Chờ khi hắn lái xe về biệt thự, lại thấy được Giản Úc đứng chờ ở cửa.
Những logic trật tự rõ ràng vừa nãy, dường như trong nháy mắt đều trở nên mơ hồ.
Lục Chấp muốn hồi tưởng lại những tính toán vừa nãy của mình, sau đó lại có chút không nghĩ ra được, bởi vì giờ khắc này, hắn nhìn Giản Úc, suy nghĩ nháy mắt trở nên trống rỗng.
Chẳng sợ khoảng cách có chút xa, hắn vẫn có thể nhìn rõ ràng Giản Úc.
Giản Úc đứng ở trước cửa biệt thự, đại khái là trước đó đã chuẩn bị đi ngủ, cho nên thay đổi một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt.
Đồ ngủ của cậu rất đáng yêu, là hình một con mèo, trên mũ còn có hai tai mèo bông bằng lông rũ xuống.
Giản Úc cứ như vậy mà đứng ở cửa, ánh sáng phía sau phủ lên người cậu một tầng hào quang, làm cả người của cậu như ánh mắt trời vào đầu xuân ấm ấp, đủ để sưởi ấm trái tim của người đi đêm.
Lục Chấp nhìn chăm chú Giản Úc một hồi lâu, mới mở cửa xe, chậm rãi đi xuống.
Giản Úc vốn dựa vào cửa, như đi vào cõi thần tiên, dư quang nhìn thấy Lục Chấp đã trở lại, nháy mắt kích động lên: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp nhìn đôi mắt Giản Úc sáng ngời, thanh âm trầm thấp hỏi: "Đang đợi tôi sao?"
Giản Úc gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Anh đi đâu, sao trễ như vậy mới trở về?"
Hiện tại đã sắp 12 giờ rồi.
Vốn dĩ Giản Úc đã rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ rồi, kết quả đột nhìn thấy trong nhóm lớp có người nhắc nhở, nói bọn họ phải nộp một phần tư liệu, còn cần có chữ ký của người giám hộ.
Phần tư liệu này vốn nên được chuẩn bị tốt vào kỳ nghỉ đông, nhưng lúc đó Giản Úc tính toán không đi học nữa, cho nên liền xem nhẹ việc này.
Hiện tại không thể không đi học, nên phần tài liệu này bắt buộc phải giao ra.
Giản Úc thuận miệng vừa hỏi, nghe vào trong tai Lục Chấp lại giống như không chỉ có như thế.
Hắn nhướng mày nhìn về phía Giản Úc: "Cậu đây là......kiểm soát tôi?"
Giản Úc có chút ngốc, chớp chớp mắt vô tội.
Kiểm soát?
Chẳng lẽ ngữ khí vừa rồi của cậu rất giống đang kiểm soát sao?
Cậu tức khắc sửa lại: "Vậy tôi không hỏi nữa."
Nói xong, liền rũ mắt xuống, tự hỏi ngữ khí của mình lúc nãy có phải không đúng lắm không, vậy mà Lục Chấp lại nghĩ là cậu đang kiểm soát hắn.
Lục Chấp nhìn Giản Úc rũ mắt, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, còn nhấp môi, như có chút không vui.
Lục Chấp ngừng lại một lúc lâu mới nói: "Cũng không có nghiêm trọng như vậy, cậu muốn hỏi liền hỏi."
Tuy rằng Giản Úc không hiểu rốt cuộc Lục Chấp muốn biểu đạt cái gì, nhưng việc trước mắt này không phải là trọng điểm.
Cậu tránh đường, nghênh đón Lục Chấp vào nhà: "Lục tiên sinh, có muốn uống sữa bò hay không? Tôi vừa mới hâm nóng, chúng ta mỗi người một nửa."
Thần sắc Lục Chấp khẽ nhúc nhích: "Cậu còn chờ tôi cùng uống sữa bò?"
Giản Úc cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng rồi."
