Ngày hôm sau.
Giản Úc đi học tới 11 giờ, sau đó liền thu thập thật tốt, mang cặp sách ra khỏi khuôn viên trường.
Cậu cùng Lục Chấp hẹn gặp mặt ở cổng trường, sau đó cùng nhau đi mua nhẫn cưới.
Giản Úc đi ra cổng trường, phát hiện Lục Chấp còn chưa tới.
Cậu đứng tại chỗ chờ hai phút, cuối cùng dứt khoát đi đến tiệm trà sữa ở bên cạnh, chuẩn bị mua hai ly.
Lúc đang chờ nhân viên cửa hàng làm trà sữa, hai tay Giản Úc bỏ vào trong túi áo, không chút để ý mà đánh giá đường phố.
Đúng lúc này, cậu phát hiện có chỗ không thích hợp.
Cách đó không xa hình như có người vẫn luôn âm thầm quan sát cậu.
Giản Úc ngừng lại, hơi nghi hoặc mà nhìn qua con đường bên trái, nhưng không nhìn thấy người nào khả nghi cả.
Người trên đường đi lại rất nhiều, nhất thời căn bản nhìn không ra được cái gì.
Giản Úc tạm thời để nghi hoặc xuống, thu hồi tầm mắt.
Rất nhanh, trà sữa làm xong.
Giản Úc vừa trả tiền, vừa bất động thanh sắc mà dùng dư quang nhìn ra ngoài đường lần nữa.
Vẫn không phát hiện ra cái gì.
Giản Úc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chắc là ảo giác của mình đi.
Cậu trả xong tiền, mang theo hai ly trà sữa, đi ra khỏi tiệm.
Lúc này, Lục Chấp vừa vặn tới đây.
Hắn đem xe ngừng lại ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống.
Thần sắc hắn lạnh lùng, mặt mày vẫn trước sau như một mà lạnh lẽo, cho dù ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trên người hắn, cũng không nâng lên được một chút nhiệt độ nào.
Giản Úc nhìn thấy hắn, cười một chút, sau đó mang theo hai ly trà sữa qua.
Lục Chấp ngồi ở trong xe, lẳng lặng mà nhìn Giản Úc đi qua bên này.
Hôm nay Giản Úc mặc một cái áo khoác màu trắng, quần jean, giày thể thao, sau đó mang thêm một cái cặp sách tối màu.
Khuôn mặt cậu vẫn mang theo ý cười, mi mắt cong cong, trong mắt có một ít vụn ánh sáng.
Cậu giống như một mặt trời nhỏ ấm áp, chui vào xe của hắn.
Tức khắc làm cả người cả tâm đều sinh ra vui sướng.
Giản Úc ngồi ở ghế phụ, sau đó đưa một ly trà sữa trong đó cho Lục Chấp, thanh âm mềm mại nói: "Lục tiên sinh, tôi mời anh uống trà sữa."
Lục Chấp cự tuyệt nói: "Không cần."
Giản Úc lập tức thu hồi tay cầm trà sữa, như sợ Lục Chấp thay đổi ý định, cười tủm tỉm nói: "Nếu anh không uống, vậy một mình tôi uống hai ly."
Giản Úc đem ống hút cắ m vào một ly trà sữa trong đó, vui sướng mà uống một ngụm, thỏa mãn như một con mèo vừa mới ngủ dậy sau giấc ngủ trưa.
Vui vẻ của cậu đều viết hết lên mặt.
Cuối cùng, cậu cũng tìm được một cái cớ hoàn mỹ để có thể một lần uống hai ly trà sữa rồi, dù sao Lục Chấp cũng không uống, nếu cậu cũng không uống, chẳng phải sẽ lãng phí sao?
Lục Chấp nhạy bén cỡ nào, cơ hồ ngay lập tức đã phát hiện ra được tâm tư nhỏ của cậu, nhướng mày nói: "Đem ly kia cho tôi."
Động tác uống trà sữa của cậu dừng lại, trừng lớn mắt, nhìn về phía Lục Chấp: "Anh, không phải anh nói không uống sao?"
Người này sao có thể lật lọng như vậy được chứ?
Lục Chấp câu môi: " Hiện tại tôi thay đổi chủ ý rồi."
Giản Úc: "....."
Cậu yên lặng mà đem ly trà sữa qua bên cạnh giấu, lúc này mới nói: "Làm người phải giữ chữ tín, không thể nói mà không giữ lời."
Đã nói là không uống rồi, sao lại muốn cướp của cậu nữa.
Cậu mua hai vị trà sữa khác nhau đó, uống xong một ly, vừa vặn có thể nếm thử hương vị của ly khác.
Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười, kiên trì nói: "Đưa tôi."
Giản Úc: "......."
Cậu giằng co một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất mà đem một ly khác đưa cho Lục Chấp: "Đây."
Ngữ khí muốn bao nhiêu luyến tiếc, liền có bấy nhiêu luyến tiếc.
Sớm biết rằng Lục Chấp cũng muốn uống, cậu phải mua ba ly!
Kết qua cậu đưa qua, Lục Chấp lại không nhận.
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"
Lúc này, khóe miệng Lục Chấp nhếch lên một độ cung vô cùng sung sướng, vừa khởi động xe, vừa nói: "Không uống, cậu tự uống đi."
Giản Úc: "??"
Cậu nháy mắt bẹp miệng.
Lục Chấp bị gì vậy? Thật là càng ngày càng quá đáng!
