Giản Úc biểu đạt xong lòng biết ơn đối với Lục Chấp, liền đi phòng khách dưới lầu.
Hôm nay ở trường học nguyên một ngày, cả người cậu đều mệt muốn chết rồi.
Cậu dùng tư thế tiêu chuẩn của cá mặn để nằm trên sô pha, sau đó lười biếng mà gọi người máy: "Tiểu Bạch, lại đây đấm chân cho ta."
"Vâng, chủ nhân."
Người máy đi tới, bắt đầu đấm chân cho Giản Úc.
Lực đạo không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt.
Giản Úc lập tức cảm thấy thích ý cực kỳ.
Đây mới là sinh hoạt vui sướng mà cậu nên có được mới phải.
Cậu nhích lên một chút, duỗi tay lấy điều khiển TV ở trên bàn trà, sau đó chọn một bộ hài kịch để xem.
Cậu vừa xem TV, vừa ăn lê trong dĩa trái cây.
Lầu hai thư phòng.
Lục Chấp nhận được tin nhắn wechat của Tần Diễn.
Vốn dĩ ngay từ đầu hắn cho rằng chỉ là mấy tin tức vớ vẩn, dù sau Tần Diễn động một chút là sẽ nhắn tin qua cho hắn, gửi những thứ mà bản thân tự thấy thú vị nhưng với người khác thì không.
Lục Chấp từ đầu không muốn để ý nên chỉ nhìn lướt quá, ngay sau đó ánh mắt dần dần nhìn chăm chú hơn.
[ Tần Diễn: Anh Lục, em phát hiện có tình địch! Hôm nay một người bạn của em đi đến trường đại học để tìm bạn gái nhỏ của hắn, không nghĩ tới vừa lúc bắt gặp được anh dâu ở trường. Lần trước hắn ở trại nuôi ngựa đã gặp qua anh dâu một lần, cho nên vẫn nhận ra được anh dâu. Hắn nói hắn nhìn thấy anh dâu cùng một nam sinh viên thoạt nhìn có hành vi rất thân mật, còn vừa nói vừa cười. ]
[ Tần Diễn: Hắn còn thuận tiện chụp hai bức ảnh, để em gửi cho anh xem.]
Lục Chấp nhận được hai tin nhắn, dừng một chút rồi mới trả lời: [ Không cần gửi cho tôi.]
Nói thẳng ra, Giản Úc cùng hắn chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi, nếu Giản Úc ở đại học thật sự có cảm tình với ai đó, vậy cũng không phải là việc mà hắn có thể xen vào.
Chỉ cần trong lúc hiệp nghị còn hiệu lực, Giản Úc không làm bại lộ vấn đề gì, vậy là đủ rồi.
Lục Chấp trầm tư vài giây, quyết đoán ném điện thoại qua một bên, ngược lại cầm lấy một phần văn kiện lên lật xem.
Một phút.
Hai phút.
Ba phút......
Lục Chấp buông văn kiện, một lần nữa cầm lấy di động.
Hắn không phải để ý Giản Úc có phải có hảo cảm với người khác hay không, chỉ là muốn nhìn một chút đối phương rốt cuộc là ai.
Dù sao Giản Úc vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm không đủ, vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?
Tốt xấu gì hắn cũng là đối tượng kết hôn hợp đồng của Giản Úc, thích hợp cho Giản Úc một chút lời khuyên, cũng là việc nên làm.
Nghĩ thông suốt tầng logic này, Lục Chấp mới mở khóa điện thoại, mở ra khung trò chuyện với Tần Diễn.
Nhưng mà, khung chat cũng chỉ có hai tin nhắn vừa nãy, căn bản không có ảnh chụp nào.
