Lúc này đã là bình minh, Vĩnh Ninh công chúa xông vào trong cung, còn chưa tới cửa đã khóc thất thanh.
Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Thái giám tổng quản đi sát sau công chúa cũng bị bất ngờ, không kịp ngăn cản hành động của nàng. Hắn mơ hồ cảm thấy mình không nên có mặt lúc này,
nhưng lại không dám tùy tiện rời khỏi, đành quỳ trên mặt đất không dám
hé răng, hoàng đế phất phất tay, hắn lập tức cáo lui.
Hoàng đế nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc ngươi bị làm sao?"
Vĩnh Ninh công chúa càng khóc thê thảm: "Nữ nhi bị kẻ khác tùy ý khi dễ. Phụ hoàng, ngài nhất định phải làm chủ cho nữ nhi!"
Hoàng đế sửng sốt: "Thế đã xảy ra chuyện gì?"
Vĩnh Ninh hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua tấu chương trên bàn của hoàng đế. Nàng đột nhiên phát hiện thấy quốc thư của Việt Tây liền cảm thấy vô
cùng tức giận, chẳng thèm cố kỵ dáng vẻ của công chúa một nước nữa,
nhanh chóng đi lên hất mạnh tay làm tấu chương rơi toán loạn xuống đất.
Hoàng đế đột nhiên biến sắc: "Vĩnh Ninh, sao ngươi có thể vô lễ như
vậy!"
Vĩnh Ninh công chúa lại tỏ ra oan ức, phẫn nộ nói: "Phụ
hoàng, ngài là vua một nước, nay hai nữ nhi của ngài liên tiếp chịu
nhục. Vậy mà ngài lại vì thứ kết minh chó má kia mà làm ngơ coi như
không thấy, ngài còn là phụ hoàng của chúng ta sao?"
Tuy hoàng đế không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy Vĩnh Ninh vốn luôn tỏ ra
thanh cao, nghiêm túc lại có bộ dáng này, ông đã đoán có vấn đề bất
thường, lập tức nói: "Chuyện của tiểu Cửu, trẫm đã giết tên hộ vệ kia
trút giận thay nàng. Mặc dù các ngươi bị ấm ức nhưng cũng do bản thân
các ngươi không đúng trước, các ngươi vốn là chủ nhân, nên rộng lượng
một chút, sao cứ thích đi dây dưa tranh chấp với một nha đầu mười sáu
tuổi? Về sau chỉ cần không để ý tới nàng ta là được!"
Vĩnh Ninh
nỉ non: "Phụ hoàng, dù chúng con nói bao nhiêu lần thì ngài vẫn không
tin. Căn bản An Quốc công chúa không phải là loại tiểu cô nương đáng yêu ngây thơ như ở trước mặt ngài. Tất cả mọi chuyện đều do nàng vô lễ
trước, thậm chí nàng còn đánh Cửu muội một roi, rõ ràng Tam đệ cũng nhìn thấy nhưng vờ như không biết, phụ hoàng cũng làm như thế. Chẳng lẽ các
người đều bị loại yêu tinh như nàng mê hoặc rồi sao?! Hay là do Đại Lịch chúng ta đã suy yếu đến mức này, ngay cả một vị công chúa Việt Tây cũng có thể dễ dàng nhục nhã?!"
"Làm càn!" Hoàng đế giận tím mặt.
Tính tình Cửu công chúa vốn tùy hứng, đây là chuyện mọi người đều biết
nên mới phải xử lý gọn nhẹ rồi ỉm chuyện đó đi, nếu để người ngoài biết
được thì sẽ cho rằng đó là hai công chúa bốc đồng tranh chấp. Chuyện
tình hai nước vô cùng quan trọng, nếu gây ra đại sự thì càng thêm khó
giải quyết! Nói cho cùng, hoàng đế không coi chuyện đó là chuyện lớn cần phải xem xét nghiêm túc. Bởi vì ông cho rằng, chẳng qua đó chỉ là hai
tiểu cô nương tranh chấp mà thôi. Dù sao ở đó đều là người của Cửu công
chúa và Vĩnh Ninh, dù Cửu công chúa kiêu căng gây sự thì Vĩnh Ninh cũng
sẽ che chở uội muội mà thôi. Hơn nữa Thác Bạt Chân còn giải thích rất
nhiều lần, đó chỉ là hiểu lầm. Thử hỏi như thế thì sao hoàng đế còn tin
vào vài ba câu nói của các nàng mà đi vấn binh khởi tội công chúa nước
khác đây?
Vĩnh Ninh lại nhất quyết không chịu buông tha, nàng
khóc lóc đến mức son phấn trên mặt đều lem luốc cả: "Phụ hoàng, chuyện
của Cửu muội tạm thời không nhắc đến, vậy ngài có biết đêm qua có một
nam tử xa lạ đã đột nhập vào phòng nữ nhi không? Thậm chí còn ngủ trên
giường của nữ nhi —— "
Hoàng đế khiếp sợ nhìn Vĩnh Ninh công
chúa, dường như nói không nên lời. Nàng nhấn mạnh từng câu từng chữ, rất rõ ràng, vậy mà ông lại không thể hiểu nổi? Có chuyện gì vậy? Ai vào
phòng nàng, ai ngủ trên giường nàng? Kẻ nào có gan lớn đến thế!? Dám vũ
nhục trưởng nữ của ông!
Vĩnh Ninh công chúa ngã ngồi xuống ghế
phía sau, ngón tay chỉ vào quốc thư trên đất, nói: "Phụ hoàng, ngài chỉ
biết đến hoà đàm, kết minh, nhưng nữ nhi, ngài lại chẳng thèm quan tâm!
Ngài quên sao, lúc trước Ứng quốc công ỷ mình là khai quốc công thần,
tay cầm binh quyền, bắt đầu trở nên kiêu ngạo hống hách, bất kính và
không trung thành với ngài, ngài muốn trừ bỏ Ứng quốc công nên coi ta là quân cờ gả qua đó. Vì cuộc hôn nhân này mà ta phải trả giá cả tuổi trẻ
và niềm hạnh phúc của riêng mình. Nhưng ta không oán hận ngài, bởi vì
ngài từng nói, ta là công chúa hoàng gia, ta được hưởng thụ cuộc sống
cẩm y ngọc thực thì phải hi sinh trả giá. Sau này chuyện phò mã chết, ta biết rõ không phải là vì bệnh lao nhưng giả bộ không biết gì, bởi vì
lúc nào ta cũng nhắc nhở bản thân mình là một công chúa, là nữ nhi của
ngài. Nhưng ngài thì sao, ngài đối xử với ta thế nào, bán ta một lần
chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn lại một lần nữa vứt bỏ ta như vứt giày
rách sao..."
Sắc mặt hoàng đế ngày càng khó coi, quả thật đối với nữ nhi này ông luôn có lòng áy náy. Vì vậy gấp đến nỗi đứng cũng không
được, ngồi cũng không xong, nhìn Vĩnh Ninh bi thương như thế, trong ánh
mắt ông xuất hiện sự tự trách và hối hận, nói: "Vĩnh Ninh, vì cục diện
lúc đó liên quan đến an nguy nước nhà nên phụ hoàng thật sự bất đắc dĩ.
