Vô luận như thế nào Nguyên Văn cũng là bị Châu Châu làm bị thương,
cho nên sáng sớm ngày kế tiếp, Lý Viên tự mình đem theo dược liệu, thuốc bổ đến Từ Ninh cung thăm hắn.
Thái hậu đối với nàng vẫn là ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng vẫn xỏ xiên
hai câu, Tiền trắc phi kia vẫn là một bộ dáng lãnh đạm, chỉ có Thuận
vương phi còn nhẹ lời khuyên Lý Viên mấy câu, bảo nàng không nên nặng
lời trách cứ Châu Châu.
May mà Nguyên Văn thương thế không nặng, chỉ trừ trên đầu bị quấn băng thật dầy bên ngoài, còn lại tinh thần vẫn rất hoạt bát.
Tiểu bàn đôn còn hỏi Lý Viên: “Châu Châu tại sao lại không có tới đây?”
Lý Viên đối với hắn ôn nhu cười nói: “Châu Châu làm ngươi bị thương,
cảm thấy xấu hổ nên không dám đến, đây là nàng để cho bổn cung mang đến
bì cầu da mà nàng thích nhất nga!”
Nguyên Văn đưa tay nhỏ bé mập mạp nhận lấy bì cầu, nhất thời cao hứng.
Thăm Nguyên Văn xong, Lý Viên liền trở về Cam Tuyền cung, nàng cho là tính tình Châu Châu vẫn là còn quá được nuông chiều một chút, cho nên
từ ngày đó luôn trông coi nữ nhi, muốn cho nàng kiềm chế tính tình một
chút.
Châu Châu đại khái cũng biết lần này mình gây họa rồi, cho nên cũng
có chút ngoan ngoãn vâng lời, mỗi ngày đàng hoàng sống ở Cam Tuyền cung
cùng Lý Viên ở chung một chỗ, cũng không có nhao nhao đòi ra ngoài chơi.
“Đùng———đùng———–đoàng———–đoàng” cuồng phong gào thét, mưa rơi như
sấm, Lý Viên ở giữa giấc ngủ tỉnh lại, nàng nửa ngồi dậy dịch góc chăn
cho nữ nhi đang ngủ say bên cạnh, cũng không gọi người vào hầu hạ, tự
choàng áo ngoài rồi xuống giường.
Nàng đi tới cửa sổ tứ lăng làm bằng gỗ tử đàn, cách hai ngón tay tuyết trắng nhìn cuồng phong bạo vũ bên ngoài.
“Chủ tử?” Nghe được động tĩnh bên trong, Cẩm Tú vẫn canh giữ bên ngoài phòng, cầm ngọn đèn nhỏ đi đến.
Lý Viên khoát khoát tay, ý bảo nàng không cần châm lửa.
Cẩm Tú biết ý, cước bộ nhẹ nhàng đi đến phía sau nàng.
“Mưa này cũng đã sáu bảy ngày rồi, cũng chưa thấy đến lúc ngừng”.
Lý Viên nghe được Cẩm Tú nói vậy, chân mày chau lại chặt hơn, nàng lo lắng thở dài: “Nghe nói Trực Đãi bên kia đã bị nạn lụt, những người
sống ở đó sợ là. . . . . .”
Bởi vì nạn lụt nên ở vùng phụ cận kinh đô đã xuất hiện mấy nhóm lớn
dân chạy nạn, Phong Thành Vũ vì việc này đã nổi giận với vài vị trọng
thần, bên trong có quân thượng nổi giận lôi đình, trên dưới triều đình
người người đều cảm thấy bất an.
“Ông trời phù hộ!” Lý Viên ở trong lòng thành kính cầu nguyện “Nhanh một chút ngừng mưa!”
Song, trời cao tựa hồ cũng không có nghe được lời cầu nguyện của
nàng, kế tiếp hơn nửa tháng, mưa không những giảm mà còn tăng, cả Đại
Chu triều một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Một buổi chiều ngày kia, Lý Viên thật là ngồi không yên, nàng mặc áo choàng cầm ô, hướng Dưỡng Tâm điện đi tới.
Vừa mói đi tới cửa đại điện, liền thấy từng hàng thị vệ, cung nhân,
nhất tề quỳ xuống đất thỉnh an: “Tham kiến Thần tần nương nương, nương
nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Lý Viên cước bộ dừng lại nói: “Chư vị xin đứng lên, Tiểu Hỉ Tử. . . . . . . Ngươi đi truyền lời cho bổn cung, bổn cung muốn bái kiến hoàng
thượng”.
