Xe chạy đến cửa biệt thự, Lục Chấp dẫm phanh, ánh mắt thật sâu.
Giản Úc không có cảm nhận được cảm xúc của hắn, cởi bỏ đai an toàn của chính mình, sau đó nhanh chóng xuống xe, mở ra cửa xe phía sau, đem lồ ng thỏ mang ra.
Lúc này, Lục Chấp cũng từ trên xe đi xuống.
Giản Úc ôm thỏ, cười tủm tỉm với Lục Chấp, nói: "Lục tiên sinh, tôi đi vào trước đây."
Cậu phải nhanh chóng đem hai con thỏ dàn xếp xong, trời lạnh như vậy, vạn nhất nhiễm lạnh bị bệnh thì làm sao bây giờ?
Lục Chấp gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ừm, vào đi thôi."
Chờ Giản Úc cộp cộp cộp mà chạy vào biệt thự, Lục Chấp mới lấy ra di động, gọi cho Trần Hoài một cuộc điện thoại: "Tìm người nhìn chằm chằm ba mẹ của Giản Úc, đừng để bọn họ tìm Giản Úc gây phiền toái."
Trần Hoài vội vàng nói: "Lục tổng, xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lục Chấp lạnh lùng nói: " Không có việc gì, cứ theo lời tôi nói mà làm."
Vừa nãy hắn hỏi Giản Úc, ba mẹ Giản có đánh cậu hay không, tuy rằng Giản Úc nói không bị đánh qua, nhưng lúc cậu lâm vào hồi ức, rõ ràng bộ dáng có chút khổ sở.
Lục Chấp càng cho rằng, ba mẹ Giản đã dùng bạo lực qua với Giản Úc.
Trần Hoài lập tức lĩnh mệnh, chỉ là có chút do dự nói: "Lục tổng, thứ cho tôi mạo muội mà nói một câu, dù sao ngài cùng Giản tiên sinh ký hiệp nghị cũng chỉ còn lại 10 tháng. Chờ hiệp nghị kết thúc, Giản tiên sinh vẫn phải về lại cái nhà kia, đến lúc đó ngài cũng không thể giúp gì được nữa."
Lục Chấp dừng một chút, ngay sau đó nói: "Ít nhất ở trong thời gian Hiệp nghị có hiệu lực, cậu phải cho người nhìn chằm chằm bên kia."
Còn về sau khi hiệp nghị kết thúc..............
Lục Chấp nâng lên đôi mắt đen trầm, nhìn về phía bên trong biệt thự.
Lúc này cửa biệt thử mở ra, liếc mắt một cái là có thể thấy Giản Úc đang chạy lên chạy xuống bố trí nơi ở cho hai con thỏ.
Trương Tiểu Lỗi cùng người máy kia giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Giản Úc, đôi mắt đều tràn đầy vẻ mới lạ.
Những người làm khác cùng vây quanh một bên, nhìn hai con thỏ kia.
Toàn bộ biệt thự tràn ngập ánh sáng, tiếng cười nói vui vẻ.
Là cảnh tượng trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Lục Chấp đột nhiên có chút không muốn nghĩ đến việc sau khi kết thúc hiệp nghị.
Hắn thu hồi lại suy nghĩ, lại phân phó thêm một vài việc khác cho Trần Hoài, sau đó cất bước, đi vào biệt thự.
Giản Úc lấy ra một cái gối đầu đã bị bỏ đi, từ bên trong lấy ra bông gòn, sau đó nhét vào trong ổ thỏ, cho hai con thỏ có một nơi ở ấm áp.
Hai con thỏ dựng đứng lỗ tai, ở bên trong nhảy tới nhảy lui, đáng yêu cực kỳ.
Sau đó Giản Úc lại đi vào phòng bếp rửa sạch mấy quả cà rốt, sau khi lau khô, bắt đầu cho thỏ ăn.
Cậu cho thỏ trắng ăn, còn con màu xám thì để Trương Tiểu Lỗi.
Trương Tiểu Lỗi một bên cho thỏ ăn, một bên tò mò hỏi: "Anh Giản Úc, này, này hai con thỏ này sẽ, sẽ sinh thỏ con sao?"
