Kiến Vũ năm thứ mười tám, ngày tám tháng mười một, phù hợp để cưới gả, chuyển nhà, cầu phúc.
Lý Viên ôm thật chặt Châu Châu trên người mặc áo lông thỏ, cúi đầu
xuống hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn của nữ nhi một cái.
“Châu Châu a! Chúng ta chuyển nhà mới rồi! Con có cao hứng ko hả?”
Châu Châu hiển nhiên là rất cao hứng, cười một cái với mẫu thân tỏ ra nàng rất là phấn khởi.
“Chủ tử chúng ta đến rồi.” Tiểu Hỉ Tử ở phía ngoài cỗ kiệu giọng vui vẻ nói.
Lý Viên nhẹ nhàng: “Ừ!” một tiếng, liền được Cẩm Tú đỡ xuống kiệu,
nàng ngẩng đầu tò mò nhìn cung điện tường đỏ ngói vàng chạm trổ tinh tế
trước mắt, đây chính là chỗ sau này nàng sẽ sống sao?
“Chủ tử, phía ngoài trời khí lạnh, hay là người ôm công chúa vào nhà trước đi!” Cẩm Tú một bên nói.
Lý Viên nghe xong gật đầu, nhấc chân đi vào trong, nàng vừa đi vừa
nói chuyện: “Tiểu Hỉ Tử, ngươi đem lễ vật của chúng ta chuẩn bị cho tốt, còn cung nhân mang tới ngoài cửa cũng nên an bài lần nữa một chút”.
“Nương nương người yên tâm, nô tài nhất định sẽ an bài tốt” Tiểu Hỉ Tử khom người nói.
“Cam Tuyền cung” Lý Viên ngẩng đầu nhìn kim bài hoành phi to lớn trên cửa lẩm bẩm tự nói.
Chỉ thấy Cam Tuyền cung này có hai cái sân rộng, cửa chính hướng
nam, tiền viện chánh điện tức là Cam Tuyền điện, rộng rãi, ngói lưu ly
vàng làm điện thờ, gỗ đỏ chạm khắc làm cột, mái hiên đặt ngũ thú, dưới
mái hiên thi dĩ đấu củng, bức tranh họa rồng cùng hoa văn ngọc tỉ, quả
nhiên là tráng lệ, muôn hình vạn trạng.
Châu Châu ở trong ngực Lý Viên không ngừng giãy dụa tiểu thân thể, tựa hồ đối với Cam Tuyền cung này tràn đầy hứng thú.
Lý Viên ôm thân thể mập mạp bất đắc dĩ lắc đầu, hai mẫu tử vừa mới
rảo bước lên chính điện, đã bị bài trí xanh vàng rực rỡ bên trong phòng
làm cho giật mình, thật sự rất đẹp đi. Lý Viên ở trong lòng dùng sức
nuốt một ngụm nước bọt, đây cũng quá khoa trương đi. Nhưng thấy bên
trong điện dùng thải ám thanh gạch lót nền, tứ uyển lăng hoa làm cửa sổ, bên trong phòng trang sức bày biện lại càng tinh sảo xa xỉ, phảng phất
liền từng phần nhỏ cũng đều lộ ra vẻ hoa lệ.
Cùng nơi này so sánh thì Lang Huyên các trước kia nàng ở có thể gọi là ổ chó a.
“A a —— a ——” Châu Châu dùng sức nghiêng thân thể đi về phía trước,
tay nhỏ bé bắt một cái lại một cái đến gần lò bách hợp hương tím kia.
Lý Viên bị Châu Châu làm cho tỉnh lại, ôm nàng lâng lâng đi tới vị trí tẩm cung.
Đem nha đầu mập mạp đặt trên giường gỗ tử đàn ngũ bình kiểu đại la
hán, cởii áo khoác ngoài của nàng, lại để Dung ma ma tới đây dỗ dành
nàng, Lý Viên lúc này mới có được chút rảnh rỗi.