“Dạ!”Tiểu Hỉ Tử một đường đi vào trong điện.
“Thần tần nương nương, người đã tới” Lý Đại Hải cùng Tiểu Hỉ Tử trở
lại khom người nói: “Phía ngoài mưa lớn, nương nương hay là mau mau vào
trong điện”.
Lý Viên gật đầu, nhấc chân đi về phía bên trong điện, hoàn hảo. Hắn đồng ý gặp mình.
“Một đám phế vật!” Lý Viên trong lòng cả kinh, dỏng tai lắng nghe,
chỉ nghe Phong Thành Vũ tràn đầy nổi giận quát lên: “Hoàng Hà vỡ đê, vạn mẫu ruộng tốt bị phá hủy, dân chúng tử thương vô số?? Trẫm hỏi các
ngươi, năm trước trẫm cho phép công bộ dùng năm trăm ngàn lạng bạc trắng để tu sửa đê đập đã đi đâu rồi?? Tại sao vừa đến lúc này liền vỡ đê dễ
dàng như vậy? A? Các người nói a! Nói rõ ràng cho trẫm. . . . . Phế vật, đều là phế vật, trẫm còn dùng các ngươi làm gì? Người đâu! Đem công tả
hữu công bộ thị lang kéo đi, chém. . . . . . .”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng a!. . . . . . . .
Lý Viên khí sắc trắng bệch, trong lòng như cổ, cúi đầu vội vàng hướng trong phòng đi tới.
Bỏ đi áo mưa cùng áo choàng trên người đã bị thấm ướt một nửa, Lý
Viên bưng trong tay một chén sứ nhỏ uống một hớp thật to trà nóng.
Trong Dưỡng Tâm điện ngọn đèn dầu vẫn đốt, tiếng Phong Thành Vũ giận
giữ lớn tiếng rống lên cùng lũ triều thần khúm núm nhận tội không ngừng
vang lên, Lý Viên hít một hơi thật sâu, đồng dạng một bộ dáng nơm nớp lo sợ hướng về phía Lý Đại Hải phân phó nói: “Lý tổng quản, ngươi chuẩn bị một ít đồ ăn, bổn cung mang qua cho hoàng thượng!”
Lý Đại Hải nghe xong, lập tức liên tục đáp ứng: “Dạ” hắn cười khổ
nói: “Nương nương có điều không biết a! Hoàng thượng đã có hai ngày chưa uống nước rồi, chính là thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi a!”
Lý Viên nghe xong trong lòng đều cảm thấy đau, nàng cỡ nào hy vọng nàng có thể giúp được hắn a!
Mang theo hộp thức ăn, nàng đi vào trong điện, Phong Thành Vũ vừa
ngẩng đầu lên nhìn thấy là nàng, nhíu mày giọng không vui nói: “Thần
tần, ngươi tới đây làm gì?”
Lý Viên cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên cạnh hắn, từ bên trong
lấy ra một cái đĩa thức ăn đặt trên long án thượng, nàng ôn nhu nói:
“Hoàng thượng một ngày đã không ăn, hay là dùng trước chút thiện. . . . . ..A!. . . . . .
Phong Thành Vũ không đợi nàng nói xong, sắc mặt âm trầm nhấc cánh tay lập tức quét lật hết cả bàn đầy đồ ăn, hắn lạnh lùng nói: “Dùng bữa?
Con dân của trẫm còn đang trong lụt lột đau khổ giãy dụa, nhưng trẫm lại ở chỗ này hoa phục mĩ thực?”
Lý Viên hốc mắt đỏ lên, kinh ngạc nhìn hắn.
Không khí yên tĩnh không tiếng động giữa hai người được một lúc lâu,
Phong Thành Vũ dời đi tầm mắt, chỉ thấy hắn phất phất tay, giọng nói
chán nản: “Ngươi cứ trở về trước đi!”
Lý Viên giống như là không có nghe được ngược lại đi tới trước người
hắn, một tay ôm hông của hắn, nàng đem đầu chôn ở trong lông ngực hắn,
thật chặt ôm láy hắn.
Phong Thành Vũ cứng đờ ở đó, không thấy ôm nàng nhưng cũng không đẩy nàng ra.
“Hoàng thượng. . . . . . . .” Lý Viên nước mắt như mưa cầm tay Phong
Thành Vũ lên đặt ở trước ngực của mình nói: “Người làm cho tâm thiếp đau quá!”