Về việc xin chữ ký của người giám hộ, cậu tính toán nhờ Lục Chấp ký dùm mình, dù sao cậu cũng không có khả năng cầm phần tư liệu này đi tìm ba mẹ Giản, hai người kia vừa nhìn thấy cậu, nói không chừng hận không thể đương trường đánh chết cậu.
Cho nên, nếu muốn tìm Lục Chấp hỗ trợ, vậy đương nhiên phải lấy lòng hắn rồi.
Giản Úc nói xong, sau đó đi vào phòng bếp lấy sữa bò.
Cậu vừa dùng nồi nhỏ để nấu sữa, vừa vặn có thể cùng Lục Chấp mỗi người một ly.
Lục Chấp nhìn bộ dáng Giản Úc ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà phân sữa bò, nội tâm không hiểu sao lại có một mảnh mềm mại.
Giản Úc chia xong hai ly sữa, sau đó bưng một ly đưa cho Lục Chấp: "Đây, Lục tiên sinh."
Lục Chấp nhận ly.
Giản Úc thấy thế, cũng cầm ly của chính mình, sau đó ngồi ở bên cạnh Lục Chấp, từng chút từng chút mà uống sữa bò.
Ánh đèn phòng khách chiếu xuống, trên tóc cùng lông mi của cậu đều nổi lên ánh sáng ấm áp, làm cậu càng thêm ngoan ngoãn đến kỳ cục.
Lục Chấp cứ nhìn cậu như vậy, cầm cái ly nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Giản Úc chú ý đến điểm này, có chút kinh ngạc mà nói: "Lục tiên sinh, sao anh lại không uống?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Tôi không có thói quen uống sữa bò."
Hắn càng quen uống cà phê đen hơn, có thể giúp nâng cao tinh thần.
Giản Úc thanh âm mềm mại: "Anh uống một chút thử xem, rất dễ uống."
Đều nói cắn người miệng mềm, nếu Lục Chấp không uống sữa bò của cậu, vậy chút nữa làm sao cậu có thể mở miệng nhờ Lục Chấp ký tên?
Lục Chấp nhướng mày, Giản Úc đây là......đang làm nũng với hắn sao?
Chẳng qua cuối cùng hắn vẫn không nhúc nhích, nói: "Trước đó cậu uống xong ly của mình đi, sau đó đem ly của tôi uống luôn."
Giản Úc hơi hơi mở to mắt: "Tôi uống không nổi hai ly."
Lục Chấp lại nói: "Cậu phải uống nhiều sữa bò mới có thể phát triển chiều cao thêm nữa."
Giản Úc: "....."
Cậu có chút không xác định mà nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp có phải đang châm chọc cậu lùn hay không?
Dù là nam sinh nào cũng đều không thích bị người khác nói mình lùn, bao gồm cả Giản Úc cũng giống vậy, cậu nhanh chóng nói: "Tôi không cần cao nữa, tôi cũng chỉ lùn hơn anh có một nửa cái đầu mà thôi."
Lục Chấp cao gần 1m9, bốn bỏ lên năm, cậu cũng không thấp đâu.
Lục Chấp nhướng mày: "So với tôi thấp hơn nửa cái đầu mà còn không lùn? Còn nhớ cô Tư trong buổi yến tiệc không, con trai của cô ấy so với cậu nh ỏ hơn hai tuổi, kết quả lại còn cao hơn cả cậu."
Giản Úc: "??"
Người này thật sự quá đáng quá đi aaaaa!"
Mặt mày Lục Chấp tất cả đều là ý cười, tựa hồ cảm thấy chọc Giản Úc là một việc vô cùng thú vị, tiếp tục nói: "Nếu cậu lại không cao thêm nữa, nói không chừng ngay cả người máy kia cũng sắp cao hơn cậu."
Giản Úc: "??"
Rất tốt, cậu xác nhận Lục Chấp đang trào phúng cậu.