Nhưng ngươi yên tâm, lần này kẻ nào khi dễ ngươi, nhất định phụ hoàng sẽ bắt hắn chịu thiên đao vạn quả —— "
Vĩnh Ninh công chúa nước mắt lăn dài, nói: "Phụ hoàng, ngài không cần gạt nữ nhi thêm nữa! Nếu không phải lúc trước ngài dung túng cho Việt Tây An Quốc công chúa thì sao
tên Yến Vương kia dám làm càn như vậy, xông vào khuê phòng nữ nhi mưu đồ gây rối!" Nàng vừa nói dứt lời thì đứng dậy, điềm nhiên tiếp tục: "Phụ
hoàng, hắn nhục nhã ta chính là nhục nhã ngài! Nếu ngài vẫn giải quyết
việc này nhẹ nhàng cho qua, ta có sống cũng uổng phí! Dù sao con đường
phía trước của ta chỉ là tăm tối, chẳng bằng cứ như vậy đi, chết luôn ở
cửa cung của ngài! Đến lúc đó bá quan nói như thế nào, người trong thiên hạ nói như thế nào, ta cũng bất chấp!"
Hoàng đế không ngờ người
đó là Yến Vương, ông mở miệng muốn lên tiếng nhưng Vĩnh Ninh công chúa
đã rời đi. Ông vội vã đi ra theo, nhưng Vĩnh Ninh công chúa vừa ra cửa
đã lập tức tiến về kiệu của bản thân, sau đó hét lớn, bắt thái giám nâng kiệu rời đi, thậm chí không thèm để ý đến hoàng đế đứng đó.
Người khác nói Vĩnh Ninh công chúa chỉ là một quả phụ, sức ảnh hưởng ở trong
triều không lớn. Điều này quả là đã coi thường nàng rồi. Bởi vì nàng đi
đại náo trong cung, chất vấn hoàng đế, tất cả chẳng phải do cảm tính. Mà ngược lại, nàng quá hiểu địa vị của mình trong mắt hoàng đế. Nàng là
hài tử đầu tiên được sinh ra trong cung, từng được chính hoàng đế ôm ấp, yêu thương, nhìn nàng chậm rãi lớn lên, sức ảnh hưởng của nàng còn vượt qua cả thái tử, vượt qua Thác Bạt Chân, vượt qua cả Cửu công chúa. Nàng mới là đứa con được hoàng đế đối xử đặc biệt ở trong cung. Đương nhiên
nguyên nhân còn có một phần do hoàng đế thấy hổ thẹn với nàng, với hôn
sự của nàng, với vận mệnh phải thủ tiết của nàng. Hoàng đế không thể
quên điều này, cho dù ông ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, người khác
không dám xúc phạm tới uy nghiêm của ông, nhưng nàng lại dám. Bởi vì ở
trong mắt ông, nàng vĩnh viễn là con gái ông chứ không phải là một vị
công chúa. Mà ông cũng chỉ là một người phụ thân bình thường mang nỗi
niềm áy náy, chứ không phải là hoàng đế cao sang không thể với tới.
Vĩnh Ninh công chúa đi rồi, hoàng đế thở ngắn than dài, lúc này Liên phi mới đi từ phía sau bình phong ra ngoài: "Bệ hạ."
Hoàng đế nâng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục thở dài, nói: "Chuyện này nên làm thế nào mới được đây?"
Liên phi lắc lắc đầu, lần này ý đồ Vĩnh Ninh công chúa tiến cung có thể gói
gọn trong một câu: nữ nhi bị ủy khuất, phụ thân ngài xem thế nào rồi làm đi! Liên phi chậm rãi nói: "Yến Vương cũng quá phóng túng, lớn mật rồi! Nghe nói khi hắn tới kinh đô còn đi gây chuyện làm loạn khắp nơi. Thậm
chí nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp một chút là nhảy vào trêu đùa bừa bãi,
vô cùng lỗ mãng. Giờ lại dám sỉ nhục Vĩnh Ninh công chúa, thật sự rất
quá đáng!"
Hoàng đế lạnh mặt, cứng ngắc nói: "Trẫm thật không
ngờ, hắn lại dám làm ra loại chuyện này!" Trong lòng ông càng thêm nghi
ngờ, Vĩnh Ninh công chúa không thể coi là mỹ nhân, hơn nữa còn là một
quả phụ, rốt cục Nguyên Dục coi trọng nàng cái gì? Ánh mắt hắn kiểu gì
thế? Nhưng làm sao ông có thể biết được chính Lí Mẫn Đức là người đã
đánh Nguyên Dục một trận, chờ hắn hôn mê là quăng lên giường Vĩnh Ninh
công chúa ——
Liên phi liếc mắt nhìn hoàng đế, trong lòng cười
thầm nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng đồng tình, thái độ đầy căm phẫn:
"Nô tì biết bệ hạ đang lo lắng chuyện gì, nhưng giờ minh thư đã kí kết
xong. Vì thế cũng nên giáo huấn Yến Vương một chút!"
Hoàng đế lắc lắc đầu, nói: "Nếu cứ như biện pháp trẫm dùng thì dù giết luôn hắn cũng được! Nhưng một khi việc này truyền ra ngoài, thanh danh của Vĩnh Ninh
—— Mặc dù ban nãy nàng chỉ nhất thời giận dỗi, nhưng nếu mọi người mà
biết thì lúc đó nàng không muốn chết cũng sẽ phải chết."
Khuôn mặt Liên phi u sầu trào dâng, nói: "Sự việc trở nên thế này, biết phải làm sao?"
Hoàng đế ngồi cả nửa canh giờ cũng không nói gì, Liên phi cũng không dám thúc giục, chỉ hầu hạ ở bên cạnh, rót chén trà rồi lẳng lặng chờ. Mãi đến
khi hoàng đế trầm ngâm nói: " Những năm gần đây, thật sự là Vĩnh Ninh
chịu không ít khổ sở, trẫm nên bồi thường nàng thật tốt mới được."
Liên phi vô cùng kinh ngạc: "Ý của bệ hạ là?"
Trên mặt hoàng đế hiện lên vẻ tươi cười: " Yến Vương Việt Tây dù sao cũng là một mỹ nam tử."
Sắc mặt Liên phi có chút cổ quái, Yến Vương Nguyên Dục đúng là một thiếu
niên tuấn tú nhưng nếu lấy Vĩnh Ninh công chúa, sợ là có chút không ổn.
Hơn nữa, tuổi của Vĩnh Ninh... Nhưng nàng không dám nói Yến Vương có thể sẽ phản đối, cái này khác nào oán giận với hoàng đế là công chúa tuổi
lớn, lại không đủ xinh đẹp, tính tình còn cao ngạo như vậy, thật sự
không thích hợp làm người đưa đi hòa thân.
Trong mắt hoàng đế,
tuy trưởng nữ này đã phải thủ tiết từ lúc còn niên thiếu, nhưng đối với
ông ta thì nàng vẫn là cô công chúa bé nhỏ, vẫn là kim chi ngọc diệp của ông. So với các thiên kim tiểu thư khác trên đời thì nàng đáng được yêu chiều hơn, sao ông có thể thấy nàng không xứng với Nguyên Dục chứ? Liên phi thử thăm dò: "Chuyện này, không biết công chúa có đồng ý hay
không?"