Giản Úc: "........"
Cậu lập tức liền nhớ tới bức tranh lần trước Trương Tiểu Lỗi vẽ, sau đó hỏi cậu cùng Lục Chấp có thể sinh em bé hay không
Trương Tiểu Lỗi thấy Giản Úc không nói lời nào, mở to đôi mắt đen bóng truy vấn: "Sẽ sao?"
Giản Úc: "......."
Đứa nhỏ này, sao cứ hứng thú với phương diện sinh em bé đến như vậy chứ?
Cậu đang suy nghĩ nên ứng đối như thế nào, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Lục Chấp đi vào, vì thế cười nói: "Em hỏi anh Lục Chấp đi."
Lần trước Lục Chấp ném vấn đề cho cậu, lần này cậu cũng muốn ném lại cho hắn.
Cậu thật đúng là cơ trí.
Trương Tiểu Lỗi rất nghe lời Giản Úc, vì thế chuyển hướng về phía Lục Chấp: "Anh, anh Lục Chấp, hai, hai con thỏ này sẽ sinh thỏ con sao?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: " Bài tập nghỉ đông làm xong rồi sao?"
Giản Úc: "......."
Lời thoại thật quen thuộc làm sao.
Trương Tiểu Lỗi ném cà rốt, đứng dậy hướng trong phòng chạy tới.
Giản Úc: "......"
Trương Tiểu Lỗi thật là đáng thương quá.
Giản Úc cảm thán hai tiếng, tích cực nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn thử cho thỏ ăn hay không? Không phải nói ám ảnh hồi tuổi thơ yêu cầu phải chiến thắng nó mới tốt hơn được sao?"
Lục Chấp dựa vào trên vách tường, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Hắn nhìn Giản Úc cho ăn là được.
Giản Úc cũng không miễn cưỡng hắn, tiếp tục quay đầu lại cho thỏ ăn.
Nếu ở ngày thường, khả năng là Lục Chấp đã đi lên thư phòng rồi, nhưng hôm nay, hắn khó có được thả lỏng một chút, cứ như vậy đứng nhìn Giản Úc cho thỏ ăn.
Nhìn nhìn, Lục Chấp phát hiện không thích hợp: "Giản Úc?"
"Vâng, làm sao thế?" Giản Úc xoay lại, có chút khó hiểu mà nhìn Lục Chấp.
Vừa nhìn, vừa gặm cà rốt trong tay một ngụm.
"........"
Lục Chấp nhíu mày một chút: "Cậu không phải cho thỏ ăn sao? Sao lại chính mình ăn luôn rồi?"
Giản Úc hơi nhấp nháy ánh mắt: "Tôi phát hiện cà rốt này thật sự ngọt lắm, nó lớn lên ngọt như vậy, tôi không ăn thì thật sự xin lỗi nó quá."
Lục Chấp bật cười: "Cậu là thỏ sao?"
Giản Úc nhỏ giọng cãi lại: "Người cũng có thể ăn cà rốt mà."
Cho dù là cà rốt sống.
Ý cười trong mắt của Lục Chấp càng thêm rõ ràng.
Bộ dáng của hắn vốn dĩ rất xuất sắc, khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, một khi cười rộ lên, thật sự quá siêu phàm thoát tục.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng dựa vào vách tường như vậy, cũng khiến cho người khác không dời mắt được.
Dưới đáy lòng của Giản Úc có một chút cảm thán nho nhỏ.
Đêm nay Lục Chấp tựa hồ thật sự cao hứng a.
Có thể làm cho người cuồng công tác như Lục Chấp vui vẻ như vậy, khẳng định là chuyện của tập đoàn.
Chẳng lẽ giá trị của tập đoàn Lục thị đang cọ cọ cọ hướng lên trên mà tăng trưởng hơn sao?
Đúng lúc này, di động Lục Chấp vang lên.
Hắn lấy ra di động nhìn thoáng qua, ngay sau đó ý cười vừa mới hiện lên liền biến mất. lại khôi phục biểu tình lãnh đạm trước sau như một.
Hắn nhận điện thoại, sau đó đi ra bên ngoài.
Giản Úc không biết là ai gọi tới, cũng không có khả năng quản đến, vì thế tiếp tục gặm cà rốt.