Ai gặp qua người máy còn muốn cao lên hả?!
Giản Úc tức giận nói: "Tôi cứ không uống đấy."
Lục Chấp cười cười nhìn cậu một hồi lâu, kết quả bưng ly sữa bò của mình lên, một ngụm uống xong rồi.
Giản Úc: "......."
Lục Chấp chính là cố ý!!!
Giản Úc thở phì phì, đứng lên liền chạy lên lầu, lý do tìm Lục Chấp xin chữ ký cũng quên luôn.
Đêm nay, đã định trước có rất nhiều người không bình tĩnh.
Giống như Lục Nghiên Tuyết, cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại mà ngủ không được, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật của Lục lão gia tử.
Cô không ý thức được mà đưa móng tay lên cắn, muốn phân tích tình huống ngay lúc đó.
Lúc Giản Úc té xỉu, anh họ của cô vậy mà dùng phương thức ôm công chúa mà bế cậu ta lên, hơn nữa thần sắc hình như cũng mang theo chút khẩn trương.
Theo cách nói của Quý Diệc, anh họ không phải bị Giản Úc quấn lấy, nên đã sớm không còn kiên nhẫn rồi sao? Vì sao còn khẩn trương vì Giản Úc như vậy?
Chẳng lẽ Giản Úc lại có thủ đoạn gì khác, làm anh họ cũng chậm rãi sinh ra hảo cảm với cậu ta rồi?
Lục Nghiên Tuyết nghĩ đến đây, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Không được, anh họ làm sao có thể có hảo cảm với Giản Úc được? Vậy Quý Diệc phải làm sao bây giờ?
Lục Nghiên Tuyết vội vàng lấy di động qua, tìm wechat của Quý Diệc, sau đó gửi cho hắn một tin nhắn: [ Tiểu Diệc, đang bận sao? ]
Bên kia Quý Diệc vẫn là ban ngày, rất nhanh liền trả lời lại: [ Không bận, có việc gì sao? ]
Lục Nghiên Tuyết nhanh chóng đánh chữ: [ Khi nào thì anh về nước vậy? Tôi cảm thấy anh họ thật sự bị Giản Úc lừa gạt rồi làm sao bây giờ? Hôm nay không phải là sinh nhật của ông nội sao, anh họ vậy mà làm mọi cách giữ gìn Giản Úc ở khắp nơi, lúc Giản Úc té xỉu, còn ôm người đi về xe nữa. ]
Quý Diệc bên kia hơn nửa ngày cũng không phản hồi lại, Lục Nghiên Tuyết đều có thể tưởng tượng được tình cảnh hắn đang âm thầm thương tâm như thế nào, cô sốt ruột đến không được, cũng may cuối cùng bên kia cũng trả lời lại.
[ Quý Diệc: Dù tôi về nước cũng không có biện pháp nào. Không phải cậu cũng nói rồi sao, Lục Chấp hiện tại một lòng giữ gìn Giản Úc, nói không chừng còn cảnh cáo nhóm người thân thích Lục gia không được khi dễ cậu ta đi? Nói thật, tôi rất hâm mộ Giản Úc, cậu ta hiện tại đúng là nhân sinh người thắng. Chỉ sợ bên phía trường đại học của cậu ấy cũng chưa biết được những chuyện này đi, cậu ta hẳn là ở đại học cũng sống rất vui vẻ.]
Lục Nghiên Tuyết nhanh chóng đánh chữ: [ Anh hâm mộ cậu ta làm gì, vốn dĩ anh với anh họ mới là một đôi, tất cả những thứ này vốn nên thuộc về anh! Nhưng mà cũng nhờ anh nhắc đến, tôi còn có thể tới trường đại học của Giản Úc để vạch trần chuyện này, làm cho tất cả mọi người đều thấy được bộ mặt xấu xí của cậu ta.]