Hoàng đế cười nói: "Thực ra trẫm nên tìm cho nàng một
người bạn đời để chăm sóc lâu dài từ lâu rồi mới đúng. Đáng tiếc là vẫn
chưa chọn được đối tượng phù hợp. Mà đám bá quan lại luôn nhìn chằm chằm vào hoàng thất, nàng là quả phụ mà đi tái giá sẽ truyền ra không ít lời đồn nhảm. Hơn nữa, cá tính nàng lại bướng bỉnh, kiên trì không chịu tái giá. Nhưng lần này thì không giống trước kia, bởi vì đây là hòa thân,
coi như nàng hy sinh vì Đại Lịch gả sang đó. Đến lúc ấy đám quan lại
chẳng những không nói hươu nói vượn mà còn ca ngợi nàng nữa. Có thể bây
giờ nàng không vừa ý, nhưng tương lai nhất định sẽ cảm kích trẫm. Nữ tử
một mình lẻ loi dù có cuộc sống cẩm y ngọc thực, người người cung kính
thờ phụng thì cuối cùng nàng vẫn khó mà chịu đựng sự cô đơn, tĩnh mịch.
Giờ Nguyên Dục hủy hoại danh dự của nàng, dù truy cứu trách phạt kiểu gì cũng là vô dụng, không thể cứu vãn được. Chi bằng nhẫn nhịn xuống nước, nàng cùng hắn rời đi, làm Yến Vương phi. Ngày nào Đại Lịch còn hưng
thịnh thì vị trí Yến Vương phi của nàng cũng vững vàng ngày đó. Như vậy
chẳng phải là chuyện tốt sao?"
Nếu không phải luyến tiếc Cửu công chúa phải gả đi xa thì khi Yến Vương cầu hôn ông đã đồng ý, vì đây là
một mối hôn sự đẹp. Nhưng sau đó thái hậu đề cử Lí Vị Ương, lúc ấy ông
còn cho rằng quá tiện nghi cho nàng ta. Giờ suy nghĩ kĩ lại thì thấy quả thật Vĩnh Ninh công chúa rất thích hợp.
Trên mặt Liên phi lộ ra
vẻ ca ngợi, khâm phục ý tưởng của hoàng đế nhưng trong lòng thì cảm thấy nó rất vớ vẩn. Tuy nhiên như thế thì nguy cơ Lí Vị Ương phải đi hòa
thân sẽ giải trừ triệt để, vô cùng đơn giản...
Hai ngày sau,
hoàng cung tổ chức dạ yến, chư vị triều thần hành lễ xong thì thưởng
thức ca múa và tiệc rượu như lệ thường, nhưng hôm nay hoàng đế không làm như vậy, ông tuyên bố có chuyện muốn nói.
"Các vị ái khanh, hôm
trước Việt Tây có đưa tới quốc thư, ngỏ ý muốn hòa thân cùng Đại Lịch
ta, vĩnh kết suốt đời. Sau khi thận trọng suy nghĩ, trẫm quyết định để
tam hoàng tử Thác Bạt Chân cưới Việt Tây An Quốc công chúa."
Mọi
người đều nở nụ cười, bởi vì việc này đã nằm trong dự kiến, rõ ràng
hoàng đế Việt Tây cử An Quốc công chúa tới là để chuẩn bị hòa thân. Suốt mấy ngày nay, chủ đề này được đem ra bàn tán khắp kinh đô Đại Lịch, mọi người đoán hoàng đế sẽ để Thác Bạt Chân cưới An Quốc công chúa tăng
thêm tình đoàn kết, hữu nghị giữa hai nước.
Lí Vị Ương nhìn
thoáng qua, trên mặt Thác Bạt Chân đang tỏ ra vui mừng quá đỗi, vội vã
đứng lên khấu tạ ân điển với hoàng đế. Mặc dù An Quốc công chúa chưa
chính thức trở thành con dâu của hoàng đế nhưng nàng cũng tỏ vẻ thẹn
thùng, che miệng cười. Hôn sự của bọn họ đã được dự định ngay từ đầu,
không thể tránh né. Lí Vị Ương rất muốn biết, sau khi cưới phải một con
ngựa hoang về nhà, hậu viện của Thác Bạt Chân sẽ biến thành chiến trường như thế nào.
Liên phi ngồi bên cạnh hoàng đế, cười tựa như
không. Còn hoàng hậu do thân thể không khoẻ nên đã vắng mặt trong yến
hội lần này. Hoàng đế tiếp tục nói: "Không chỉ như thế, Việt Tây Yến
Vương cũng nói với trẫm, muốn cầu hôn Vĩnh Ninh công chúa, trẫm đã đồng
ý."
Hoàng đế vừa dứt lời, mọi người có mặt tại đó trở tay không
kịp. Tại sao lại thế? Không phải người đi hòa thân là An Bình quận chúa
sao?, đổi thành Vĩnh Ninh công chúa từ khi nào rồi? Vĩnh Ninh công chúa
là nữ nhi thân sinh của hoàng đế mà, ông ta nỡ để nữ nhi đi hòa thân đến nơi xa xôi sao? Trên mặt quan khách đều tỏ ra vô cùng nghi hoặc, nhưng
mà nghĩ lại thì cũng cảm thấy có lý. Vĩnh Ninh công chúa vốn là quả phụ, tuy hoàng đế sủng ái nàng nhưng cũng không thể giải quyết triệt để gánh nặng tâm lý cho nàng, giúp nàng tìm nơi nương tựa mới. Giờ gả tới Việt
Tây là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà, Yến Vương Việt Tây nổi tiếng phong
lưu phóng khoáng, hắn chịu chấp nhận sao?
Ánh mắt mọi người dừng
trên người Nguyên Dục. Hôm nay hắn mặc hoa bào màu đỏ tía, đầu đội ngọc
quan, dung mạo tuyệt diễm, khí chất siêu phàm thoát tục đến mức làm cho
sắc đẹp của các vị nữ quyến đều bị đè ép xuống. Nhưng giờ phút này, sắc
mặt của hắn lại vô cùng cổ quái. Mà đâu chỉ là cổ quái, quả thực là như
sắp khóc đến nơi. Mọi người nhìn thấy là hiểu hắn không vừa lòng hôn sự
này, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng do ngại hoàn cảnh
và thân phận không thích hợp nên chỉ có thể cúi thấp đầu, đè nén tiếng
cười không thể khống chế kia ở trong lòng.
Lí Vị Ương mỉm cười,
Tôn Duyên Quân ngồi bên cạnh thì giật mình ngạc nhiên: "Vĩnh Ninh công
chúa và Yến Vương điện hạ? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Vị Ương, ta
thấy hình như mình hồ đồ mất rồi."
Kỳ thực nhiều ngày trước, Lí
Tiêu Nhiên luôn tận tâm chỉ bảo, yêu cầu Lí Vị Ương rằng: khi được hoàng đế tứ hôn thì phải tỏ ra vui vẻ chấp nhận. Mà giờ phút này, ngay cả Lí
Tiêu Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, hắn không thể tưởng tượng được, sao
người đi hòa thân lại bị thay đổi? Thậm chí hoàng đế còn không hề để lộ
một chút manh mối gì với thần tử tâm phúc như hắn. Chẳng phải là đã
thương nghị tốt đẹp rồi sao? Mọi chi tiết của hôn lễ đều đã được lên kế
hoạch, chỉ cần tân nương tử Lí Vị Ương tạ ơn là tất cả mọi chuyện đều
xong. Nhưng bây giờ lại thay đổi thành ra như thế này, đổi thành Vĩnh
Ninh công chúa. Trời ạ!
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy âm nhạc vang lên, một nữ quan dẫn đường cả một đội ngũ từ ngoài điện tiến vào.