Vài phút sau, Lục Chấp quay lại.
Hắn đem điện thoại thả lại trong túi, hỏi Giản Úc: "Ngày mai nhà của tôi có tổ chức buổi sinh nhật, cậu có muốn đi không?"
Nhắc tới chính sự, Giản Úc từ trên mặt đất đứng dậy: "Tôi có thể không đi sao?"
Cậu đối với Lục gia cũng không có hảo cảm nào.
Lần trước đã đi qua một lần, thông báo bản thân là đối tượng kết hôn của Lục Chấp, chỉ cần như vậy là đủ rồi, cậu cũng không cần thiết phải đi thường xuyên qua đó làm gì.
Hiển nhiên, Lục Chấp cũng nghĩ như vậy: "Ừm, cậu không muốn đi liền không cần đi."
Dù sao cũng không phải không đi thì không được.
Giản Úc gật đầu: "Vâng."
Vừa nói chuyện, cậu vừa nhìn thoáng qua biểu tình của Lục Chấp, suy đoán lần này chắc là sinh nhật của Triệu Mộ Nhã.
Nếu là sinh nhật của Lục Thiệu Hoa, Lục Chấp hẳn là sẽ nói rõ, nếu là sinh nhật của Cố Bắc, Lục Chấp căn bản sẽ không thèm để ý tới.
Chỉ có Triệu Mộ Nhã, Lục Chấp mới có loại trạng thái phức tạp như thế này.
Một mặt, đó là mẹ ruột của hắn, mặt khác, hắn lại chưa bao giờ nhận được chút yêu thương nào từ người mẹ này cả.
Này vốn dĩ là một cuộn chỉ rối làm người ta không thể gỡ ra được.
Ngày hôm sau, chạng vạng.
Giản Úc ở phòng khách cùng Trương Tiểu Lỗi chơi cờ năm quân.
Lục Chấp thu thập một phen, đi Lục gia.
Lục Chấp đi chiếc Porsche màu đen, một đường đánh xe đi tới nhà cũ.
Trần Hoài đã sớm chờ ở cổng lớn nhà cũ, thấy Lục Chấp, anh liền bước qua, đem hộp quà trong tay đưa cho Lục Chấp: "Lục tổng, đây là quà chuẩn bị cho Lục phu nhân."
"Ừ."
Lục Chấp biểu tình lạnh nhạt mà nhìn qua hộp quà một cái, cầm trong tay, sau đó đi về phía nhà cũ.
Trần Hoài nhìn thoáng qua thân ảnh của Lục Chấp, nhịn không được mà nghĩ, nghe nói trước kia Lục tổng sẽ tự mình chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục phu nhân, chỉ là không biết từ bao giờ, đã để cho người khác chọn lựa.
Trước kia là để người làm trong biệt thự chọn, hiện tại là anh.
Lục Chấp một tay cầm hộp quà, đi vào nhà cũ.
Lần sinh nhật này của Triệu Mộ Nhã, tới không ít khách khứa, mỗi người không phú thì quý, tất cả đều đứng trong đại sảnh cầm ly thủy tinh nói chuyện, mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, tóm lại ngoài mặt đều là hòa khí.
Lục Chấp vừa mới bước vào đại sảnh, chớp mắt tất cả mọi người đều yên tĩnh xuống.
Nguyên nhân rất đơn giản, tuy rằng bọn họ là tới chúc mừng sinh nhật Triệu Mộ Nhã, nhưng kỳ thật là hướng về phía Lục Chấp mà tới.
Ai cũng biết hiện giờ Lục Chấp mới là người cầm quyền chân chính của Lục gia, chỉ có lời nói của hắn mới thật sự có trọng lượng.
Thử hỏi toàn bộ Vân Kinh này, ai mà không muốn có quan hệ với Lục Chấp.
Hôm nay Lục Chấp mặc một bộ tây trang màu đen, bên ngoài thêm một cái áo khoác, cổ tay áo đính thêm một viên Hắc Diệu thạch rực rỡ lấp lánh.
Khuôn mặt hắn thâm thúy lạnh lẽo, thân hình cao lớn, một tay cầm hộp quà chậm rãi mà đi vào, vạt áo khoác xẹt qua một độ cung sắc bén.