Nàng cởi xuống áo khoác ngoài của mình, để cho Cẩm Tú hầu hạ rửa mặt sơ qua.
Cam Tuyền cung này Lý Viên sớm đã bảo người đốt chậu ngân than, nên
bên trong phòng nhiệt độ vô cùng ấm áp, Lý Viên cũng chỉ mặc một thân áo tơ trắng, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường.
Không lâu sau, Cẩm Tú đi tới bẩm báo nói: “Chủ tử, nô tài Cam Tuyền cung muốn đến dập đầu vấn an người”.
Lý Viên nghe vậy gật đầu, nói: “Để cho bọn họ vào đi!”
Chỉ chốc lát sau cũng chỉ thấy hai người một nam một nữ khom người đi đến.
“Nô tài/nô tỳ tham kiến Thần tần nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
“Đứng lên đi!”
“Tạ nương nương”.
Lý Viên nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi chính là lãnh sự của Cam Tuyền cung này?”
“Hồi bẩm nương nương” cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi sáu tuổi
thanh âm cung kính nói: “Nô tỳ Thu Nguyệt là lãnh sự cung nữ Cam Tuyền
cung”.
“Hồi bẩm nương nương, nô tài Chu Đại Phúc là chưởng sự thái giám Cam Tuyền cung”.
Lý Viên hơi gật đầu, lại hỏi: “Cam Tuyền cung này có bao nhiêu cung nhân?”
Chu Đại Phúc kia khom người đáp: “Tiền điện cùng trái phải điện mỗi
bên có ba cung nữ, thái giám hai người, ma ma chịu trách nhiệm vệ sinh
quét dọn thô sử sáu người, ma ma chịu trách nhiệm phòng bếp hai người, cung nữ hai người, thái giám hai người, còn cung nữ hầu hạ bên cạnh
Minh Châu công chúa nữa. . . . . . . .Tổng cộng là bốn mươi hai người”.
Lý Viên trong đầu tính toán một cái, nàng từ Lang Huyên các mang đến mười một người, vậy tổng cộng là năm mươi ba người.
Sau khi có tính toán trong lòng, Lý Viên lúc này mới gọi Cẩm Tú cùng
Tiểu Hỉ Tử tới, nói với hai người kia: “Đây là người thân cận bên cạnh
ta, mong rằng sau này các ngươi có thể hảo hảo sống chung”.
Hai người này vội vàng khom người đáp ứng, đợi sau khi bọn hắn lui
ra, Lý Viên nói với Cẩm Tú cùng Tiểu Hỉ Tử: “Hai người các ngươi phải
nhanh một chút tiếp nhận chuyện tình của Cam Tuyền cung, chớ để người
chui vào chỗ trống”.
Đây chính là hứa hẹn địa vị cho hai người bọn hắn, Cẩm Tú cùng Tiểu Hỉ Tử trên mặt đều vui mừng, liên thanh đáp ứng.
Dùng xong bữa tối, Lý Viên dỗ dành Châu Châu đi ngủ, thấy canh giờ
không còn sớm liền cầm lên châm tuyến cùng Cẩm Tú câu được câu không tán gẫu.
“Xì. . . . . . .” Vừa nói Cẩm Tú không biết tại làm sao lại đột nhiên nở nụ cười.
Lý Viên mỉm cười, hỏi: “Ngươi một mình cười ngây ngô cái gì đấy?”
Cẩm Tú cao giọng: “Nô tỳ nghĩ là” nàng quay đầu nhìn một vòng quanh
phòng: “Thời điểm chúng ta mới vào cung thật không nghĩ sẽ có một ngày
như thế này”.
Lý Viên sửng sốt, sau đó cũng vô hạn cảm khái cúi đầu thở dài.