Dẫn đầu là hai mươi sáu cung nữ mĩ mạo cầm trong tay đèn lồng đỏ thẫm, ở giữa là một nữ tử dáng người yểu điệu thướt tha đi vào, nàng mặc địch y màu đỏ, vạt áo lộ ra hoa văn màu tím và lam, trên đầu đeo vàng bạc lưu
ly, trông vô cùng sáng rọi đẹp mắt. Nhưng mà thật đáng tiếc, khuôn mặt
nàng lại già nua đến thê thảm, gương mặt vốn nên hồng nhuận lại lộ ra vẻ xám trắng trong làn son phấn dày đặc, làn da cũng sưng phù. Tệ nhất vẫn là ánh mắt nàng, âm u tối tăm tựa như hai cái động nhỏ trên đầu gỗ ấy.
Nếu không phải con mắt ngẫu nhiên chuyển động vài cái thì quả thực như
là rối gỗ.
Lí Vị Ương thở dài một hơi, chẳng qua Vĩnh Ninh công
chúa mới hơn hai mươi tuổi nhưng lại mang dáng vẻ của một bà lão. Một
phần là vì năm đó nàng và phò mã đang mặn nồng thì bất chợt bị mất đi
phu quân mà thương tâm quá đỗi. Phần vì nàng quyết tâm thủ tiết, mất đi ý nghĩa và hi vọng trong cuộc sống, một mình lạnh lẽo nơi khuê phòng.
Không cần nghĩ cũng biết, những ngày tháng đó trôi qua vô cùng buồn khổ. Cho nên, mặc dù nàng có thân phận công chúa nhưng thực tế còn chẳng
bằng nữ tử nhà bình dân có thể tùy ý tái giá người khác. Bởi vì nam nhân xứng đôi với công chúa đã sớm thành thân sinh con, mà không bằng nàng
thì nàng lại không coi trọng. Hơn nữa còn bị bó buộc bởi rất nhiều lễ
nghi quy củ, khiến nàng cả đời này chỉ có thể sống cô độc. Nhưng Việt
Tây đề nghị hòa thân lại là chuyện khác, dù Vĩnh Ninh công chúa là quả
phụ, nhưng hoàng đế chỉ cần viện lý do hy sinh vì đất nước là có thể bảo toàn thanh danh của nàng. Đây cũng chính là nguyên nhân giúp hôn sự này có thể thông qua.
Nguyên Dục đang đứng ở đó, khi vừa nhìn thấy
nàng thì sợ ngây người. Trước kia hắn nghe Thác Bạt Chân kể lại bản thân mình tự dưng xuất hiện trên giường Vĩnh Ninh công chúa thì ngay lập tức hắn đã đoán mọi việc liên quan tới Lí Vị Ương và Lí Mẫn Đức. Nhưng hắn
chỉ nghĩ sau này sẽ có cơ hội thu thập Lí Vị Ương. Bây giờ chỉ là đổi
người hòa thân thôi, có gì đâu, dù sao cũng là công chúa, chắc không thể quá xấu được. Thế mà hắn không ngờ tới, Vĩnh Ninh công chúa mới hơn hai mươi tuổi mà nhìn như bà lão đang để tang. Thậm chí nhìn già đủ để làm
mẫu thân hắn luôn. Lúc này hắn mới ý thức rằng, tâm tư của tên Lí Mẫn
Đức kia thật sự ác độc nhường nào! Quả thực là độc từ trong máu mà ra!
Già như thế này, già đến thế này! Hắn không muốn, hắn không thèm, hắn kiên
quyết không cần! Hắn lập tức quay người lại, lớn tiếng nói: "Thỉnh hoàng đế bệ hạ lựa chọn vị công chúa khác cho ta!"
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm tức thì, An Quốc công chúa thì sửng sốt, tứ ca làm trò gì vậy? Rõ
ràng nàng đã khuyên nhủ hắn rằng sau này nhất định sẽ có cơ hội đối phó
Lí Vị Ương, trước tiên cứ cưới Vĩnh Ninh công chúa để tránh tranh chấp
hỏng việc, sao mới không bao lâu hắn lại thay đổi quyết định! Thực ra do nàng không phải là nam nhân nên mới không hiểu tâm tư của hắn, dung mạo thê tử có thể không đẹp, nhưng ít nhất cũng phải thanh tú để đối diện
được với người khác, như thế mới không bị thiên hạ giễu cợt, không làm
mất mặt phu quân!
Những lời này của Nguyên Dục dĩ nhiên là khiến
hoàng đế không vui, ông nhàn nhạt nhìn Việt Tây Yến Vương, không hề mở
miệng nói chuyện. An Quốc công chúa cảm thấy có điều gì không ổn, mấy
hôm trước lúc bọn họ đến bái kiến, hoàng đế vẫn còn cười đùa vui vẻ,
thậm chí khi Cửu công chúa chạy tới cáo trạng, ông ta cũng cười thoải
mái coi như chuyện hiểu lầm. Nhưng hiện tại, sắc mặt hoàng đế lại vô
cùng đáng sợ, dường như nếu Nguyên Dục còn nói thêm một chữ không nữa
thì sẽ lôi bọn họ ra chém ngay lập tức. Theo bản năng nàng liếc mắt nhìn Thác Bạt Chân, đối phương lại chỉ lắc lắc đầu.
An Quốc nhíu mày, thái độ hoàng đế thay đổi quá nhanh, quả thật vị đế vương nào cũng như
thế, trở mặt giống như lật sách vậy! Nàng vội vã đi ra phía trước, mỉm
cười, nói khẽ với Nguyên Dục: "Tam điện hạ đã nói rồi, cửa hôn sự này
không thể đổi ý, nếu không chúng ta không thể bình an rời khỏi Đại
Lịch."
Nguyên Dục lắp bắp kinh hãi, giương mắt nhìn hoàng đế thì
thấy khuôn mặt ông ta nhìn mình lạnh lẽo như băng. Lúc này hắn mới ý
thức được, hành vi càn rỡ lúc trước của bản thân và muội muội đều nhờ
vào việc kết minh mới được ém đi. Nhưng mà hiện tại, hắn không những
nhục nhã Vĩnh Ninh công chúa, cũng không tiếp nhận điều kiện Đại Lịch
đưa ra, lần kết minh này chắc chắn sẽ thất bại rồi. Hơn nữa, hoàng đế
Đại Lịch cũng sẽ không để bọn họ bình an rời đi. Lúc này cho dù là người tùy hứng kiêu căng như An Quốc công chúa cũng phát hiện được thái độ
biến hóa rõ ràng của hoàng đế.
Lí Vị Ương cúi đầu, bờ môi nhẹ
nhàng gợi lên. Hoàng đế chính là hoàng đế, quyền uy là hàng thật giá
thật, lúc hắn thích ngươi thì sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi. Nhưng nếu
ngươi không biết điều, không thu liễm thì dù có hối hận cũng không có
chỗ để mà khóc lóc đâu. An Quốc có thể tùy hứng, có thể cùng xung đột
với Cửu công chúa bởi vì trong mắt đám nam nhân, đó chỉ là tranh cãi vụn vặt của các tiểu mỹ nhân. Nhưng nếu vị hoàng tử Nguyên Dục này cũng làm vậy thì hắn coi mặt mũi uy nghiêm của hoàng thất Đại Lịch ở chỗ nào?