Lục Chấp nhíu mày một chút, liền cứ như vậy cầm điện thoại đợi nửa phút, sau đó mới nhanh chóng đánh chữ: [ Ảnh chụp của cậu đâu? ]
Một lát sau, bên kia mới trả lời lại: [ Ôi đệt! Em còn tưởng rằng em đã gửi đi rồi, vừa mới mạng hơi lag, không gửi đi thành công. Để em gửi lại một lần nữa. ]
Lục Chấp vẫn đang chờ ảnh chụp kia, sống lưng căng chặt trong chớp mắt, thẳng đến khi hắn nhìn thấy được ảnh chụp mà Tần Diễn gửi tới, lại lần nữa thả lỏng ra.
Hắn đánh chữ: [ Đây là Lục Kỳ Phong, là con trai nhà đại bá của tôi.]
Thời điểm chúc Tết, Giản Úc cùng Lục Kỳ Phong có gặp qua một lần.
Hôm nay cậu ở trong trường đại học gặp được người quen, thuận tiện nói mấy câu thôi.
[ Tần Diễn: À, làm em sợ muốn chết, thì ra là thân thích a, thân thích liền hợp lý! Em có nghe nói qua về Lục Kỳ Phong này, nghe nói nhân phẩm cũng không tệ lắm, so với những người khác ở Lục gia thì tốt hơn rất nhiều. ]
[ Tần Diễn: Vậy chuyện này coi như xong, em đi nói một tiếng cho người bạn kia của em, để hắn không có việc gì thì đừng có đoán mò. ]
Lục Chấp trả lời lại: [ Ừ.]
Dưới lầu, Giản Úc đang nằm trên sô pha, một bên gặm lê, một bên xem bộ hài kịch kia.
Lúc này, Lục Chấp đi tới phòng khách.
Giản Úc vội vàng ngồi dậy ngay ngắn một chút: "Lục tiên sinh."
" Ừm."
Lục Chấp nghiêm túc mà đánh giá Giản Úc.
Bản thân Giản Úc tuổi còn nhỏ, thân thể lại yếu, đôi mắt trong vắt sáng ngời, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác người này rất dễ lừa gạt.
Tuy rằng Lục Chấp cũng biết nội tâm Giản Úc không mềm mại giống như mặt ngoài, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: "Lúc cậu ở trường, kết bạn bè phải để ý cẩn thận."
Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Hả?"
Sao Lục Chấp lại đột nhiên nói như vậy?
Lục Chấp dừng một chút, sau đó nhàn nhạt nói: "Không có gì, tôi chỉ thuận miệng nói vài câu mà thôi."
Giản Úc không rõ nguyên do mà gật gật đầu: "À."
Lúc này, Lục Chấp thay đổi đề tài: "Hôm nay đã uống thuốc bổ chưa?
Giản Úc vừa rồi còn là bộ dáng lười nhác, nghe được hai chữ thuốc bổ, nháy mắt chết lặng, âm lượng giọng nói lớn hơn không ít: "Uống rồi!"
Nói xong, cậu cũng ý thức được biểu hiện của mình quá mức vội vàng, nên rất có cảm giác cậu đang lạy ông tôi ở bụi này.
Cậu vội vàng nói thêm một lần nữa, nhưng lần này chậm hơn và nhỏ nhẹ hơn: "Tôi uống rồi."
Nói xong, cậu còn mở to đôi mắt đen bóng của mình mà nhìn Lục Chấp, ý đồ lừa cho qua ải.
Lục Chấp nhướng mày: "Thật sự đã uống rồi?"
Giản Úc gật gật đầu: "Thật sự đã uống rồi."
Không tin thì anh nhìn vào đôi mắt to tròn chân thành này của tôi xem.
Kết quả giây tiếp theo, Lục Chấp lại xoay người gọi vào trong phòng bếp: " Dì Trương."
Giản Úc: "......"
Lòng tin giữa người với người đâu rồi?
Rất nhanh, dì Trương vừa xoa tay vừa từ trong phòng bếp đi ra: "Vâng, Lục tiên sinh, làm sao vậy?"
Lục Chấp hỏi: "Hôm nay Giản Úc đã uống thuốc bổ chưa?"
