Phong Thành Vũ ba mươi hai tuổi mới có Hi Nhi là con trai đầu tiên,
tất nhiên là mừng rỡ như điên, quý báu vô cùng, có thể không chút khoa
trương nào nói từ lúc đứa nhỏ này rơi xuống đất ngày đó, hết thảy ăn,
mặc ở, đi lại chi phí, hưởng thụ đều là đãi ngộ theo quy cách “VIP kim
cương”. Mà lễ “Tắm ba ngày” phi thường trọng yếu của đứa trẻ, trịnh
trọng, xa hoa vô cùng.
Căn cứ khâm thiên giam tiến sĩ tấu: “Đại hoàng tử sinh mùng chín
tháng một giờ mẹo, năm ất sửu, tháng ất tị, ngày kỷ sửu, giờ tân mẹo.
Theo khâm tuân ngự chế hiệp kỷ biện y thư, chọn ngày mười hai tháng một
buổi trưa tắm rửa, mặt hướng tây nam nghênh hỉ thần, phương vị đại cát” .
Vì thế, buổi trưa giờ ngọ, nằm trên giường ở trong phòng Lý Viên chợt nghe bên ngoài vang lên một tiếng chuông thanh thúy xa xa, tiếng chuông này lâu dài kéo dài không dứt, một tiếng lại một tiếng vang vọng ở
trong không trung tử cấm thành, đó là trong lễ tắm ba ngày của hoàng tử
chuông vang lên thứ nhất là “Cáo thiên chung” ý vì hướng về trời cao
biểu đạt sự cảm tạ, cùng với việc chiêu cáo thiên hạ hoàng gia thêm long tự, nghe nói hoàng tử càng được sủng ái thì số lần tiếng chuông vang
lên lại càng nhiều.
Lý Viên hơi hơi ngồi dậy, có chút lo lắng thì thào lẩm bẩm: “Thanh âm vang như vậy, Hi Nhi có sợ hãi hay không a!”
Nhưng mà, nàng thật sự là quá mức xem thường con nàng, chỉ thấy
Nguyên Hi nằm ở trong lòng Tần mama, nháy đôi mắt đen to như thủy tinh
nhích tới nhích lui tựa hồ muốn đem tay che ở lỗ tai hắn lấy ra.
Chúng tần phi lúc chuông vang là lúc người người túc thủ mà đứng, nín thở bế khí, các nàng ở trong lòng yên lặng đếm, một, hai, ba, bốn… .
Y theo cung quy phàm là hoàng tử giáng sinh chuông sẽ vang sáu lần,
nhưng mà sau khi tiếng chuông thứ sáu vang lên, cũng không có đình chỉ,
tiếng thứ bảy nhanh đến tiếp theo. Chúng tần phi không khỏi người người
sắc mặt đại biến.
Cáo thiên chung ước chừng vang mười hai tiếng, mới dần dần ngừng lại, mà mười hai tiếng chuông này giống như là bả đao đâm trong lòng mọi
người.
Chuông vang mười hai tiếng ý là —— thái tử ra đời.
Xoát xoát xoát! ! ! Chúng tần phi ánh mắt đã không còn hâm mộ ghen tị mà oán hận, có thể hình dung , các nàng gắt gao nhìn chằm chằm cái tã
lót lụa hoa đỏ thẫm kia, tâm tư điên cuồng đủ loại chuyển động .
“Cung tẩy nhân” Thiệu thị, Trương thị, cười tủm tỉm tiêu sái đi lên,
hai nàng là mama đỡ đẻ, đảm đương nhiệm vụ tắm ba ngày hôm nay của Hi
Nhi.
Chỉ thấy mặt béo trắng kia, đôi mắt nhỏ tí, trên đầu mang theo đóa
quyên hoa màu đỏ Thiệu thị vui mừng trong suốt tiếp nhận Hi Nhi trong
lòng Tần mama, lúc này sớm có cung nhân nhanh chóng nhanh nhẹn chuẩn bị
tốt hết thảy đồ dùng cho lễ tắm ba ngày.
Đầu tiên quan trọng là nghi thức thêm bồn, theo lý mà nói người thứ
nhất có tư cách thêm này nọ nên là Thái Hậu nương nương, nhưng mà Thái
Hậu lão nhân gia hiện nay bản thân khó chịu, áp chế không đến. Ở đây
trong đám phi tần lấy Hiền, Lệ, Cảnh, Đức, tứ phi phân vị cao nhất, Lý
Viên lại từng trụ qua Chung túy cung, cho nên Hiền phi này là người
thuận lợi không từ chối làm người đầu tiên đi ra.
