Hôm nay thời tiết tươi đẹp, gió ấm thổi nhè nhẹ,
Giản Úc mang theo vài người làm đi ra vườn rau trồng thêm những cây khác.
Trước đó bắp cải và củ cải đều được mùa bội thu, bọn họ đều thu hoạch hết, sau đó nấu ăn được rất nhiều bữa, còn đem những củ cải dư lại đi muối khô, bắp cải thì làm thành kim chi, v v, để có thể ăn dần.
Chờ đất lại một lần nữa trống rỗng, Giản Úc lập tức không đợi được nữa, dặn dò người làm đi mua thêm cây giống về chuẩn bị trồng.
Như là dây tây, cà chua, ớt cay, dưa leo v v, quả thật chính là một nông trường cỡ nhỏ.
Lúc này, Giản Úc cùng mấy người làm đang sửa sang lại đất trồng, sau đó đem cây giống trồng xuống.
Cậu nhìn một khu đất đã được trồng những cây con mới, tức khắc vui vẻ lên.
Chờ đến mùa hè, những đồ ăn này có thể trưởng thành rồi, đến lúc đó, mỗi ngày đều có thể ra vườn rau hái thức ăn.
Giản Úc ở vườn rau cực cực khổ khổ mà gieo trồng.
Trái lại Lục Chấp, ít khi có bộ dáng nhàn nhã như vậy. Hắn mặc một bộ đồ hưu nhàn, dựa vào trên lan can bên cạnh khu đất trồng rau, rũ mắt trả lời tin nhắn.
Giản Úc nhìn Lục Chấp vài lần, có chút không hiểu được tại sao Lục Chấp lại ở chỗ này.
Tuy nói hôm nay là cuối tuần, Lục Chấp không cần đi tập đoàn, nhưng dựa theo thói quen ngày thường của hắn, khẳng định sẽ đi đến thư phòng lầu hai, sao bây giờ lại có tâm rảnh rỗi mà đứng ở đây chờ?
Lúc Giản Úc đang nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp.
Thanh âm Lục Chấp nhàn nhạt vang lên: "Đừng có lười biếng, trồng cho tốt vào."
Giản Úc: "....."
Không phải Lục Chấp đang xem di động sao? Sao lại biết được cậu đang nhìn hắn chứ?
Đã bị bắt gặp, Giản Úc dứt khoát liền nói: "Lục tiên sinh, anh có muốn tới đây cùng nhau trồng cây không?"
Lục Chấp nâng mắt lên, bình tĩnh nói: "Không muốn."
Giản Úc vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục khuyên nhủ: "Anh tới thử một lần đi, kỳ thật trồng cây cũng rất thư giãn đó."
Lục Chấp đem điện thoại bỏ vào trong túi, khoanh tay trước ngực, thích ý mà dựa vào lan can: " Tôi nhìn cậu trồng cũng rất vui vẻ."
Giản Úc: "......"
Cậu có ý đồ muốn uy hiếp Lục Chấp: "Vậy đến lúc đó anh đừng có ăn đồ ăn mà tôi trồng nha."
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi vì sao lại không thể ăn?"
Giản Úc đương nhiên nói: "Bởi vì đây đều là do tôi trồng."
Lục Chấp nhếch môi: "Nhưng đây là đất của tôi."
Giản Úc: "......"
Hừ.
Chờ sau khi cậu lấy được năm ngàn vạn, việc đầu tiên là sẽ đi mua đất trồng rau.
Giản Úc không nói chuyện với Lục Chấp nữa, tức giận mà cong lưng, tiếp tục trồng rau.
Cậu hôm nay mặc một cái áo khoác mỏng màu vàng, áo còn có cái mũ, càng làm cho cậu thêm trắng nõn đáng yêu.
Cậu ở đất trồng cây, một bước một bước, tỉ mỉ mà đem những mầm cây đều trồng xuống.
Ngày xuân ấm áp, ánh nắng chiếu xuống người cậu, đủ để cho người đang thấy một màn này cảm thấy ấm áp.