Dì Trương nháy mắt nhớ tới chuyện này: "Ôi cái trí nhớ này của tôi thật là, vậy mà quên mất phải cho Giản tiên sinh uống thuốc, hiện tại tôi đi lấy liền."
Nói xong, liền quay trở lại nhà bếp.
Lục Chấp lúc này mới xoay người lại nhìn về phía Giản Úc, nhướng mày nói: "Cậu không phải nói đã uống rồi sao?"
"........"
Vẻ mặt Giản Úc khóc không ra nước mắt.
Trời ơi, ai tới cứu cứu cậu với.
Thuốc bổ này, cậu sẽ không thật sự uống cho đến khi kết thúc hiệp nghị luôn đấy chứ?
Lục Chấp nhìn Giản Úc bày ra vẻ mặt đau khổ, nhếch lên khoé miệng: "Ngày mai cho người làm mua thêm nhiều kẹo cùng với mứt hoa quả, uống thuốc xong thì ăn một viên kẹo."
Giản Úc rầu rĩ nói: "Vâng."
Cho dù có kẹo cùng với mứt hoa quả, cũng không kéo được niềm vui của cậu về đâu.
Lục Chấp đối với việc giám sát Giản Úc uống thuốc bổ lại không hề bị lay động một chút nào.
Thân thể Giản Úc thật sự quá yếu, nghĩ đến tương lai lỡ như mắc bệnh nặng, rất có khả năng cậu không thể chống đỡ được.
Nhưng nếu như từ bây giờ bắt đầu bồi bổ thân thể, ngày qua ngày, chắc chắn có thể tăng cường thể chất lên được một ít chứ.
Cho dù tương lai hai người có tách ra, Lục Chấp cũng vẫn hy vọng có thể nhìn thấy được một Giản Úc vui vẻ khỏe mạnh.
Mỗi ngày đều cứ trôi qua như vậy.
Chậm rãi, mùa xuân sắp tới rồi, nhiệt độ trong không khí cũng cao lên không ít.
Giản Úc rốt cuộc không cần phải bọc chính mình thành một cục nữa, hiện tại có thể mặc ít quần áo hơn rồi.
Hôm nay có mặt trời, ánh nắng chiếu khắp nơi, ấm áp dễ chịu.
Giản Úc mặc một cái áo trắng hoodie, quần jean, cùng với một đôi giày thể thao, cả người đều tràn đầy sức sống thanh xuân.
Cậu từ cửa sổ phòng ngủ của mình nhìn ra ngoài, thấy được củ cải cùng bắp cải trong vườn rau đều đã trưởng thành.
Cậu nhất thời vui vẻ hẳn lên, cộp cộp cộp mà chạy xuống lầu, đầu tiên là chạy vào phòng bếp lấy một cái giỏ rau, sau đó xách giỏ đi ra vườn.
Diện tích vườn rau rất lớn, không sai biệt lắm có khoảng hai trăm mét vuông, trên đó trồng đầy củ cải cùng với bắp cải, lộ ra vụ mùa bội thu.
Giản Úc thấy như vậy, kêu lên một tiếng kích động.
Cậu mang theo giỏ, hai bước chạy tới, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ củ cải.
Mỗi một cây củ cải đều tròn vo, thoạt nhìn rất tươi mới mọng nước.
Giản Úc đem củ cải cầm trong tay, quả thật yêu thích không nỡ buông.
Đây chính là những bảo bối cậu ngày nhớ đêm mong, bây giờ nhìn thấy lại có chút luyến tiếc không nỡ ăn thì làm sao đây?
Ăn rồi thì sẽ không còn nữa.
Thôi, chờ ăn xong củ cải cùng bắp cải, cậu có thể trồng thêm một đợt nữa.
Như là dâu tây, cà chua, dưa hấu gì đó.
Giản Úc nghĩ đến dây, liền không còn cảm giác không nỡ bỏ nữa, quyết đoán rút mấy củ cải, lại lấy thêm hai cái bắp cải, đầy một giỏ.