Hoàng đế sẽ không dễ dàng tha thứ hắn. Bây giờ không phải hỏi hắn có
đồng ý hay không nữa, mà là hắn phải đồng ý rồi.
Dù sao Nguyên
Dục cũng không đến nỗi quá ngu dốt, hắn lập tức hiểu tình thế đang thay
đổi theo hướng nào. Hắn đành cố gắng ẩn nhẫn sự phẫn uất và tức giận
xuống dưới đáy lòng. Vẻ tươi cười một lần nữa trở lại trên mặt, hắn lập
tức nói: "Không, ý của ta là Vĩnh Ninh công chúa xinh đẹp như vậy, ta sợ bản thân không thể xứng đôi với nàng. Nhưng giờ bệ hạ đã nói ta xứng,
thì ta có thể an tâm cưới nàng về làm Vương phi rồi."
Vĩnh Ninh
công chúa cũng hơi giật mình, nàng liếc mắt nhìn Nguyên Dục một cái,
không ngờ rằng tên đăng đồ tử tối hôm trước trèo lên giường khinh bạc
nàng lại anh tuấn cao quý như thần tiên lạc bước vào thế gian đến vậy.
Điều này khiến lòng nàng trong chốc lát tràn đầy cảm xúc phức tạp, không biết rốt cuộc nên vui hay buồn. Lúc trước trượng phu của nàng ra đi quá sớm, khiến nàng phải cô đơn một người, lẻ loi hiu quạnh, tư vị này quả
thật đáng sợ. Tính ra, nàng ở goá đã quá nhiều năm, hơn nữa lại là công
chúa nên cuộc sống khó khăn hơn rất nhiều các quả phụ tầm thường khác.
Cũng vì nguyên nhân này mà tuổi thanh xuân, sắc đẹp của nàng nhanh chóng lụi tàn... Nàng từng tự soi gương ngắm nhìn bóng dáng của mình trong
đó, nhớ lại những ngày phò mã còn sống, hắn vẽ mi trang điểm giúp nàng.
Hiện giờ thì sao? Đuôi mày, khóe mắt đều đã xuất hiện nếp nhăn, nàng
cũng không có tâm trí để trang điểm nữa, vì dù trang điểm cũng không có
người xem.
Nàng vẫn rất nhớ phò mã, nàng yêu phò mã sâu sắc,
nhưng quan trọng hơn nàng càng cần có người thương xót nàng, ca ngợi
nàng, làm bạn cùng nàng. Vào ban đêm, nàng cũng chờ mong lắm những nụ
hôn ngọt ngào, chờ mong vòng tay dịu dàng ôm ấp. Nhưng khi trời vừa
sáng, nàng lại phải tỏ ra nghiêm túc đứng đắn, tự mình khắc chế tình
cảm, cho nên khi nhìn Cửu công chúa tuổi trẻ mĩ mạo được hứa gả, nàng
không khỏi cảm thấy vô cùng ghen tị. Tối hôm đó, đột nhiên có một nam tử xa lạ ngủ bên cạnh nàng, lúc đó nàng chỉ thấy oán giận, nhưng giờ gặp
Nguyên Dục tuổi trẻ tuấn mỹ xuất hiện trước mặt lại khiến nàng nàng
không tự chủ được cảm giác rung động khó kiềm chế.
Lí Vị Ương ngẩng
đầu, trong lúc vô ý nhìn thấy Vĩnh Ninh công chúa hai gò má đang đỏ ửng, không khỏi sửng sốt. Tình huống này chắc là ngay cả Lí Mẫn Đức cũng
không ngờ tới. Không, phải nói, bọn họ đã phỏng đoán sai lầm mức độ vô
sỉ, gió chiều nào theo chiều
đó của Nguyên Dục, cũng đánh giá sai thái
độ của Vĩnh Ninh công chúa. Theo dự đoán thì Nguyên Dục vừa lên đại điện sẽ dũng cảm cự hôn, sau đó hắn bị hoàng đế trách phạt, thậm chí phá hủy kết quả cuộc đàm phán đã thông qua từ trước, nhưng bây giờ sao lại biến thành tình chàng ý thiếp thế này? Nếu cứ tiếp tục, không phải sẽ trở
thành một trò cười sao? Lí Vị Ương quan sát vẻ mặt Nguyên Dục, phát hiện ra dù hắn đang cười nhưng khóe miệng lại co rúm, hình thành một đường
cong dữ tợn giống như đang phải kịch liệt đè nén. Nàng không khỏi nở nụ
cười.
Thật là quá tốt! Hiệu quả còn tốt hơn ban đầu gấp nhiều
lần. Dù sao Vĩnh Ninh công chúa cũng xuất thân hoàng thất, nàng xuất giá sẽ mang theo rất nhiều nữ quan. Nguyên Dục cũng không thể làm gì nàng
mà ngược lại, vì duy trì mối hòa hữu giữa hai nước, hắn còn phải coi
nàng thành thần linh mà cung phụng nuôi dưỡng, dù sao tình cảm vợ chồng
chỉ là thứ yếu thôi. Hơn nữa Vĩnh Ninh công chúa tuy là quả phụ, nhưng
sống nhiều năm trong nhung lụa, được người người tôn kính, nịnh nọt nên
có thói quen vênh váo, hất hàm sai khiến. Mặc dù gả cho Nguyên Dục làm
Yến Vương phi nhưng chắc chắn cũng sẽ không thay đổi bản tính đó, cả đời này của Nguyên Dục e rằng chẳng thể nào sống vui vẻ.
Buổi tiệc
bắt đầu. Những món ăn quý hiếm, mới lạ được bưng lên xếp hàng dài như
dòng chảy, các cung nữ bắt đầu nhanh nhẹn chia thức ăn, rót rượu cho tần phi, thần tử, mệnh phụ.
Tôn Duyên Quân thấp giọng cười nói: "Vị
Ương, ngươi có nhìn thấy vẻ mặt của tên Yến Vương kia không? Thật là
đáng đời! Hắn ở Đại Lịch luôn tỏ ra kiêu ngạo phách lối, bây giờ thì vui rồi, cưới trúng một bà cô dữ như hổ, hắn nên chuẩn bị tinh thần bị xử
lý đi. Nhưng mà, Vĩnh Ninh công chúa có vẻ hơi lớn tuổi, hình như Yến
Vương còn kém nàng bảy tám tuổi gì đó —— "
Lí Vị Ương thở dài,
nói: "Chuyện đó trong lòng ai chẳng hiểu rõ. Nhưng ngươi có nhìn thấy kẻ nào dám đề xuất ý kiến không? Đừng nói là bảy tám tuổi, cho dù là kém
mười tuổi, hai mươi tuổi thì có gì mà không được? Ngươi từng nghe qua
chuyện này chư? Tiền triều nhũ mẫu của Phương hậu đã qua tuổi bảy mươi,
Phương hậu lo lắng nàng tuổi già cô đơn nên gả bà cho kẻ trung niên, là
thượng thư đại nhân góa vợ mới bốn mươi tuổi. Buồn cười hơn là người đó
còn phải tỏ ra hạnh phúc vui sướng tạ ơn ngàn lần, khi trở về thì cung
phụng lão bà kia như cha mẹ mình. Tất cả vì đây là hoàng gia, không bao
giờ cho phép ngươi cự tuyệt. Lúc trước bệ hạ nhường nhịn Việt Tây đều là do cần kết minh, nhưng khi xúc phạm vào điểm trọng yếu của ông ta thì
Việt Tây cũng không thể yên thân."
