát run nắm chặt chén rượu, đồng thời trong mắt
hiện lên một tia sắc lạnh.
Hắn đang khẩn trương. Mỗi lần hắn khẩn
trương thì môi sẽ hơi phát run, nhưng cùng lúc đó tươi cười trên mặt
càng thêm thong dong. Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, xem ra hắn đã biết phát sinh chuyện gì.
Quả nhiên nghe thấy Thác Bạt Ngọc giọng
nói lạnh lùng: “A Minh, A Ngọc, các ngươi nói rõ ràng với mẫu thân – rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Phụ thân của các ngươi ở đâu?”
A Ngọc oà một tiếng khóc lớn. Trong mắt A Minh hiện lên sự đau khổ, từng giọt nước mắt lăn dài, gào khóc với Lãnh thị: “Mẹ! Cha bị người ta giết chết! Cha bị người ta giết chết! Là vị
ca ca này đã cứu con và muội muội!” Tuổi hắn không lớn nhưng nói chuyện
rất lanh lợi, tuy rằng nghẹn ngào nhưng vô cùng rõ ràng.
Quả thật rõ ràng đến mức không thể rõ
ràng hơn. Vẻ mặt của Lãnh thị trong nháy mắt trở nên vô cùng hoảng sợ,
nàng đột nhiên nhìn về phía Thác Bạt Chân, bởi vì nàng đã hiểu được đối
phương đã làm gì – đối phương không ngờ đuổi giết trượng phu và con của
nàng. Không, hoặc là muốn bắt bọn họ, khống chế bọn họ để phòng ngừa
mình phản bội, nhưng cuối cùng lại khiến trượng phu tử vong.
Lãnh thị đoán không sai, mục đích ban đầu của Thác Bạt Chân là bắt người nhà nàng ta, mượn cơ hội khống chế nàng
ta chặt chẽ trong tay, đương nhiên cũng tiện cho việc về sau chặt đứt
hậu hoạ. Nhưng người hắn phái đi lại bị Thác Bạt Ngọc phát hiện, để
tránh lộ tin tức, hắn quyết định ra tay giết trượng phu Lãnh thị, còn
bọn nhỏ thì biến mất trong rừng cây. Thác Bạt Chân vốn tưởng rằng hai
đứa trẻ này đã chết, không ngờ đối phương tìm được hai đứa lớn mạng này
trong tay thợ săn. Hai hài tử vì sao còn sống! Thậm chí còn rơi vào tay
Thác Bạt Ngọc!
Thác Bạt Ngọc quát: “Ngươi còn không rõ
sao? Kẻ thu mua ngươi vu hãm Liên phi muốn giết trượng phu và con ngươi
để diệt khẩu. Đến giờ ngươi còn muốn che giấu chứng cứ phạm tội của
hắn?!”
Lãnh thị vẻ mặt lo sợ bất an nhìn hai đứa con, đau lòng sắp ngất, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Liên
phi. Thấy trong mắt Liên phi long lanh ngấn nước, Lãnh thị nhớ lại lúc
trước Mộ Dung Tâm đối xử tử tế và chăm sóc mình, lại nhớ đến mình vì
vàng bạc mà bán đứng chủ tử cũ, sau đó trượng phu vì lòng tham của mình
mà bị người ta giết, quá mức bi thương lớn tiếng khóc. Toàn bộ cung điện đều vang vọng tiếng khóc của nàng, thê lương làm người khác không đành
lòng nghe.
Lí Vị Ương khẽ lắc đầu, Liên phi không ra tay giết cha mẹ Lãnh thị, mà ngược lại, nàng ấy lặng lẽ đón bọn họ để
phụng dưỡng, nhưng Lãnh thị hồi báo Liên phi thế nào? Con người như vậy
thật sự làm người ta thấy sợ hãi! Nếu không phải Lí Mẫn Đức sớm phát
hiện bóng dáng hai đứa trẻ, hơn nữa kịp thời đưa chúng đến trong tay
Thác Bạt Ngọc thì chắc hiện giờ hai đứa trẻ này đã bị Thác Bạt Chân diệt khẩu.
Sau khi trừ khử Liên phi, Thác Bạt Chân
vốn không định để Lãnh thị sống. Không cần nói đến hắn, ngay cả Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua Lãnh thị. Kết cục của Lãnh thị nhất định phải
chết, mà nàng ta lại cứ bị tiền tài làm mờ mắt, ỷ vào một chút thông
minh mà dám buôn bán với Thác Bạt Chân.
Toàn bộ cung điện yên tĩnh, Lãnh thị kia
đột nhiên hét ầm lên: “Là Tam hoàng tử! Là Tam hoàng tử thu mua nô tì
tạo chứng cứ giả! Là Tam hoàng tử cho nô tì một trăm lượng hoàng kim,
còn bịa ra những lời này bảo nô tì nói! Mọi chuyện đều do hắn làm!”
——- Lời tác giả ——-
Biên tập: Bọn họ muốn bổ đầu ngươi ra xem cấu tạo bên trong gồm những gì.
Tiểu Tần: Oa oa oa oa……
Biên tập: Làm sao?
Tiểu Tần: Ta không phải là khỉ, cự tuyệt mổ não! Bằng không sẽ phun máu đầy mặt ngươi!