Tận dụng thời cơ, lập tức có vài người tiến lên bắt chuyện:
" Lục tổng, đã lâu không gặp."
" Lục tổng, miếng đất lần trước......"
" Lục tổng, không dối gạt ngài, hạng mục người máy kia ở nước ngoài, công ty chúng tôi cũng cảm thấy có chút hứng thú........"
Lục Chấp đem hộp quà giao cho người làm ở nhà cũ, thần sắc nhàn nhạt mà trả lời lại vài câu.
Cách đó không xa, Cố Bắc nhìn một màn này, ly rượu vang trong tay thiếu chút nữa bóp nát.
Vì cái gì? Vì cái gì mỗi lần đều là như thế này?
Vô luận hắn ăn mặc lộng lẫy như thế nào, muốn tại loại trường hợp này thể hiện phong cách một phen ra sao, kết quả mọi người đều vây quanh bên người Lục Chấp.
Rõ ràng hắn mới là người nên tiếp nhận tập đoàn Lục thị không phải sao?
Cố tình mọi chỗ tốt đều rơi xuống trên đầu Lục Chấp.
Cùng lúc đó, Cố Bắc nghĩ đến hai công ty kia của mình bị Lục Chấp làm cho phá sản.
Đó đều là tâm huyết của hắn, hắn cẩn trọng điều hành công ty, liền cứ như vậy không duyên cớ bị Lục Chấp chỉnh cho sụp.
Món nợ này, hắn nhất định phải cùng Lục Chấp tính toán thật tốt!
Bên kia, biệt thự.
Giản Úc ăn xong cơm chiều, sau đó lại xem một bộ phim.
Lúc cậu tính toán lên lầu, thì nhận được điện thoại của Tần Diễn.
Giản Úc tiếp điện thoại: "Alo, có việc gì sao?"
Tần Diễn vội vội vàng vàng nói: "Anh dâu, hôm nay anh có về nhà cũ Lục gia không?"
Bọn họ đều là người trong vòng, tất nhiên biết hôm nay là sinh nhật của Triệu Mộ Nhã.
Giản Úc đúng sự thật nói: " Tôi không đi."
Tần Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không đi liền tốt, loại địa phương quỷ quái này, đi một lần lại thấy ghê tởm một lần."
Giản Úc không nhịn được cười một tiếng.
Tần Diễn mỗi lần hình dung một sự kiện nào đó, đều rất thú vị.
Ngay sau đó, Tần Diễn nghĩ tới cái gì, ngữ khí tức khắc lại cao lên: "Nói như vậy, chẳng phải anh Lục qua bên kia một mình sao? Oa, anh Lục cũng thảm quá đi, rõ ràng mẹ anh ấy bất công, kết quả mỗi năm anh ấy đều phải trở về ăn sinh nhật của bà. Em mà là anh Lục, em đã sớm không thèm đi rồi."
Giản Úc nghe Tần Diễn nói như vậy, không khỏi cũng trầm tư vài giây.
Đêm nay Lục Chấp đi, như vậy chắc cũng không vui vẻ gì nhỉ?
Rốt cuộc Lục Chấp cũng đã từng khát vọng qua tình thương của ba mẹ, chỉ là chưa từng nhận được thôi.
Tần Diễn lại nói một ít chuyện khác, sau đó mới cúp điện thoại.
Giản Úc thu hồi di động, một lần nữa đi lên lầu hai.
Chỉ là đi được vài bước, cậu do dự dừng lại bước chân, sau đó nhìn thoáng qua phía sau.
Người làm ở biệt thự đều làm xong công việc của mình liền sẽ về phòng.
Lúc này toàn bộ biệt thự cũng chỉ còn lại có mình Giản Úc.
Nếu cả cậu cũng trở về phòng, vậy đến lúc Lục Chấp về nhà, đối mặt chính là một căn biệt thự lạnh lẽo, ngay cả đèn cũng không mở.
Giản Úc ở cầu thang ngừng lại vài giây, sau đó xoay người, chậm rãi xuống dưới lầu.
Ít nhất, cậu sẽ chờ Lục