"Nhưng mà, hôn sự này cũng thật không xứng đôi."
"Cho nên, ta mới cảm thấy hiện giờ Yến Vương điện hạ thật là người có tinh
thần nhẫn nhịn cao, đáng để bội phục!" Lí Vị Ương cười cười, kèm theo là vẻ mặt ôn nhu chưa từng có làm Tôn Duyên Quân nhìn đến mức sững sờ.
Nàng luôn cảm thấy dung mạo Lí Vị Ương quá mức lạnh lùng, tuy rằng thanh tú nhưng lại thiếu vẻ đẹp khuynh tâm, nhưng nụ cười này của nàng khác
hoàn toàn ngày xưa.
Cùng lúc đó, Thác Bạt Ngọc ngồi phía đối diện cũng đang nhìn Lí Vị Ương, thậm chí ánh mắt hắn chưa có một giây nào
chịu rời khuôn mặt nàng. Mặt mày nàng như vẽ, dung nhan như hoa như
ngọc, trong mắt người ngoài thì nhan sắc thanh tú kia không được coi là
xinh đẹp, nhưng với Thác Bạt Ngọc thì, sóng mắt hun hút như giếng cổ,
đôi con ngươi sáng như ánh trăng, đủ để che lấp tất cả. Có lẽ nàng không có vẻ tuyệt sắc bằng Lí Trường Nhạc, có lẽ không quyến rũ bằng Liên
phi, không kiều diễm bằng An Quốc công chúa... Nàng cũng không thể coi
là rất xinh đẹp, nhưng nàng không giống người khác, ít nhất, ở trong mắt hắn là đặc biệt có một không hai.
Nếu không có thái hậu cản trở
thì bây giờ nàng đã trở thành Thất hoàng tử phi của hắn, đâu đến nỗi làm hắn phải ngồi ở trong này si ngốc nhìn nàng như vậy. Nhưng mà, cô cô
thì sao? Chỉ cần đợi đến lúc hắn đạt được tất cả quyền lực, tự nhiên
nàng sẽ không thể thoát được. Thác Bạt Ngọc không hề phát hiện ra, ánh
mắt của mình đã xuất hiện sự chiếm đoạt, rõ ràng đến mức ngay cả Lí Vị
Ương cũng nhận ra. Nàng nhàn nhạt nhìn hắn một cái, Thác Bạt Ngọc liền
mỉm cười đáp lại, tỏ ra như không có việc gì.
Mặc dù chỉ là cảm
xúc lướt qua nhưng vẫn khiến Lí Vị Ương cảm thấy hơi giật mình. Trong ấn tượng của nàng, Thác Bạt Ngọc vĩnh viễn là kẻ thanh cao, kiêu ngạo. Mặc dù ái mộ nàng nhưng hắn khinh thường việc dùng mọi thủ đoạn ti tiện để
cướp lấy, thế mà vừa rồi nàng đã thấy ánh mắt gì vậy, thật đáng sợ...
Nàng mỉm cười, nụ cười chậm rãi đọng lại ở bờ môi.
An Quốc công
chúa đang cười nói vui vẻ tại chỗ, đón nhận lời chúc mừng của mọi người. Còn Thác Bạt Chân khi ngồi trở lại vị trí của mình liền lập tức được
quan khách dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn.
An Quốc công chúa là
ái nữ của Việt Tây Bùi hoàng hậu, việc này ai cũng biết, tuy rằng nàng
ngạo mạn vô lễ, tính cách thì kiêu căng tùy hứng, nhưng theo suy nghĩ
đơn giản của đám nam nhân thì cho dù là ngựa hoang cũng có ngày bị người thu phục. Vị An Quốc công chúa này thoạt nhìn cao quý lãnh diễm, đã cự
tuyệt nhiều nhà quyền quý Việt Tây. Nhưng nàng càng như vậy thì càng mê
người, khi nghe nói nàng đến Đại Lịch muốn kén phò mã, những kẻ có chút
quyền quý tại Đại Lịch đều nóng lòng muốn thử sức. Nhưng cuối cùng không kẻ nào có thể lọt vào mắt nàng, lại càng không ngờ được, nàng trở thành chính phi của Tam hoàng tử.
"Nữ tử nhà gia giáo có chút kiến
thức chắc chắn sẽ không lựa chọn loại nam nhân tâm ngoan thủ lạt như Tam hoàng tử. Trong mắt hắn chỉ có ích lợi, không có cảm tình. An Quốc công chúa là cái thá gì, Bùi hoàng hậu thì cũng làm sao? Việt Tây xa xôi
cách trở ngàn vạn dặm, Việt Tây có thể bảo đảm địa vị hoàng tử phi của
nàng nhưng có thể bảo đảm nàng mãi mãi được sủng ái sao?" Tôn Duyên Quân lắc lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự cơ trí cùng giảo hoạt dạo qua một vòng
đại sảnh, đôi mắt trong trẻo sáng rọi, nàng dùng quạt tròn che môi lại,
nhỏ giọng nói.
Lí Vị Ương cười cười, vận mệnh của Vĩnh Ninh công
chúa và An Quốc công chúa đều giống nhau. Vị trí chính phi sẽ không bị
thay đổi, nhưng việc có được sự sủng ái hay không thì phải xem tự bản
thân các nàng cố gắng. Dù hoàng gia có lợi hại thì cũng không quản được
chuyện hậu viện nhà người ta. Nàng chậm rãi nhìn Tôn Duyên Quân, sau khi thành hôn, vị cô nương này ngoài tư thế oai hùng hiên ngang lại có thêm vài phần nhu tình như nước, rõ ràng là cuộc sống rất tốt đẹp, nàng nói: "Nhị tẩu, không phải tất cả mọi người đều tinh mắt giống ngươi."
Hôn sự của Tôn Duyên Quân đều do chính nàng chọn lựa, nàng không cần sĩ
diện mà chỉ cần cuộc sống hạnh phúc. Cứ nhìn vào tình hình nhị thiếu gia Lí gia mà xem, cả ngày nhìn nét mặt tân phu nhân nhà mình để làm việc
thôi. Có thể thấy được, hai người này quả thật là ngọt ngào như mật.
Nhưng đối với người khác mà nói, dù là công chúa hoàng gia hay tiểu thư
danh môn khuê tú, đều chỉ mong tìm được một mối hôn sự môn đăng hộ đối,
vợ chồng tương kính như tân là được. Nào ai dám hi vọng phu quân yêu
thương mình cả đời đâu? Chỉ cần sống những ngày bình an vô sự, đó chính
là hạnh phúc nhất.
Lí Vị Ương lạnh lùng ngước mắt, gương mặt gợi
lên nụ cười. Lúc này, hoàng đế ra lệnh một tiếng, ca múa trong điện lại
bắt đầu nổi lên, càng thêm náo nhiệt hoành tráng. Nàng cũng không có tâm trạng thưởng thức ca múa, chỉ tập trung nhìn chén rượu của bản thân,
đầu ngón tay tuyết trắng thon dài bưng chén rượu lên khẽ nhấp một chút,
làm làn môi dường như mướt mát.
Món canh khai vị mới bưng lên,
Cửu công chúa ngồi ở cách đó không xa lại đặt thìa bạc xuống, nhíu mày
nói: "Thật khó ăn... Ta muốn đi ra ngoài!" Nàng vừa nói xong lập tức
đứng lên, đi đến bên cạnh Lí Vị Ương: "Cô cô, ngươi đi cùng ta đi."