Phong Thành Vũ mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Lý Viên nghẹn ngào nói: “Nô tỳ không biết, cũng không hiểu chuyện của triều đình, nhưng nô tỳ biết hoàng thượng là cột trụ của toàn dân chúng trong thiên hạ, tình huống nguy nan của bọn họ, duy nhất chỉ có thể
trông cậy vào người, bọn họ đều chờ người đi cứu a! Nhưng là. . . . .
.Nếu hoàng thượng. . . . . Nếu hoàng thượng. . . . . Liền ngã bệnh. . . . vậy họ có thể đặt hy vọng ở người nào? Có thể đi cầu người nào a!
Hoàng thượng. . . . Ô ô. . . . . . .” Lý Viên khóc không thành tiếng
nói: “Còn có nô tỳ, còn có Châu Châu, chúng ta phải làm sao bây giờ a!”
Phong Thành Vu thần sắc lạnh lùng dần dần trì hoãn, hắn thở dài, vỗ
vỗ thân thể Lý Viên, nói: “Được rồi, đã qua nhiều năm như vậy, vẫn là
một bộ dạng khóc sướt mướt”.
Lý Viên lau lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Đồ ăn kia?”
“Ngươi theo trẫm dùng một chút đi!”
Phong Thành Vũ thản nhiên nói.
“Ân!” Lý Viên nặng nề gật đầu, cất giọng kêu lên: “Lý tổng quản, đem đồ ăn đưa lên”.
Phong Thành Vũ nhìn hộp đựng thức ăn thứ nhất bị rơi chính là toàn
rau xanh, thần sắc khó lường nói: “Ngươi còn rất biết tính toán tâm tư
của trẫm”.
Lý Viên ngầm thở dài một tiếng, không để cho ngươi làm đổ một lần, ngươi chỉ sợ cũng sẽ không ăn a!
Dùng thiện xong, Phong Thành Vũ theo lời khuyên mạnh mẽ của Lý Viên, giữ nguyên áo nghỉ ngơi một lát.
Lý Viên nửa tựa vào chiếc gối mềm màu vàng sáng thêu rồng, cúi đầu
nhìn Phong Thành Vũ đang nằm trên đùi nàng, hắn gầy đi! Nhẹ vỗ về chân
mày nhíu chặt của hắn, Lý Viên thầm than một tiếng, người nam nhân này
là một người giỏi làm công phu về mặt bên ngoài, cực kỳ biết ẩn nhẫn,
luôn luôn là hỉ nộ không lộ, hôm nay phát lôi đình lớn như vậy thật hiếm thấy.
“Chẳng lẽ tình hình tai nạn bên ngoài, còn có cái chuyện gì phiền lòng hơn chính sự sao?” Lý Viên trong tâm thầm nghĩ.
“Hôm nay lúc lâm triều” ánh mắt Phong Thành Vũ không mở, thanh âm đột nhiên nhàn nhạt nói: “Có người khởi tấu nói, trời cao rơi xuống tai nạn này là bởi vì trẫm đến nay vô tự
(không con nối dõi)”.
Lý Viên cả người cứng đờ, không thể tin nhìn Phong Thành Vũ: “Chỉ toàn nói bậy”.
Phong Thành Vũ mặc nhiên không tiếng động.
“Hoàng thượng. . . . . . . . .” Lý Viên vội vã nói: “Thiên tai lần này, làm sao có thể oán trên người hoàng thượng”.
“Hừ. . . . . .” Phong Thành Vũ cười lạnh một tiếng: “Bọn họ nói bởi
vì thái tử Đại Chu triều còn không có, quốc sẽ không yên, trời cao vì
cảnh cáo trẫm, mới giáng xuống thiên tai lần này”.
Lý Viên mặt tái đi, run rẩy nói: “Là thái hậu. . . . . . . Bọn họ?”
Phong Thành Vũ xoay thân thể một chút, đem mặt dán tại bụng Lý Viên.
“Đã có triều thần liên danh thượng tấu, muốn trẫm nhận hài tử của Thuận vương làm con thừa tự”.
Lý Viên ôm chặt lấy Phong Thành Vũ, nàng không biết mình nên an ủi người nam nhân này như thế nào.
“Viên Viên. . . . . . . .” Hắn cúi đầu kêu lên: “Sinh nam tử cho trẫm!”
“Ân!” Lý Viên nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt theo gương mặt
không ngừng chảy xuống, giờ khắc này nàng hận mình có bao nhiêu bất lực, ba năm độc sủng nhưng nàng không hề mang thai, nàng biết là hắn thất
vọng vô cùng.
Nhìn hắn vẻ mặt ngày một nôn nóng, Lý Viên cảm thấy đau lòng muốn chết.