Hiền phi lên trước hướng chậu đồng thêm một gáo nước trong, sau đó
lại thả đồ quý giá vào bồn bảo khố, đồng bạc trong bồn bảo khố, hai cái
như ý mạ vàng, hai cái như ý mạ bạc, còn lại tam phi cũng theo thứ tự
thả gì đó giống nhau, trên mặt mama đỡ đẻ tươi cười chưa từng dừng lại,
nàng vừa nói cát tường thành chuỗi thành chuỗi một bên nhẹ nhàng đung
đưa Hi Nhi trong lòng.
Đợi tất cả mọi người hướng trong bồn thêm đồ vật xong, hai vị mama đỡ đẻ liền đem nước hương hòe điều, ngả điều trước đó chuẩn bị tốt, đổ vào trong bồn đồng, đem trứng gà, táo đỏ, hạt dẻ, long nhãn, vải cùng nhau
bỏ vào trong nước, tay mang ý cát tường, ở nước ấm không lạnh không nóng là lúc các nàng cởi bỏ bao bọc của Hi Nhi, nhẹ nhàng cầm đầu của hắn,
đem toàn bộ thân mình hắn đặt ở trong bồn, Hi Nhi lập tức sợ hãi khóc
lớn lên.
Dung mama một phen đè Lý Viên đang muốn đứng dậy lại, cười nói: “Chủ
tử, đây là điềm lành a! Ngài đừng lo lắng, mama đỡ đẻ sẽ không làm bị
thương đại hoàng tử ” .
Lý Viên đành phải nhẫn nại tính tình đợi trong chốc lát, quả nhiên
lại nghe thấy được một đống lời cát tường, cái gì “Trước gội đầu, làm
vương hầu… Một tá thông minh hai đánh lanh lợi… Tả dịch kim, hữu dịch
ngân, hoa không được, thưởng hạ nhân…” .
Nàng mím môi nghe lời vui mừng chúc phúc, cơ hồ có thể tưởng tượng ra con nàng lúc này nhất định bị ép buộc cực kỳ thảm.
Sau khi một đống nghi thức rườm rà vô cùng lễ tắm ba ngày rốt cục kết thúc, Lý Viên nhìn con đã một lần nữa được bao bọc kỹ, khuôn mặt nhỏ
nhắn Hi Nhi nhíu nhíu không khỏi dùng sức hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của
hắn, con yêu của ta! Con vất vả rồi.
Châu Châu lúc này cũng không biết từ nơi này chạy đi ra, nàng vươn
tay béo sờ sờ đệ đệ, vẻ mặt lo lắng nói: “Nương, đệ đệ khóc thật là lợi
hại hắn không có việc gì đi?”
“Công chúa điện hạ yên tâm, đại hoàng tử điện hạ tinh thần rất tốt!”
Tần mama kia vẻ mặt nghiêm túc, lúc này lại vô cùng nhu hòa nói.
Châu Châu vừa nghe mới yên lòng.
Lúc này, Tiểu Hỉ Tử lại tiến vào bẩm báo nói: “Kiền thanh cung tổng
quản Lý Đại Hải, phụng mệnh Hoàng Thượng tới đón đại hoàng tử bệ hạ” .
Lý Viên gật gật đầu, đối với Tần mama cười nói: “Phiền toái ngài
vất vả đi!”
Tần mama liền nói: “Không dám” .
Lý Viên nhìn thân ảnh nàng ôm Hi Nhi đi ra ngoài, không khỏi chậm rãi thở dài, Phong Thành Vũ làm việc “Cao ngạo” như thế, làm cho mẫu tử
nàng không biết là tốt hay là xấu.
“Chủ tử” Cẩm Tú ở bên tai Lý Viên nhẹ giọng nói: “Hiền phi nương nương, muốn gặp người” .
Lý Viên nghi hoặc gật đầu nói: “Mau mời” .
“Hiền phi nương nương” Lý Viên giãy dụa đứng dậy.
Hiền phi vội vàng nói: “Ngươi đang trong tháng đâu! Trăm ngàn đừng
lộn xộn, ta an vị ở một bên cùng muội muội nói một chút liền đi” .
Lý Viên gật đầu, phân phó Cẩm Tú chuyển đem ghế dưa gỗ lim tơ vàng lại đây.
Hiền phi nhìn Lý Viên nằm ở trên giường, trong ánh mắt hiện lên cảm
hoài thật sâu, ai có thể nghĩ đến năm đó Dung hoa nho nhỏ kia ở trong
góc nhỏ cung điện của nàng sẽ có phong cảnh này.