Lục Chấp cứ như vậy mà vẫn luôn nhìn Giản Úc, chờ cho đến khi cậu di chuyển đến trước mặt mình, lúc này hắn mới nói: "Trồng cho tốt, trồng nhiều một chút."
Giản Úc theo bản năng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Vì sao?"
Lục Chấp như mang theo ý cười: "Để sau này cậu còn có suy nghĩ muốn tạm nghỉ học, tôi liền có thể cho người tới nhổ nó lên."
Giản Úc: "??"
Tức giận nha.
Lục Chấp đang nói tiếng người sao?
Cậu cứ thắc mắc sao Lục Chấp vẫn luôn đứng ở đây, thì ra là giám sát cậu trồng nhiều cây, để sau này có cơ hội dùng chúng nó uy hiếp cậu đúng không?
Giản Úc tức giận, vẫn là cái loại mà dỗ cũng không được ấy.
Cậu lập tức đứng lên, đôi mắt trong sáng trừng lớn về phía Lục Chấp: "Anh không được nhổ cây của tôi!"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Phải xem biểu hiện về sau của cậu."
Giản Úc: "......."
Không được, cậu không thể cứ ngồi chờ chết được, cậu cũng phải tìm chút phiền phức cho Lục Chấp mới được, nếu không mỗi ngày Lục Chấp đều nhàn rỗi quá, cứ nghĩ tới chuyện nhổ cây của cậu.
Giản Úc trầm tư vài giây, sau đó đi đến trước mặt Lục Chấp, vươn tay trái của mình ra: "Lục tiên sinh, tôi bị thương rồi, phiền anh băng bó giúp tôi một chút."
Kỳ thật cậu cũng không biết mình bị thương ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy ngón trỏr tay trái có hơi đau.
"Bị thương?"
Lục Chấp rũ mắt, nhìn cẩn thận từng chỗ trên ngón tay trắng nõn của Giản Úc.
Kết quả hắn nhìn một vòng, cũng không thấy chỗ Giản Úc bị thương ở đâu, vì thế hỏi Giản Úc: " Vết thương chỗ nào?"
Giản Úc đưa tay đến gần hắn hơn: "Anh nhìn kỹ lại đi, miệng vết thương rất rõ ràng á."
Hừ.
Còn không phải là soi sao? Nè soi đi.
Lục Chấp híp híp mắt, lại một lần nữa đánh giá cẩn thận ngón tay của Giản Úc, cuối cùng cũng phát hiện được miệng vết thương kia.
Cái vết thương ở trên ngón trỏ của Giản Úc, mức độ vết thương phải nói như thế nào đây, cái loại mà nếu như không nhanh chóng xử lý, vết thương lập tức có thể khép miệng liền luôn.
Lục Chấp nhướng mày nhìn về phía Giản Úc: " Đây cũng coi như là vết thương hả?"
Hắn hình như hiểu được ý đồ của Giản Úc rồi.
Giản Úc nhấp môi một chút: "Đương nhiên phải a, tôi đau mà."
Nói xong, để cường điệu hơn, cậu còn ngước mắt nhìn Lục Chấp, đôi mắt ngập nước: "Lục tiên sinh, thật sự rất đau."
Lục Chấp: "......"
Hắn dừng lại một chút, nói: "Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng làm nũng."
Giản Úc: "....."
Cái gì mà làm nũng?
Cậu đang kiếm chuyện được không? Cái này mà còn nhìn không ra được sao?
Giản Úc không quan tâm nói: "Dù sao anh cũng phải xử lý cho tôi, phải là xử lý cho thật tốt đó, bằng không để lại sẹo thì làm sao bây giờ?"
Nói xong, trong lòng cậu có chút kích động nho nhỏ, cậu muốn chính là hiệu quả như vậy đó, ai bảo Lục Chấp cứ muốn nhổ cây của cậu làm gì.
Cuối cùng, Lục Chấp thật sự mang theo Giản Úc về biệt thự xử lý vết thương.