“Con người a! Còn phải xem mệnh!” Cẩm Tú lại không biết nhớ tới cái
gì, nàng thần thần bí bí lải nhải nói: “Phổ tế sư phụ của Phật Quang Tự
kia sớm đã nói, chủ tử tất đúng là người có đại tạo hóa, người còn không tin, người nhìn xem, hiện tại là như thế nào?”
Lý Viên vừa nghe nàng lại một lần nữa nhắc lại, không khỏi nhức đầu
day trán, nàng cơ hồ cũng có thể dự liệu được kế tiếp Cẩm Tú muốn nói
trăm phần trăm là “sinh nhi tử”.
“Bất quá a!” Cẩm Tú vẻ mặt nói lời ý vị sâu xa: “Người vẫn nên là mau mau sớm vì hoàng thượng sinh hạ tiểu hoàng tử mới được a.”
Lý Viên nhíu lông mày, xem một chút đi! Ta đoán đúng rồi.
“Chủ tử, nô tỳ nói một câu thiên lôi đánh chết tội đáng chết vạn lần” Cẩm Tú hướng Lý Viên bên cạnh do dự, vẻ mặt cẩn cẩn thận thận nói: “Nô
tỳ trước kia a! Thật ra là hoài nghi hoàng thượng . . . . . .” Sắc mặt
nàng đỏ bừng muốn nói lại thôi.
Lý Viên mạnh mẽ kìm lại nắm cánh
tay của nàng: “Đừng nói nhảm”.
“Bằng không nhiều năm như vậy qua đi, trừ một đại công chúa ra, làm
sao một hài tử cũng không có a.” Cẩm Tú nghẹn đỏ mặt nhưng vẫn là quật
cường nói.
Phong Thành Vũ phương diện kia có vấn đề hay không, Lý Viên so với ai khác càng hiểu rõ ràng.
Tên cầm thú kia! Nàng ở trong lòng nhỏ giọng hừ một chút: “Sinh mãnh liệt a.”
“Cho nên mới nói a! Đây đều là mệnh!” Cẩm Tú giọng kiêu ngạo nói:
“Người ta đều nhìn thấy, chủ tử tiến cung còn chưa đầy một năm vì hoàng
thượng sinh ra tiểu công chúa, điều này nói lên cái gì?”. Giọng của nàng cao hứng trên mặt cũng tản mát ra vẻ hưng phấn: “Điều này nói rõ, chủ
tử người có phúc khí, điều này nói rõ lão thiên gia chính là muốn để đại hoàng tử của hoàng thượng từ trong bụng người sinh ra”.
“Đừng nói nhảm, không biết xấu hổ” Lý Viên giả vờ cả giận nói, theo
địa vị của nàng tăng lên, Cẩm Tú bọn họ cũng là nước thuyền dâng cao, lo lắng trong lòng khi đang nói chuyện bình thường sẽ không còn cẩn thận
từng chút một như trước kia.
“Đây không phải là cùng người xác định một chút sao?” Cẩm Tú lơ đễnh, cũng thật sâu sắc cho rằng mình nói vô cùng chính xác.
Lý Viên làm sao không muốn mau mau sớm sinh nam tử, nàng cũng không
phải bởi vì mình ghét bỏ Châu Châu là nữ nhi, nàng chẳng qua thật sâu
sắc hiểu rõ khốn cảnh hiện nay của Phong Thành Vũ, hắn năm nay đã hai
mươi chín tuổi, một hoàng đế hai mươi chín tuổi không có hoàng tử, có
thể thấy được hắn gặp phải áp lực cùng khó khăn như thế nào.
Hơn nữa, nàng lại nghĩ đến Liễu thái hậu, chỉ cần Phong Thành Vũ một
ngày không có nhi tử, Thuận vương chính là người thừa kế thứ hai danh
chính ngôn thuận của triều Đại Chu.
“Chỉ cần hắn một ngày không có nhi tử” Lý Viên xuất thần nghĩ đến: “Hắn liền một ngày không thể tự ý động Liễu gia”.
