Hết tết, sinh hoạt khôi phục về lại trạng thái trước đó.
Người làm của biệt thự cũng đã trở lại.
Chẳng qua gần đây Giản Úc có vội hơn so với trước kia một chút.
Cậu cùng Lục Chấp sắp phải đính hôn rồi.
Tuy rằng Giản Úc không cần phải phiền não sắp xếp lễ đính hôn, nhưng cậu vẫn phải làm quen với lưu trình một chút.
Trần Hoài đi tới biệt thự, phụ trách giảng giải những hạng mục công việc cần phải chú ý trong quá trình làm lễ đính hôn.
Lễ đính hôn lần này được tổ chức ở một khách sạn 5 sao, sẽ có rất nhiều khách quý có thân phận hiển hách tham gia.
Giản Úc một tay nâng má, lười nhác nói: "Tôi cần đặc biệt làm cái gì không?"
Dù sao Trần Hoài cũng đã nói, đến lúc đó rất nhiều vị khách tôn quý sẽ tới.
Giản Úc nghĩ, tốt xấu gì cũng không nên kéo chân sau của Lục Chấp.
"Không cần." Lúc này, Lục Chấp từ trên thư phòng lầu hai đi xuống, trả lời Giản Úc: "Cậu chỉ cần phối hợp với tôi đi xong lưu trình trong buổi lễ là được, thời điểm còn lại có thể tự do làm gì thì làm."
Tức khắc Giản Úc thấy nhẹ nhàng không ít, cười với Lục Chấp: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Lục Chấp nhìn Giản Úc cong cong mắt, không nhịn được cũng nhếch khóe miệng một chút: "Đừng khách khí, chủ yếu là theo tính tình của cậu, cũng rất khó làm thêm cái gì khác."
Ngày thường Giản Úc đều là một bộ dáng cá mặn lười nhác, nếu để cậu đi làm một ít việc cần hao tổn tinh thần, hắn cảm thấy còn khó hơn lên trời.
Giản Úc nghe ra ý trêu chọc trong lời của Lục Chấp, lẩm bẩm lầm bầm mà nhỏ giọng phản bác: "Tôi cũng rất cần mẫn nha, mỗi ngày đều cho thỏ ăn, còn đi ra vườn rau đằng sau biệt thự bận rộn........"
Càng nói, thanh âm của cậu càng nhỏ, thẳng đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Ngay cả cậu cũng biết, những việc này không thể lấy ra mà khoe khoang được.
Trong mắt Lục Chấp ý cười càng ngày càng sâu: "Sao lại không tiếp tục nói nữa?"
Giản Úc: "........"
Cậu cũng lười giả bộ nữa, trực tiếp lật mặt, cười tủm tỉm mà nhìn Lục Chấp nói: "Vậy còn không phải ít nhiều là do Lục tiên sinh ngài dưỡng ra sao. Bằng không một người lười biếng như tôi, đã sớm lưu lạc đầu đường rồi."
Cuối cùng, Giản Úc tổng kết nói: "Lục tiên sinh, ngài thật đúng là một người tốt!"
Đột nhiên không kịp phòng bị được phát thẻ người tốt, Lục Chấp: "......."
Không biết vì cái gì, trong lòng lại có chút vi diệu.
Hắn nhướng mày, nhìn Giản Úc nói: "Ở trong lòng cậu, tôi cũng chỉ là một người tốt thôi sao?"
Giản Úc theo bản năng muốn gật đầu.
Ngay sau đó nhạy bén ý thức được, biểu tình của Lục Chấp tựa hồ mang theo chút "Uy hiếp"?
Tóm lại, nếu cậu trực tiếp gật đầu, kết quả khẳng định không phải chuyện tốt đâu.
Vì thế, Giản Úc thay đổi cách nói: "Không nha, trong lòng tôi, anh là người sắp cùng tôi kết hôn á."
Câu trả lời này quả thật chính là tích thủy bất lậu*
*Tích thủy bất lậu (– 滴水不漏 –): dī shuǐ bù lòu (một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài).
Quả nhiên, Lục Chấp sau khi nghe xong, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Rốt cuộc thì đây vẫn là sự thật.
Trần Hoài ở bên cạnh nhìn hai người, nhịn không được có chút muốn cười.
Ngày thường, anh nhìn quen bộ dáng Lục Chấp ở trên thương trường khống chế toàn bộ thế cục, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng Lục Chấp không nói nên lời.
Hơn nữa, anh phát hiện Lục tổng và Giản tiên sinh hình như so với lúc vừa mới ký hiệp nghị thì đã quen thuộc hơn rất nhiều, lúc hai người bọn họ nói chuyện phiếm, có một bầu không khí đặc biệt mà người khác không thể tham dự vào được.
Trần Hoài không hiểu sao nghĩ tới, có lẽ cái hiệp nghị kia sẽ gia hạn thêm thời gian nhỉ? Lục tổng cùng Giản tiên sinh có khả năng vẫn luôn ở chung với nhau như vậy không?