“Muội muội thật sự là có phúc khí” nàng cố tình nhìn Châu Châu đầu dựa vào bên người Lý Viên, khẩu khí đều hâm mộ nói.
Nếu nói Lý Viên trong hoàng cung đối vị tần phi nào có vẻ có hảo cảm, không thể nghi ngờ chính là vị Hiền phi nương nương trước mắt này, vô
luận làm trước đây hay vẫn là hiện tại, vị nương nương này đều đối với
nàng chiếu cố có thêm, vô luận đây không phải xuất phát từ tâm của nàng, tâm Lý Viên đều tồn tạ lòng cảm tạ .
Nàng mỉm cười đối với Hiền phi nói: “Nương nương làm sao không phải
người có phúc, đại công chúa tài đức vẹn toàn, cho dù kiến thức hạn chế
như nô tì cũng nghe qua hiền danh của công chúa điện hạ” .
Nghe thấy nàng đột nhiên nhắc tới đại công chúa, Hiền phi sắc mặt không khỏi cứng đờ.
Lý Viên nhận thấy được, không khỏi ở trong lòng xấu hổ, nàng vốn
tưởng nịnh hót đối phương a! Nhưng cùng lúc đó một cỗ áp lực nghi hoặc
hồi lâu lại một lần nữa nổi lên trong lòng, Phong Thành Vũ có bao nhiêu
yêu thích đứa nhỏ, Lý Viên là rõ ràng nhất. Nhưng đối với Hoàn Châu công chúa Phong Hoàn Châu lại cũng không gặp Phong Thành Vũ như thế nào nhắc tới, càng miễn bàn giống như đối với Châu Châu của nàng.
Quả thực tựa như —— đại công chúa không phải đứa nhỏ của hắn.
Hơn nữa thái độ của Hiền phi… ánh mắt Lý Viên mang theo tìm tòi
nghiên cứu nhìn nàng, làm bộ như không có chú ý tới thần sắc của nàng,
tiếp tục nói: “Cùng đại công chúa lúc nhỏ bất đồng, Châu Châu nha đầu
kia thực bướng bỉnh, cả ngày điên điên, một chút dáng vẻ con gái đều
không có”.
Một bên Châu Châu nghe liền không chịu, chỉ thấy nàng chu cái miệng
nhỏ nhắn phấn nộn, tức giận nói: “Châu Châu mới không phải nha đầu điên, phụ hoàng nói Châu Châu là tiểu công chúa xinh đẹp nhất có hiểu biết
nhất” .
Hiền phi nhìn mẹ con hai người này thân mật đấu võ mồm, không khỏi ở
trong đầu hồi tưởng một phen, nàng cùng Hoàn Châu có lúc như vậy hay
không. Không có! Hoàn toàn không có! Nàng ngầm cười khổ một tiếng, đối
với nữ nhi mà nói nàng làm nương chỉ sợ so với một cái người xa lạ cũng
không tốt bằng đi!
Lý Viên không phải là người thích đào bới dò hỏi người khác, ngay cả
cảm thấy nghi hoặc tràn đầy, nhưng nhìn đến vẻ mặt Hiền phi nàng không
muốn nhiều lời, liền như vậy từ bỏ, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh, nói nhất định là chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Thẳng qua hai khắc chung, Hiền phi mới chậm rãi đứng dậy cáo từ:
“Muội muội…” Nàng nhẹ giọng nói: “Bản cung gần nhất nghe được chút tiếng gió là về Liễu quý phi nương nương ” .
Trong lòng Lý Viên căng thẳng, nàng đã thật lâu không có nghe đến ba chữ Liễu Thanh Tuyết này.
“Thái Hậu nương nương đã nhiều ngày liên tục triệu quý phi nương
nương đến Từ trữ cung thị tật” nàng cố ý đem hai chữ thị tật này cắn
thật mạnh.
Ra khỏi Cam Tuyền cung, Hiền phi không nhanh không chậm hướng về cung điện của mình.
“Nương nương, ngài cần gì phải đi nhắc nhở nàng ta, nếu việc này thành, đối với nương nương…” .
“Vu mama” Hiền phi thản nhiên liếc mắt lướt nàng một cái, vô cùng
khẳng định nói: “Chuyện này sẽ không thành !” Bởi vì nam nhân kia tuyệt
đối không cho phép .
Nàng xoay người sâu kín nhìn Cam Tuyền cung phía sau, trong mắt xẹt
qua sầu não vô hạn, nam nhân kia để dưới đáy lòng cả đời nàng a! Rốt cục vẫn là… …
Một giọt nước mắt trong suốt, ở chỗ không người thấy, lặng yên lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com