Lục Chấp mang cậu vào phòng bếp, mở vòi nước: "Lại đây, rửa tay."
Giản Úc đi qua, bắt đầu rửa tay sạch sẽ.
Trên tay của cậu có bùn đất, sau khi rửa sách sẽ, đôi bàn tay lại khôi phục về bộ dáng trắng nõn tinh tế như cũ.
Chờ cậu rửa xong, Lục Chấp nói: "Đến đây, tôi băng bó miệng vết thương cho cậu."
Kỳ thật Giản Úc cũng có chút xấu hổ, lúc nãy cậu rửa tay đã phát hiện ra, vết thương của cậu hình như thật sự đã khép lại rồi.
Cậu nhìn kỹ một lần, căn bản không phát hiện ra được vết thương ở đâu.
Chẳng qua lời cũng đã nói ra rồi, không thu trở lại được, cậu chỉ có thể giả vờ trấn định, đi tới phòng khách.
Lục Chấp đem hòm thuốc lấy ra, ý bảo cậu ngồi lên sô pha.
Lục Chấp mở hộp y tế, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, sau đó nắm tay cậu qua.
Giản Úc vừa mới rửa nước lạnh, tay vẫn còn hơi lạnh một chút, mà bàn tay của Lục Chấp lại to rộng ấm áp, hai người hình thành hai cực tương phản, đồng thời cũng càng thêm rõ ràng xúc cảm lẫn nhau.
Chẳng qua Giản Úc lại không chú ý tới độ ấm gì đó, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình.
Vết thương của cậu đâu? Vết thương của cậu rốt cuộc đi đâu rồi?
Chủ yếu là do lúc cậu ở vườn rau, một lòng chỉ muốn kiếm chuyện với Lục Chấp, nên lúc cảm thấy ngón trỏ có hơi hơi đau, cậu liền chạy tới trước mặt Lục Chấp, yêu cầu Lục Chấp phải xử lý vết thương cho cậu.
Chính cậu cũng không biết rốt cuộc vết thương nó nằm ở đâu.
Lục Chấp một tay khống chế tay cậu, tay khác cầm bông băng chấm nước thuốc, sau đó cười như không cười nói: "Thoa thuốc ở đâu?"
Giản Úc: "....."
Cậu nhìn biểu tình cười như không cười kia của Lục Chấp, có chút lúng túng nói: "Ở, ở gần vị trí của móng tay á."
Lục Chấp nhướng mày: "Cụ thể một chút."
Giản Úc: "......"
Lục Chấp tuyệt đối là cố ý!
Biết rõ cậu nói không nên lời, cho nên cố ý ép hỏi cậu.
Giản Úc mệt tâm thật sự nói: "Tùy tiện bôi chỗ nào cũng được."
Cậu vừa nói như vậy, khả năng liền bại lộ việc cậu cố tình kiếm chuyện với hắn nhỉ?
Chẳng qua cậu cũng không có biện pháp nào, cậu thật sự không nghĩ ra rốt cuộc ngón trỏ của mình đau ở chỗ nào.
Lục Chấp nhìn vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của Giản Úc, ý cười trong mắt càng sâu, chẳng qua hắn cũng thật sự tốt bụng một lần, không có tiếp tục hỏi nữa.
Hắn rũ mắt xuống, cầm tăm bông, ở miệng vết thương của Giản Úc, nhẹ nhàng thoa thoa.
Nước thuốc bôi lên, Giản Úc lại một lần nữa cảm nhận được đau đớn.
Xem ra Lục Chấp tìm đúng chỗ bị thương rồi.
Giản Úc có chút kinh ngạc mà nhìn Lục Chấp, ngay cả cậu cũng không nhớ rốt cuộc bị thương ở đâu, vậy sao Lục Chấp lại nhớ được?
Đúng lúc này, một người vọt vào trong biệt thự.
Tần Diễn vĩnh viễn đều là một bộ dạng la la hét hét: "Anh Lục, anh dâu, hai người đều ở đây sao? Nhanh lên ra nhìn xem em mới mua quần áo mới nè!"