Cố ý chọc ghẹo cậu đúng không?!!
Giản Úc quyết đoán thu trà sữa về, sau đó vội vàng cắm ống hút, hút một ngụm.
Như thế này thì Lục Chấp muốn uống cùng không uống được nữa.
Cậu thật sự quá thông minh.
Lục Chấp một bên lái xe, một bên nhắc nhở: "Ngày thường cậu uống ít trà sữa thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe."
Giản Úc nhấp môi, rũ mắt uống trà sữa, căn bản không để ý đến hắn.
Lông mi cong vút của cậu khẽ động đậy, dưới mí mắt có một cái bóng nhàn nhạt, trêu chọc lòng người.
Lục Chấp bớt thời gian nhìn cậu một cái: "Hử?"
Giản Úc chỉ trả lời cho có lệ: "À, nghe rồi."
Lục Chấp nhàn nhạt cười một cái, không nói nữa, lập tức cho xe chạy tới cửa hàng nhẫn.
Hắn muốn dưỡng thân thể của Giản Úc tốt một chút, ít nhất để cậu không bị đau ốm bệnh tật tra tấn, về sau có thể khỏe mạnh hơn.
Nhưng mà, trong lòng Giản Úc lại không coi trọng lời nói của Lục Chấp.
Cậu biết Lục Chấp muốn tốt cho cậu, nhưng cậu cũng chỉ còn mấy tháng nữa là sẽ mắc bệnh nan y rồi, khỏe mạnh hay không, còn ai sẽ để ý nữa chứ?
Nghĩ đến đây, Giản Úc không khỏi tự hỏi về tình huống tương lai một chút.
Cậu không nhớ rõ nguyên chủ mắc bệnh nan y vào thời điểm nào, rốt cuộc thì nội dung cốt truyện cũng là do người khác nói lại cho cậu.
Tóm lại, đại khái chính là sau hai tháng từ khi kết thúc hiệp nghị.
Nhưng thật ra Giản Úc lại nhớ rõ lúc nguyên chủ đột phát bệnh nan y, vừa mới chẩn trị ra bệnh, đã được bác sĩ uyển chuyển khuyên bảo không cần trị nữa.
Giản Úc nghĩ đến đây, không khỏi siết chặt ly trà sữa trong tay.
Con người lúc đối mặt với tuyệt cảnh, đều sẽ theo bản năng mà cảm thấy mê mang.
Mặc dù lúc cậu vừa mới xuyên thư cũng đã nói rõ với chính mình, thân thể này sớm muộn gì cũng sẽ mắc bệnh nan y, cho nên phải nghĩ thoáng một chút, nhưng khi thời gian càng ngày càng tới gần, cậu vẫn khống chế không được mà có chút lo lắng.
Đến lúc đó cậu sẽ biến thành cái dạng gì đây.
Hôn mê thời gian dài? Từ từ gầy yếu? Hay là hộc máu gì đó?
Giản Úc dự đoán bộ dạng thê thảm trong tương lai của mình, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
" Cậu làm sao vậy?"
Đột nhiên, thanh âm trầm thấp của Lục Chấp ở bên cạnh vang lên.
Giản Úc từ cõi thần tiên phục hồi lại tinh thần, cười cười: " Tôi không sao."
Được rồi, nên tới thì tránh cũng không thoát, cậu hà tất hiện tại phải dự đoán tình cảnh tương lai làm gì?
Qua một ngày là một ngày, trước cứ hưởng thụ sinh hoạt thật tốt đã.
Nhưng mà, Lục Chấp vẫn không yên tâm mà hỏi: "Cậu thật sự không có việc gì?"
Hắn vừa mới cho dừng xe, vậy mà Giản Úc không hề phát hiện ra, vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, trong đôi mắt luôn mang theo nhàn nhạt âm u.
Thật giống như, đang sợ hãi cái gì đó.
Lúc này Giản Úc mới phát hiện, bọn họ đã đến cửa hàng nhẫn, xe đều đã ngừng lại, vậy mà hắn lại không phát giác ra.
Trách không được Lục Chấp sẽ liên tục hỏi cậu hai lần liền.
Giản Úc hoàn toàn đem suy nghĩ vừa nãy vứt bỏ, hướng về phía Lục Chấp mà cười: "Tôi thật sự không có việc gì. Nếu đã tới rồi, vậy chúng ta xuống xe đi."
Nói xong, cậu đem trà sữa tạm thời để ở trong xe, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Hai người sóng vai đi vào cửa hàng nhẫn.
Đây là một cửa hàng nhẫn có thương hiệu lớn, một chiếc nhẫn cưới cơ bản đều có giá bảy con số trở lên.
Trong tiệm trang hoàng cũng đều lộ ra giá trị xa xỉ.
Bọn họ vừa đi tới cửa, lập tức có nhân viên công tác ra nghênh đón, khách khí nói: "Xin chào hai vị tiên sinh, hai vị tới để lựa nhẫn cưới sao?"
Giản Úc lễ phép nói: "Đúng vậy."
Nhân viên lập tức khom người nghênh đón bọn họ đi vào: " Mời hai vị đi theo tôi."
Giản Úc cùng Lục Chấp đi theo nhân viên, cùng nhau đến trước một kệ thủy tinh, sau đó ngồi lên một cái ghế chân cao.
Nhân viên từ kệ thủy tinh lấy ra mười mấy kiểu nhẫn khác nhau, cười: "Không biết hai vị thích kiểu dáng nào? Nếu không vừa lòng