Sau đó có chút lao lực mà xách giỏ, đi về phía biệt thự.
Cậu vừa mới đi tới cổng lớn của biệt thự.
Lục Chấp vừa vặn đi làm về, vừa mở cửa xuống xe.
Hôm nay hắn mặc một bộ tây trang màu đen, bộ dáng lạnh lùng, thân hình thẳng tắp, đứng ở đó, chính là tồn tại hấp dẫn nhất.
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh đã về rồi?"
Lục Chấp gật đầu, sau đó nhìn lướt qua giỏ rau của cậu: " Đồ ăn của cậu lớn rồi hả?"
Giản Úc cười tủm tỉm gật đầu: "Vâng, đêm nay tôi tính làm mấy món ăn thử xem."
Lục Chấp nhướng mày: "Cậu làm?"
Giản Úc: "......"
Có ý gì? Ghét bỏ đồ ăn cậu làm khó ăn hả?
Cậu ngước mắt nhìn Lục Chấp: "Đương nhiên là tôi làm."
Lục Chấp trầm mặc hai giây, mới nói: "Tôi tương đối kiến nghị cậu nên để dì Trương làm thì hơn."
"......."
Giản Úc kiên trì nói: "Đây chính là rau củ mà tôi trồng ra, bữa đầu tiên vẫn nên tự tôi làm thì mới có ý nghĩa được."
Ngay sau đó, cậu bổ sung: "Nếu anh không muốn ăn, có thể không ăn."
Nói xong, xách theo rỗ rau củ, thờ phì phì mà đi vào biệt thự.
Lục Chấp nhìn Giản Úc nổi giận đùng đùng, trong mắt ý cười dần dần gia tăng, cùng đi theo vào.
Giản Úc xách theo giỏ rau, đi tới phòng bếp, nói với dì Trương: "Dì Trương, đêm nay để con tự làm hai món ăn đi."
Dì Trương vẻ mặt hòa ái: "Được chứ, những cây rau này quả thật không tồi đâu, cậu tính là món gì?"
Giản Úc suy nghĩ một chút: "Liền làm bắp cải muối, còn có củ cải hầm xương sườn."
Nói xong, cậu cố ý bổ sung: "Nhưng còn muốn làm phiền dì nấu thêm mấy món nữa, dù sao Lục tiên sinh có khả năng ăn không quen đồ con nấu."
Dì Trương bật cười: "Được, tôi cũng sẽ làm hai món."
Hình như bà cảm thấy Giản Úc đang có chút giận dỗi.
Chẳng lẽ vợ chồng son lại cãi nhau chuyện gì sao?
Giản Úc nói làm liền làm, xắn lên tay áo, bắt đầu nghiêm túc mà rửa sạch củ cải cùng bắp cải, nhịn không được còn hừ hừ một khúc nhạc.
Quả nhiên vụ mùa bội thu vẫn là vui nhất.
Lục Chấp vừa vặn cầm ly tới phòng bếp lấy nước uống, nhìn thoáng qua Giản Úc đang đứng bên cạnh rửa rau, nhếch mày một chút.
Vui vẻ như vậy sao?
Bất quả Giản Úc vui vẻ giống như đặc biệt có sức hút, làm cho lồ ng ngực của hắn cũng có cùng loại cảm xúc sung sướng như thế.
40 phút sau, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Giản Úc nhìn thành quả mà chính mình đã làm, hai mắt đều phát sáng.
Cậu mang theo gương mặt ý cười tự hào, thật cẩn thận mà bưng bắp cải muối, cùng với củ cải hầm xương sườn, đem chúng nó tới bàn cơm, sau đó lại lấy một chén cơm.
Làm xong hết thảy, cậu còn chụp hai món ăn một tấm hình, gửi cho Tần Diễn, nói cho hắn củ cải cùng với bắp cải đều đã trưởng thành, khi nào rảnh hắn có thể qua đây ăn.
Dù sao lúc trước Tần Diễn cũng đã hỗ trợ tưới phân cho những