Lời nói của nàng quá mức đột ngột khiến không ít người ngồi trong điện đều
chú ý tới. Nhưng mà hai người này, một người là công chúa của hoàng đế,
một người là nghĩa nữ của thái hậu, ai dám đi ngăn cản? Ngay cả hoàng đế cũng chỉ thở dài một hơi. Ông ta biết, Cửu công chúa vô cùng bất mãn
với ý chỉ của mình, nàng không thích tỷ tỷ gả đến Việt Tây, lại càng
không thích Yến Vương điện hạ, nhưng kết cục đã định, dù là ai cũng
không thể thay đổi.
Lí Vị Ương nghe thấy Cửu công chúa gọi nàng
là cô cô thì không khỏi bật cười. Từ trước đến nay đối phương toàn gọi
thẳng tên của nàng, chỉ có ở trường hợp như hôm nay mới gọi đúng theo
khuôn phép. Nàng còn chưa kịp nói gì, đã bị Cửu công chúa ôm cánh tay
làm nũng: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ được không..."
Lí Vị Ương
cảm thấy hơi khó xử, chỉ đành dùng ánh mắt thăm dò Lí Tiêu Nhiên ngồi
cách đó không xa. Thấy hắn gật gật đầu, nàng mới thở dài, đứng lên nói:
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Cửu công chúa tươi cười sáng lạn,
vội vã cảm ơn rối rít: "Đa tạ cô cô!" Tiếng kêu thanh thúy này vang lên, to rõ ràng đến mức làm rất nhiều người nghe thấy. Trên mặt họ tỏ ra
thần sắc khác nhau, nhưng phong phú nhất vẫn là Thác Bạt Ngọc, ánh mắt
của hắn như là muốn chạy ra bịt miệng Cửu công chúa lại.
Lí Vị
Ương và Cửu công chúa cùng đi ra ngoài, lúc này khóe miệng vốn luôn duy
trì nụ cười của Cửu công chúa mới suy sụp xuống: "Ta thực sự sắp bị phụ
hoàng làm tức chết rồi, phụ hoàng gả ả công chúa kiêu ngạo kia cho tam
ca. Ừ thì chuyện này coi như xong, ta sẽ không so đo cùng phụ hoàng,
nhưng mà ông ấy lại còn cố tình gả hoàng tỷ cho Nguyên Dục, thật là quá
đáng!"
"Bệ hạ làm thế hẳn là có lý do của ngài ấy." Lí Vị Ương
nheo đôi mắt thanh tú, "Công chúa vẫn nên suy nghĩ thông suốt một chút.
Đừng tiếp tục giận dỗi bệ hạ, tránh phá hỏng đại sự."
"Ta cũng
không phải là tiểu hài tử!" Cửu công chúa trừng mắt, tỏ ra không vừa ý,
"Ta biết đại cục đã định không thể thay đổi. Ngươi yên tâm đi, chẳng qua trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui thôi."
Trong lòng
Cửu công chúa chỉ là có chút không vui còn tên Yến Vương kia thì e rằng
đã sớm tức giận đến phát cuồng rồi. Lí Vị Ương mỉm cười, lại không nói
rõ.
"Sao hai vị lại chạy tới nơi này?" Đột nhiên, có một thanh âm bất ngờ vang lên, Cửu công chúa và Lí Vị Ương đồng thời quay đầu lại
thì thấy An Quốc công chúa dáng người lung linh đang chầm chậm đi tới,
vẻ đẹp của nàng làm hoa cỏ trong ngự hoa viên ảm đạm thất sắc, chỉ có
nàng là nổi bật nhất. Đi bên cạnh nàng là một nam tử một thân hoa phục,
cao lớn anh tuấn. Nhưng mà vẻ mặt tươi cười của hắn lại có chút lạnh
lùng, ánh mắt cũng buốt giá như băng.
Nhìn Lí Vị Ương, Thác Bạt Chân hơi hơi nhíu mày.
An Quốc công chúa chú ý tới vẻ biến hóa của hắn, đôi mắt sáng mang vài
phần ưu tư: "Tam hoàng tử, ngài có gì không thoải mái hay sao?"
Thác Bạt Chân khôi phục vẻ tươi cười, thản nhiên nói: "Đúng là có một chút.
Vài ngày trước ta đi săn thú bị một con rắn độc cắn, đến nay vẫn chưa
khỏi hẳn... Vừa nãy lại uống rượu nên miệng vết thương bắt đầu phát đau, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả."
"Nếu vậy, hay là ngài trở về nghỉ ngơi đi?" An Quốc công chúa không thay đổi thái độ vui vẻ, mở miệng quan tâm săn sóc.
Cửu công chúa lạnh lùng chứng kiến một màn này, nàng cảm thấy khi đứng
trước mặt Thác Bạt Chân, An Quốc công chúa tỏ ra ôn nhu hiền thục giống
như một con mèo nhỏ, khiến người ta không nhận ra vẻ kiêu căng, ngạo mạn trước kia. Nàng lấy làm kỳ lạ, thầm nghĩ phải chăng đây là minh chứng
cho câu vỏ quýt dày có móng tay nhọn? Đoán ra được điều này, Cửu công
chúa rất mất hứng, nàng còn hi vọng Tam ca là người nhiều thủ đoạn sẽ
hung hăng thu thập vị công chúa này một chút. Nhưng mà nhìn tình huống
hiện tại, thấy nàng ta tỏ ra nhu thuận như vậy, quả thực là gọi dạ bảo
vâng, khiến nàng cảm thấy vô cùng thất vọng. Nàng không khỏi khiêu
khích: "Cuối cùng cũng chỉ là kẻ mới đến, thật không hiểu quy củ! Các
ngươi còn chưa thành thân đã thân mật trước mặt công chúng như thế, xem
ra là rất nóng vội rồi!"
An Quốc công chúa nhìn về phía nàng,
khuôn mặt nén giận: "Sao ngươi lại không biết nặng nhẹ như vậy? Ta nể
mặt tam ca ngươi mới nhường nhịn ngươi, đừng có được một tấc lại muốn
tiến thêm một thước..."
Hai người liên tục châm chọc đối phương,
Thác Bạt Chân lại chỉ nhìn về phía Lí Vị Ương, dường như ánh mắt mang
theo vô vàn lãnh ý.
"Tam ca! Ngươi đừng kết hôn với nàng ta. Mặc
Nương là bị nàng hại chết đấy. Loại nữ tử tâm địa rắn rết như vậy, nếu
ngươi lấy về nhà nhất định sẽ gặp xui xẻo!" Cửu công chúa vội vàng nói.
Trong ánh mắt của An Quốc công chúa chợt lóe lên vẻ ngoan lệ, có vẻ như nàng
muốn sai người động thủ, nhưng sau đó chợt nhớ hôm nay tiến cung nàng
không mang theo ám vệ. Vì không thể phát tác nên không khỏi càng thêm
cáu giận. Nàng nhìn về phía Thác Bạt Chân, giọng nói nũng nịu pha lẫn ủy khuất: "Tam điện hạ, ngài xem kìa."
"Tam ca!" Cửu công chúa thấy An Quốc công chúa lại dám làm ra hành vi không biết xấu hổ như vậy, tức giận đến mức dậm chân.