Nói xong, hắn xoay người tại chỗ một vòng, tự tin biểu diễn cho hai người xem.
Giản Úc ngước mắt nhìn qua.
Hôm nay Tần Diễn mặc một bộ âu phục giản dị màu xanh, bộ đồ này rất hợp với hắn, làm nổi bật tính phong lưu phóng khoáng của hắn, hoàn toàn chính là tiêu chuẩn của một phú nhị đại.
Giản Úc cười nói: "Rất hợp với cậu."
" Hắc hắc, anh dâu thật sự có mắt nhìn đó!" Tần Diễn sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới thấy được động tác của hai người.
Anh Lục đang bôi thuốc cho anh dâu sao?
Tần Diễn nháy mắt nhào tới, khẩn trương nói: "Sao lại thế này, anh dâu bị thương sao?"
Giản Úc: ".....À bị thương một chút."
Lúc này, Lục Chấp ở một bên nhàn nhạt bổ sung: "Tuy rằng miệng vết thương không rõ ràng, nhưng đặc biệt đau, xử lý không tốt có khả năng sẽ lưu lại sẹo."
Giản Úc: "??"
Lục Chấp đây là nói lại những lời cậu vừa mới nói sao?
Đây không phải chính là đang tr@n trụi trào phúng cậu sao?
Người này thật sự quá đáng giận!!!
Tần Diễn nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của Giản Úc nửa ngày, làm ra vẻ mặt "tôi là ai, tôi ở đâu", sau đó hỏi: "Như thế này còn có thể lưu lại seo? Em ngay cả vết thương nằm ở đâu cũng còn không thấy được! Anh Lục, sao anh lại có thể nói lung tung như vậy?"
Lục Chấp không trả lời, đôi mắt đen sâu nhìn về phía Giản Úc nhướng mày.
Giản Úc: "....."
Lúc này, Tần Diễn lại như hiểu ra cái gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, em hiểu rồi, đây nhất định chính là tình thú của hai người đúng không?"
Giản Úc lập tức từ sô pha đứng lên, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, không phải lúc trước cậu nói muốn ăn củ cải và bắp cải sao? Ngày hôm qua, chúng tôi đều nhổ hết những củ cải và bắp cải còn dư lại, đều đặt ở trong tủ lạnh, chút nữa sẽ nấu cho cậu ăn được không?"
Tần Diễn giống như một con Husky ngây ngốc, nháy mắt bị dời đi lực chú ý: "Được a được a! Mục đích hôm nay em tới, thứ nhất là khoe bộ quần áo mới này, thứ hai chính là vì muốn ăn củ cải và bắp cải đó. Nhớ trước đây, em cũng tự mình bón phân cho chúng nó đâu......."
Kế tiếp, Giản Úc mang Tần Diễn đi vào nhà bếp, Lục Chấp lại đi lên thư phòng lầu hai.
Một giờ sau, ba người cùng nhau ngồi trước bàn ăn.
Tổng cộng có bảy món ăn, trong đó Giản Úc làm hai món, còn lại đều do dì Trương làm.
Giản Úc đem hai món mình làm để ở giữa.
Thứ tự là hủ tiếu xào bắp cải cùng với củ cải hầm thịt bò.
Lục Chấp nhìn hai món ăn, nhíu mày một chút, sau đó gắp một củ cải lên ăn.
Giản Úc thấy Lục Chấp gắp củ cải, nhịn không được có chút nghi hoặc.
Lục Chấp rõ ràng ghét bỏ đồ ăn cậu làm, vì sao mỗi lần đều phải gắp ăn nhỉ?
Tần Diễn thấy Lục Chấp gắp củ cải, nhịn không được hỏi: "Anh Lục, thế nào?"
Lục Chấp dừng lại một chút nói: "Khá tốt."
" Thật sao? Vậy em cũng thử xem!"
Tần Diễn kích động mà gắp một khối củ cải bỏ vào trong miệng, sau đó sắc mặt của hắn....... thay đổi.