[ Quý Diệc: Không được, tiểu Tuyết, tôi không có ý này, vẫn không nên quấy rầy sinh hoạt của Giản Úc đi.]
[ Lục Nghiên Tuyết: Tiểu Diệc, anh chính là quá mức thiện lương, cho nên mới để cho Giản Úc có cơ hội mà chen vào! Việc này nói thế nào cũng đã định rồi, tôi sẽ giúp anh báo thù! ]
Hôm nay.
Giản Úc đi tới văn phòng giao một phần tài liệu.
Sau khi cậu từ văn phòng đi ra, trên đường, hình như cậu cảm thấy có người đang đánh giá cậu.
Hơn nữa cái loại đánh giá này còn không phải là đánh giá bình thường, tựa như còn kèm theo một loại không có ý tốt.
Giản Úc nhìn qua bên kia, phát hiện là hai nữ sinh không quen biết.
Hai nữ sinh kia đang cầm di động, thường thường nhín về phía cậu, như đang đối chiếu cái gì đó.
Lúc thấy Giản Úc nhìn lại đây, các cô cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng rời đi.
Giản Úc đối với việc này có chút khó hiểu, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Tiếp theo là tới tiết chuyên ngành.
Giản Úc mang theo cặp sách, tìm vị trí phía sau ngồi xuống.
Bên cạnh cậu còn có mấy người đồng học.
Vốn dĩ ngay từ đầu còn tốt, nhưng mà, trong có có một đồng học không biết nói khẽ với người bên cạnh gì đó, sau đó mọi người cùng nhau quay đầu qua nhìn cậu một cái, rồi lại quay đi, làm bộ như không có phát sinh chuyện gì.
Giản Úc: "....."
Hôm nay những người này làm sao thế?
Chẳng lẽ trên mặt cậu có cái gì sao? Hay là cậu mặc quần áo ngược rồi?
Giản Úc đầu tiên là mở ra gương trên di động, kiểm tra một chút mặt của mình, phát hiện không có vấn đề gì.
Sau đó cậu cúi người kiểm tra quần áo.
Hôm nay cậu mặc một cái áo thun trắng, bên ngoài mặc áo khoác màu xám, bên dưới mặc một chiếc quần jean cùng với giày thể thao.
Vẫn không có vấn đề gì mà.
Xác nhận bản thân không có vấn đề gì, Giản Úc liền mặc kệ những người đó, thừa dịp giáo sư còn chưa có tới lớp học, cậu lấy ra di động bắt đầu chơi rắn săn mồi.
Cậu thao tác rắn của mình đi ăn đồ ăn, lúc này, bên cạnh cậu ngồi xuống một nữ sinh.
Nữ sinh kia thấp giọng nói: "Giản Úc, cậu có thể ngừng trò chơi một chút được không?"
Giản Úc tạm dừng trò chơi, quay đầu qua, phát hiện là một nữ sinh cùng chuyên ngành với cậu.
Hai người ngẫu nhiên sẽ cùng nhau đi học, cũng coi như là có quen biết một chút.
Lúc này nữ sinh kia mới nói: "Cậu có lên diễn đàn trường chúng ta không? Không chỉ có diễn đàn, còn có một số blog thổ lộ nữa."
Giản Úc lắc đầu: "Không có, làm sao vậy?"
Cậu tới trường học, vẫn luôn xem việc học như một việc giết thời gian thôi, nên lên lớp thì lên lớp, nên giao bài tập thì giao bài tập, còn những việc khác, cậu cũng không quan tâm, càng không cần nói đến diễn đàn gì đó, blog thổ lộ linh tinh.
Nữ sinh kia đưa di động của chính mình qua: "Cậu xem cái này đi."
Giản Úc nhàn nhạt rũ mắt nhìn xem.
Nữ sinh này cho hắn xem, chính là một diễn đàn nặc danh của trường bọn họ.
Có người ở trong đó đăng tin nóng, nói Giản Úc không biết xấu hổ,