"Thôi được rồi, đều bỏ qua đi..." Thác Bạt Chân vội vàng ngắt lời, an ủi:
"Vừa rồi ta nói trong điện rất ngột ngạt nên công chúa mới cùng đi dạo
với ta. Cửu muội, ngươi đừng bướng bỉnh nữa, cẩn thận phụ hoàng giáo
huấn ngươi." Trong lời nói không hề có ý muốn giúp đỡ Cửu công chúa.
Lí Vị Ương hiểu rất rõ, bây giờ Thác Bạt Chân không cần lấy lòng Cửu công
chúa nữa, bởi vì nàng sắp gả vào phủ La quốc công. Lúc đó nhất định là
lập trường đối địch với hắn. Vì thế hắn không thèm giúp nàng, không
những thế, hắn còn muốn tìm cách tiêu diệt địch nhân của mình.
Hiển nhiên lời an ủi này làm An Quốc công chúa vui mừng khôn xiết, nàng
không ngờ hắn lại bênh vực nàng. Nàng không khỏi mở to mắt, ánh mắt như
làn nước muốn câu hồn người: "Đúng vậy! Cửu công chúa, ngươi nên tỏ ra
hiểu chuyện một chút, đừng vì việc nhỏ mà cố tình tranh chấp! Nhưng đừng lo vì ta sẽ không để ở trong lòng." Nàng tỏ vẻ mình là người vô cùng
nhân từ đại lượng.
Cửu công chúa chán nản thất vọng, đang muốn nói thêm thì Lí Vị Ương giữ lại nàng lắc lắc đầu, ám chỉ nên bỏ qua.
Thác Bạt Chân thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện hôm nay Lí Vị
Ương mặc y phục sáng lạn, làn da trắng như tuyết cộng thêm kiểu tóc vân
kế càng thêm vẻ động lòng người. Hơn nữa bản thân nàng vốn nhỏ nhắn mềm
mại, môi đỏ mọng dịu dàng, khi lắc đầu cánh môi hơi hơi nhướng lên, làm
người ta mơ màng. Khuôn mặt nàng chỉ gọi là thanh tú, nên lúc trước hắn
chú ý tới nàng đều do sự thông minh tài trí cả. Nhưng hiện tại cẩn thận
đánh giá lại, hóa ra nàng còn có một loại phong tình khó ai bì được.
Thác Bạt Chân đôi mắt tối sầm, theo bản năng nhìn chằm chằm nàng, nhưng
không biết hắn cố ý hay vô tình mà lại tỏ ra hoàn toàn quên mất An Quốc
công chúa đứng bên cạnh. Mà An Quốc công chúa là loại người gì? Nàng
nhanh chóng ý thức được ánh mắt hắn chuyển biến, nhìn theo cùng hướng
mới biết được hắn chú ý tới Lí Vị Ương.
Đúng vậy, là nhìn Lí Vị
Ương – nghĩa nữ thái hậu, đồng thời cũng là kẻ đáng lẽ phải gả cho Yến
Vương. Trong nháy mắt An Quốc bắt đầu trở nên nghiêm túc, nhưng mà lúc
này Thác Bạt Chân đã hồi phục lại tinh thần, quay về phía nàng nói:
"Công chúa, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Ngự hoa viên bên kia
có một gốc cây phỉ thúy hải đường, nàng có bằng lòng đi xem với ta
không?"
An Quốc công chúa mỉm cười, thu hồi ánh mắt dừng ở trên người Lí Vị Ương nói: "Dĩ nhiên là được."
Bọn họ đi lướt qua Lí Vị Ương, Thác Bạt Chân không nhìn nàng thêm một chút
nào nữa. Nhưng sau khi hai người đi rất xa thì An Quốc công chúa bỗng
nhiên quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái.
Lí Vị Ương thấy vậy thì trực diện đón nhận ánh mắt của nàng, lần đầu tiên nàng không thèm tránh đi.
An Quốc công chúa hơi kinh hãi, đôi mắt của Lí Vị Ương nhìn nàng không hề
có một tia gợn sóng, giống như miệng giếng cổ, lăn tăn làn nước, nhưng
không có sự mềm mại của nữ tử mà ngược lại, lộ ra vài phần lạnh lẽo hàn
khí.
"Muội muội, là Lí Vị Ương hại ta." Lời nói của Nguyên Dục
tối hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, An Quốc công chúa vốn dĩ không
tin. Nàng luôn cảm thấy, Lí Vị Ương chỉ là một nha đầu nhát gan sợ phiền phức, không đủ khả năng gây bất lợi cho ai cả. Ví dụ như lần trước, khi ở trong biệt viện nàng cố ý khiêu khích nhưng Lí Vị Ương cũng không dám xuất đầu đối địch. Như thế không phải là nhát như chuột thì là cái gì?
Nhưng mà hiện tại, nàng không còn nghĩ như vậy nữa.
Nguyên Dục
sắp rời đi, nhưng nàng sẽ ở lại đây cả đời. Có lẽ, nàng ta sẽ là một đối thủ khó chơi. Trong lòng An Quốc vừa nghĩ như vậy thì không nhịn được
nở nụ cười. Nàng đường đường là An Quốc công chúa, ai có thể hơn nàng
được. Sau đó nàng liếc nhìn Thác Bạt Chân đang đi bên cạnh, trong lòng
cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng mà cứ nghĩ đến việc hôn lễ sắp tới,
nàng vẫn không kiềm chế được ưu phiền, chuyện kia —— rồi sẽ có một ngày
hắn biết được. Theo ý của mẫu hậu thì nàng nên chọn một vị phu quân ở
Việt Tây. Vì như vậy, dù đối phương phát hiện ra bí mật của nàng thì
cũng không dám phô trương loan truyền ra ngoài. Nhưng, nàng không đồng
ý! Nàng là An Quốc công chúa, là phượng hoàng trên trời, loại phàm phu
tục tử sao có thể xứng đôi với nàng được? Phụ hoàng và các huynh đệ đều
vô cùng tuấn mỹ ưu tú, nàng càng không thể gả cho những kẻ tầm thường!
Vì thế nàng không để ý tới sự khuyên ngăn của Bùi hậu, trăm phương nghìn kế đến đây, rốt cuộc cũng gặp được nam tử mà nàng muốn...
Dù sao nàng cũng phải lập gia đình, hơn nữa còn gả ột hoàng tử tuấn mỹ, thông
minh nho nhã. Chỉ cần dựa vào thân phận An Quốc công chúa, dù đêm tân
hôn hắn biết mọi chuyện thì cuối cùng cũng đành chấp nhận làm một đôi vợ chồng hạnh phúc với nàng mà thôi. Còn về phần Lí Vị Ương, đợi sau khi
kết thúc hôn lễ rồi xử lý nàng ta cũng không muộn.
Nàng nghĩ thông suốt xong thì bình tâm lại, phát hiện ra Thác Bạt Chân đã đi ra xa, nàng nhẹ nhàng xoay người bước theo.
Cửu công chúa cáu giận: "Vị Ương, đáng lẽ ngươi nên để ta giáo huấn cho nàng một trận!"
Lí Vị Ương cười lạnh, nói: "Võ mồm cũng chỉ vô ích thôi! Nếu thật sự Cửu
công chúa muốn giáo huấn nàng ta thì còn sợ không có biện pháp chắc?"
Lúc này, dường như có một lời nói theo làn gió bay tới: "Tam điện hạ, vị An Bình quận chúa này thật là người thú vị —— "