Trở nên phi thường khó hình dung.
Sau một lúc lâu, hắn nuốt xuống củ cải trong miệng, một bên cười gượng, một bên gắp bắp cải: "Em vẫn nên ăn bắp cải đi, em gần đây thích nhất là ăn bắp cải đó."
Nhưng mà, sau khi hắn gắp bắp cải bỏ vào miệng, sắc mặt càng trở nên phức tạp hơn, hắn nhìn Giản Úc, bộ dạng muốn nói lại thôi,
Giản Úc đã từ chỗ của Lục Chấp hiểu biết qua trình độ nấu cơm của mình, bởi vậy cậu tiếp thu còn tính là khá tốt, nhàn nhạt nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi."
Tần Diễn một lời khó nói hết: "Anh dâu, anh hạ độc bên trong đồ ăn sao?"
Giản Úc: "??"
Xem ra lần trước Lục Chấp đánh giá món ăn của cậu cũng xem như còn khá là khách khí rồi.
Chẳng qua, cậu làm đồ ăn khó ăn như vậy sao?
Cậu cảm thấy cũng khá tốt mà.
Lúc này, Lục Chấp lại gắp khối củ cải thứ hai, sau đó mặt không đổi sắc mà ăn xong, không hề có bộ dáng không đúng chỗ nào cả.
Tần Diễn thấy hắn một bộ vân đạm phong khinh, nhịn không được hỏi: "Anh Lục, anh không thấy món này có hương vị quái quái sao?"
Tuy rằng hắn cũng rất thích anh dâu Giản Úc này, nhưng cậu làm đồ ăn, hương vị thật sự là quá kỳ quái, hắn không thể che lương tâm để mở miệng khen được.
Nghe được Tần Diễn hỏi như vậy, Giản Úc cũng có chút tò mò mà nhìn về phía Lục Chấp.
Chỉ thấy thần sắc Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Ăn nhiều thì thành thói quen thôi."
Giản Úc: "......"
Cậu nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì.
Cũng may cậu cũng không nấu cơm mỗi ngày, nếu không, Lục Chấp có thể sẽ bị dày vò trong mỗi bữa cơm.
Tần Diễn còn rất kinh ngạc cảm thán:"Chẳng lẽ đây là vì tình yêu sao? Dù đối phương có làm ra món gì đi nữa, đều sẽ tự mang theo lư kính!"
Lục Chấp liếc hắn một cái: "Câm miệng, ăn cơm đi."
Tần Diễn lập tức không dám nói tiếp, bưng bát cơm lên bắt đầu lùa cơm, hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
Chẳng qua, hắn cũng không dám gắp hai món ăn kia của Giản Úc nữa.
Hôm nay.
Giản Úc ở trong phòng ngủ của mình, ngồi ở ghế tatami gần cửa sổ sát đất để chơi trò chơi.
Lúc này, cửa phòng của cậu bị gõ vang.
Cậu đi qua mở cửa, liền thấy Lục Chấp.
Thần sắc Lục Chấp lạnh lùng, thân hình cao lớn, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, cổ tay áo đeo một viên đá quý rực rỡ lấp lánh, giơ tay nhấc chân đều mang theo khi tràng lạnh băng, có thể nói là đẹp trai vô cùng.
Giản Úc chớp chớp mắt:" Lục tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì sao?"
Lục Chấp rũ mắt nhìn cậu, thanh âm trầm thấp: "Thu thập một chút, cậu cùng tôi đi tham gia lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị."
Lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị?
Giản Úc có chút mờ mịt nói: "Tôi cũng phải đi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Đúng vậy, trường hợp này yêu cầu cậu phải tham gia cùng tôi."
Giản Úc nghĩ nghĩ, đúng là phải như thế thật.
Dù sao cậu cũng là đối tượng kết hôn hợp đồng của Lục Chấp, trừ lúc thường thường phải đi đến Lục gia lộ mặt, còn phải đi tới tập đoàn Lục thị để thể hiện cảm giác tồn tại.