Hoàng hôn ánh nến, hai người im lặng ôm nhau, phảng phất chỉ có ấm áp trên người đối phương, mới có thể làm cho tâm lạnh như băng có chút
điểm an ủi.
Từ Dưỡng Tâm điện đi ra ngoài, Lý Viên liền trở về Cam Tuyền cung.
“Chủ tử!” Cẩm Tú nhanh tiến lên, hầu hạ Lý Viên thay y phục.
“Châu Châu còn đang ngủ à?” Lý Viên hỏi.
Cẩm Tú cười khổ hồi đáp: “Mới vừa có sấm chớp, công chúa điện hạ bị thức tỉnh, kêu khóc tìm người, đến bây giờ vẫn còn tỉnh!”
Lý Viên nghe vậy, vội vàng đi vào nội thất.
“Nương———” Châu Châu đang núp trong ngực Dung mama, nhìn thấy Lý Viên liền kêu to nhào lên.
Lý Viên vội vàng ôm lấy Châu Châu, dỗ dành nói: “Châu Châu đừng sợ! Có nương ở chỗ này a!”
Châu Châu thân thể phấn nộn hướng thân thể Lý Viên liên tiếp cọ,
không muốn buông tay kêu khóc nói: “Nương, nương, người đi đâu vậy! Châu Châu thật sợ hãi”.
“Châu Châu của chúng ta là tiểu cô nương dũng cảm nhất!” Lý Viên bị
nữ nhi nũng nịu, tâm liền bị làm cho mềm nhũn, nàng ôm Châu Châu nằm ở
trên giường nói: “Nương vừa đi xem phụ hoàng của con rồi!”
Châu Châu chớp chớp đôi mắt to ướt nhẹp, nói: “Con đã thật nhiều ngày không có gặp qua phụ hoàng rồi!”
“Phụ hoàng con hiện tại đang bề bộn công việc a!” Lý Viên xoa xoa đầu Châu Châu nói: “Châu Châu là hài tử ngoan a! Chờ sau thời gian bận bịu
này phụ hoàng nhất định sẽ tới thăm con!”
“Ân!” Châu Châu dùng sức gật đầu.
“Nương———–người kể thêm chuyện xưa cho Châu Châu được không?”
“Tốt! Lại kể tiểu hồng mạo sao?”
(TT: ta tra rồi, là chuyện cô bé quàng khăn đỏ ^.^)“Chuyện đó Châu Châu nghe rồi! Nương, người kể chuyện mới đi!”
“Để nương nghĩ xem a————–Ân! Hôm nay sẽ kể chuyện ba chú heo con nhé! Thuở xưa a—————–”
Châu Châu thích nhất là nghe Lý Viên kể chuyện xưa, mỗi lần nghe xong đều có vấn đề cùng ý nghĩ, lần nào cũng giống nhau, chỉ thấy nàng ở
trong ngực Lý Viên cọ cọ đầu nhỏ, dùng giọng trẻ thơ nói: “May là có ba
chú heo con, nếu là chỉ có một con vậy là chết chắc!”
Lý Viên nghe vậy, cười yếu ớt, đối với lối suy nghĩ không thực tế về
cuộc đời của tiểu hài tử, nàng lựa chọn lắng nghe cùng mỉm cười.
“A!” Châu Châu bỗng nhiên thở dài “Con cũng muốn có hai chú heo con
như vậy! Như vậy bọn họ có thể chơi với con rồi! Nếu là con sói xấu tới
Châu Châu cũng không sợ!”
Lý Viên trong tâm vừa động, không tự chủ sờ sờ bụng của mình.
Thật vất vả mới đem Châu Châu dỗ dành ngủ thiếp đi, Lý Viên lại nằm
trên giường trằn trọc trở mình, nàng nắm đầu ngón tay tính xem kỳ kinh
nguyệt của mình.
Nàng nguyệt sự luôn luôn rất đúng, nhưng tháng này đã muộn hai ngày.
Tim của Lý Viên bang bang trực nhảy, cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Nàng cỡ nào hy vọng chuyện đó có thể thành sự thật, nhưng lại vừa sợ là vui mừng công dã tràng.
“Nếu là không phải….!” Lý Viên nghĩ hay là chờ mấy ngày rồi nói sau!
Nhưng bên tai nàng thoáng chốc vang vọng lên thanh âm của Phong Thành Vũ: “Viên viên, sinh nam tử cho trẫm!”
Lý Viên nắm tay thật chặt, đứng dậy, cất giọng kêu lên: “Cẩm Tú————”
“Chủ tử?”
“Đi gọi Tiểu Hỉ Tử truyền thái y, Châu Châu có chút đau bụng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com