Nhi tử, nhi tử, nhi tử. . . . . .
Nàng cười khổ một cái, không nghĩ tới nàng cũng có một ngày vì chuyện như vậy mà gấp gáp.
Lý Viên thân ở địa vị cao, lại được thịnh sủng, chuyện nàng chuyển cung, hậu cung chúng phi tần tự nhiên rối rít tới chúc mừng.
Trong khoảng thời gian ngắn Cam Tuyền cung đông như trẩy hội, người đến người đi, quấy nhiễu Lý Viên cảm thấy phiền toái.
Nhưng bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh người khuôn mặt tươi cười, ở tình huống không có cách nào khác, Lý Viên mang ý niệm giải quyết duy nhất trong đầu, mang thiệp mời chuyển cung mở tiệc chiêu đãi phát cho
tất cả mọi người.
Trong bữa tiệc chúng tần phi cười nói không ngừng, không ngừng a dua
nịnh hót Lý Viên, người này nói nương nương khí chất hồng nhuận càng
phát ra kiều diễm, người kia nói Châu Châu công chúa thực ngọc tuyết
thông tuệ, không hổ là lá ngọc cành vàng, nàng vẻ mặt e lệ cười, một chữ cũng không để vào trong lòng.
Tự nhiên như vậy, mọi người ai cũng không có lại nhắc đến Liễu Thanh Tuyết.
Sau yến tiệc Lý Viên trực tiếp ngã xuống trên giường hoa văn tương
kim ngọc, Xuân Hoa nhẹ nhàng cho Lý Viên xoa bóp phía sau lưng, Cẩm Tú ở một bên thuyết giáo.
Nàng đầu tiên là dài dòng lắm điều, đem kiều thiên hạ lễ chúng tần
phi mang đến nói một lần, cuối cùng bĩu môi nói: “Hôm nay hậu cung phi
tần có thể tới đều đã tới, chính là không đến cũng sai người tặng lễ đem đến đây, chỉ có vị Nhị tiểu thư của chúng ta a! Sách sách sách. . . .
.”
Lý Viên nghe nàng nhắc tới Lý Phương mới đột nhiên phát hiện mình đã
một thời gian thật dài không nghĩ đến vị tỷ tỷ ruột thịt này.
Cẩm Tú luôn đối với Lý Phương có oán, ước gì nàng sa sút càng tốt.
“Cái này nô tỳ biết, cái này nô tỳ biết——–” Xuân Hoa vẻ mặt thần bí
nói: “Nghe nói. Lý chủ tử không biết bởi vì cái gì chọc giận tới hoàng
thượng, đã bị cấm túc suốt một năm”.
Lý Viên cả kinh, chuyện này nàng làm sao lại không biết.
“Đây là chuyện lúc nào?”
Xuân Hoa suy nghĩ một chút: “Hẳn là thời điểm chủ tử vừa mới có thai”.
Lý Viên trong tâm vừa động.
“Còn có.” Xuân Hoa nói tiếp: “Nghe nói thiếp thân cung nữ bên cạnh vị chủ tử kia bởi vì ngự tiền thất lễ với hoàng thượng bị dùng trượng đánh chết”.
Cẩm Tú: “A!————” một tiếng sợ hãi kêu ra: “Là Tịch Mai!”
Tịch Mai tương đương với Cẩm Tú, là thiếp thân nha đầu Lý Phương mang từ trong nhà đi.
Lý Viên trong đầu thay đổi thật nhanh, Phong Thành Vũ ở thời điểm
nàng mới mang thai gây khó dễ Lý Phương, là cái gì khiến cho hắn tức
giận như thế?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới đến trừ tịch – cú ngã đêm ba mươi đáng sợ kia.
“Thôi! Chuyện của nàng cùng chúng ta không quan hệ!” Sau một lúc lâu Lý Viên thản nhiên nói.
Thật buồn cười, muốn hại nàng lại là huyết mạch chí thân của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com