Nghĩ đến đây, Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, tôi lập tức đi thay quần áo."
Giản Úc đóng cửa lại, đi tới trước tủ quần áo.
Cậu mở cửa tủ ra, nhìn quần áo bên trong mà có chút phát sầu.
Cậu phải mặc bộ nào đây?
Tủ quần áo treo đủ các thể loại kiểu dáng quần áo, đều là do Lục Chấp phân phó người làm chuẩn bị cho Giản Úc.
Ngày thường Giản Úc chỉ chọn một ít quần áo có chất liệu mềm mại để mặc, như vậy mới thoải mái.
Chẳng qua nếu là trường hợp giống như lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị, khẳng định phải mặc long trọng một chút mới được.
Nếu cậu mặc áo hoodie mà tới, đến lúc đó đứng ở trong hội trường, khẳng định không phù hợp.
Vì thế cuối cùng, Giản Úc chọn một bộ tây trang màu đen cùng kiểu với Lục Chấp, thuận tay lấy xuống một chiếc áo sơ mi trắng. kết hợp với nhau.
Mười phút sau, Giản Úc mặc xong quần áo rồi ra cửa: "Lục tiên sinh, tôi thay xong rồi."
Lục Chấp đứng ở hành lang, đang chờ cậu, nghe vậy nâng mắt lên.
Hắn nhìn Giản Úc mặc bộ đồ như vậy, hơi ngẩn ra.
Giản Úc ngày thường đều mặc quần áo mềm mại, hơn nữa chủ yếu đều là những màu sắc tươi sáng.
Bởi vậy, mỗi lần cậu mặc tây trang chính thức, đều sẽ khiến người khác kinh diễm.
Tỉ lệ cơ thể của Giản Úc rất tốt, áo sơ mi trắng bên trong rất vừa người, càng lộ rõ vòng eo tinh tế của cậu, cậu mặc tây trang so với ngày thường có thêm vài phần cao quý.
Sau một lúc lâu, Lục Chấp thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: "Đi thôi."
Lần này, lễ kỷ niệm của tập đoàn Lục thị được tổ chức ở một khách sạn 5 sao.
Nhân viên của tập đoàn rất đông, bởi vậy đại sảnh khách sạn ngày thường có vẻ trống trải lập tức chen chúc không ít, một mảnh vô cùng náo nhiệt.
Giản Úc cùng Lục Chấp xuống xe, sau đó cùng nhau bước vào trong khách sạn.
Trần Hoài chờ ở cửa nhìn thấy bọn họ, lập tức lại nghênh đón: "Lục tổng, Giản tiên sinh."
Giản Úc gật đầu, cười với anh một cái.
Lục Chấp lạnh nhạt hỏi: "Đều đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
Trần Hoài khom người trả lời: "Đều chuẩn bị tốt cả rồi, chỉ còn chờ ngài lên phát biểu, sau đó tiếp tục lưu trình kế tiếp."
Lục Chấp gật đầu: "Vào đi thôi."
Giản Úc cùng Lục Chấp đi vào đại sảnh khách sạn, bên trong vốn đang ồn áo nhốn nháo lập tức an tĩnh, sau đó vang lên từng đợt từng đợt chào hỏi.
" Chào Lục tổng."
" Chào Giản tiên sinh."
Toàn bộ hành trình Giản Úc đều mang ý cười, nhất nhất trả lời lại mọi người.
Cậu định vị vị trí của bản thân rất chuẩn, đó chính là làm một cái bình hoa, chỉ cần ở bên người Lục Chấp làm nền là được.
Đầu tiên là buổi phát biểu của tổng tài.
Lục Chấp thần sắc đạm mạc, bước chân trầm ổn, đi đến bục đã được bố trí tốt, sau đó bắt đầu phát biểu.
Giản Úc rảnh rỗi không có việc gì làm, chọn một bàn ăn ngồi xuống, sau đó một tay lười biếng mà nâng má, nhìn Lục Chấp trên đài.
Lục Chấp không hổ