Nếu thật sự bọn họ ở bên nhau, thì đây cũng là một chuyện rất tốt.
Kế tiếp, ba người lại cùng nhau xem xét lại một số chi tiết.
Chờ mọi thứ đã xong xuôi, Lục Chấp đứng lên: "Tôi đi làm đây."
Giản Úc vội vàng phất tay: "Vâng, Lục tiên anh, anh đi đi."
Mắt thấy Lục Chấp cùng Trần Hoài sắp đi ra khỏi biệt thự, Giản Úc lười nhác mà dựa vào trên sô pha.
Lục Chấp đại khái chính là loại người "bớt chút thời gian rảnh" để làm kết hôn trong truyền thuyết phải không?
Quả nhiên, vẫn là sinh hoạt cá mặn tốt đẹp hơn a.
Rất nhanh, ngày đính hôn tới rồi.
Nhân viên cửa hàng trang phục đưa tới mấy bộ lễ phục đã định chế lúc trước, tất cung tất kính mà nói với Lục Chấp: "Lục tổng, ngài xem có thích hợp hay không?Nếu không thích hợp chúng tôi còn có đồ dự phòng ạ."
Kỳ thật đây là vì lấy lòng Lục Chấp mà thôi, dù sao ngày đó Lục Chấp với Giản Úc đi đến cửa hàng trang phục, đều đã đem số đo thân thể đo một lần tại cửa hàng rồi.
Lục Chấp nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, duỗi tay lấy qua hai bộ lễ phục trên đó.
Đây là một bộ lễ phục cho nam tiêu chuẩn nhất, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng.
Chẳng qua khẳng định không giống với những loại trên thị trường, đây là chuyên giành cho lễ đính hôn mà định chế, toàn bộ đều là thợ may đỉnh cấp chế tác thủ công mà thành, mỗi một mũi kim, mỗi một đường may đều vô cùng tinh xảo.
Lục Chấp lấy bộ kia đưa cho Giản Úc: "Về phòng thay đi."
" Vâng."
Giản Úc ngoan ngoãn tiếp nhận lễ phục, sau đó về phòng ngủ của mình.
Giản Úc rất ít khi mặc tây trang, lần trước đi lãnh giấy kết hôn có mặc qua một lần, hiện tại là lần thứ hai.
Cậu vẫn có chút không quá thích ứng như cũ, mặc rất chậm.
Nhưng mà, chờ chân chính mặc xong, cậu cũng không thể không cảm khái một cái, quả nhiên là tiền nào của nấy.
Nghe nói bộ lễ phục này đều có giá sáu con số trở lên, quả nhiên không chỉ có xúc cảm mềm mại, mà là hiệu quả mặc lên người thật sự tốt quá.
Sau khi mặc xong, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Cậu đi qua mở cửa.
Trần Hoài đã đứng chờ bên ngoài: "Giản tiên sinh, đoàn đội tạo hình đã tới rồi, hiện tại để bọn họ tiến vào được không?"
Giản Úc gật đầu một cái: "Có thể."
Được đồng ý, đoàn đội tạo hình một hàng năm sáu người tiến vào.
Người đầu tiên nói với Giản Úc: "Giản tiên sinh, mời ngồi trên sô pha, chúng tôi sẽ giúp ngài làm tạo hình một chút."
Giản Úc suy nghĩ nói: "Khả năng sẽ có một vài thứ tôi không thể dùng được, vì tôi bị hen suyễn."
Nguyên nhân cụ thể dẫn đến phát bệnh hen suyễn rất phức tạp, mỗi người đều không quá giống nhau.
Giống như khói thuốc, bột phấn, phun sương linh tinh, đều có khả năng dẫn đến phát tác bệnh.
Sự chuyên nghiệp của nhà tạo hình rất mạnh, chị chỉ sửng sốt một hai giây, liền phản ứng lại: "Vâng, chúng tôi sẽ chú ý."
Bên cạnh có một nữ tạo hình cười nói: "Giản tiên sinh, tôi thấy trạng thái của ngài rất tốt, làn da trắng nón, tóc cũng đen bóng mềm mại. Nếu chúng tôi làm lung tung lên người ngài, ngược lại có vẻ vẽ rắn thêm chân thôi."
Giản Úc cười nói: "Cảm ơn."
Trạng thái của cậu có thể không tốt được sao, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, ăn ngon uống tốt, phiền não duy nhất cũng chính là làm như thế nào để mỗi một ngày đều trải qua càng thêm vui sướng.
Chính là như nữ tạo hình nói vậy, Giản Úc cũng không có quá nhiều chỗ cần phải tân trang, chỉ cần sửa sang lại tóc một chút, trên mặt lại thoa thêm chút dưỡng da linh tinh là ổn.
Không quá mười phút, toàn bộ tạo hình liền làm xong.
Nhóm tạo hình đều cảm thấy rất xin lỗi với tiền lương được trả trước đó,
Giản Úc vẫn lễ phép như cũ mà cười nói: "Làm phiền mọi