Editor: Phượng Chi Hạ.
“Hãy nhớ kỹ sau này nếu như nhìn thấy bất kỳ giống đực nào cũng phải cách xa ra một chút, bằng không xảy ra chuyện thì đừng có oán ta tại sao không cảnh báo cho ngươi biết trước!”
Thiên Dạ sửng sốt ngẩng đầu, ý của hắn nói là nam nhân trong ngôi nhà đá kia sao?! Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ còn có sự tình mà không ai biết được?!
“Ta hiểu!”
Thiên Dạ khẽ gật đầu xem như đồng ý, mặc kệ như thế nào đi nữa thì nàng hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào Thunder, nếu hắn đã nói như vậy, nàng liền không sai biệt đành phải nghe theo.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Thunder hiện lên thần sắc hài lòng, lẳng lặng ôm Thiên Dạ đi đến một ngôi nhà đá cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Đây là nơi ở của chúng ta!”
Thunder đem nàng buông xuống rồi mới xoay người đi ra ngoài, Thiên Dạ nhìn thấy bên trong ngôi nhà ngoại trừ một cái giường đá cùng thạch bàn ra thì bất kì thứ gì cũng đều không có, vừa xem liền hiểu ngay được nguyên nhân sự tình.
Nàng chưa từng nghĩ hắn sẽ sắp đặt cho bản thân nàng một người ở một gian phòng, ai bảo chính nàng đã muốn bị hắn nhận định là giống cái của hắn đây?!
Thiên Dạ tự giễu cười khổ.
Đánh giá xong bên trong ngôi nhà, Thiên Dạ lại tiếp tục quay đầu bước ra sân nhỏ phía ở sau lưng mình, chân nhỏ giẫm lên mặt đất được lát đá chỉnh tề mang theo dư nhiệt của ánh nắng mặt trời, sự ấm áp lan toả từ lòng bàn chân ra khắp toàn thân thể khiến nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thiên Dạ bước ra khỏi sân nhỏ đi dạo bên ngoài con đường lớn phía trước nhà, đột nhiên trước mắt của nàng bỗng chốc xuất hiện hai con đường nhỏ rẽ về hai hướng khác nhau, nàng tuỳ tiện chọn một trong hai con đường tiếp tục bước đi.
Đây là sao?!
Thiên Dạ đưa mắt quan sát xung quanh thì thấy bốn bề đều giăng đầy cỏ dại cao tận nửa thân người, làm cho nàng không thể nhìn thấy điểm cuốc của con đường, nàng đưa tay vén ra cỏ dại rồi tiếp tục xuyên qua đi về phía trước, không lâu sau liền nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi nhà nhỏ.
Thiên Dạ nhìn thấy có rất nhiều thú nhân đang bận rộn làm việc gì đó bên trong sân nhỏ, tất cả tựa hồ không có phát hiện ra sự hiện diện của một vị khách ngoại lại không mời mà đến là nàng.
“Xin hỏi mọi người đây là nơi nào?!”
Thanh âm của Thiên Dạ vừa vang lên thì toàn bộ thú nhân đang làm việc trong sân đều đồng loạt hướng về phía nàng nhìn đến, nhất thời từng trận thanh âm hút khí bỗng chốc không ngừng phập phồng trong không gian.
“Trời ơi! Các ngươi nhìn xem nàng là ai?!”
“Không biết nàng là giống cái của nhà nào?! Tại sao ta chưa từng nhìn thấy nàng bao giờ?!”
“Nàng thật đẹp! Ta chưa từng nhìn thấy bất
kỳ giống cái nào có làn da trắng mịn như nàng! Các ngươi ngửi thử xem! Trên người của nàng thế nhưng toả ra một cỗ mùi thơm rất hấp dẫn a!”
Nhóm thú nhân không một ai không kinh diễm nhìn Thiên Dạ chằm chằm từ đầu đến chân, có thú nhân còn không ngừng khịt mũi nhầm ngửi mùi thơm trên thân thể nàng khiếng Thiên Dạ cảm thấy vạn phần không được tự nhiên.
“Xin...Xin hỏi nơi này là nơi nào?!”
Oanh!
Rất nhiều giống đực thú nhân có thân hình to lớn tiến đến gần Thiên Dạ đem nàng giam vào trung tâm, từ bên ngoài nhìn vào nàng không sai biệt là đã bị một đoàn thú nhân vùi lắp hoàn toàn.
“Ngươi...Các ngươi muốn làm gì?!”
Tình thế đột ngột xảy ra làm cho nội tâm Thiên Dạ có chút khẩn trương, tay chân không khỏi luống cuống lui về phía sau, tuy nhiên lại bị một tên thú nhân nào đó vụng trộm sờ lên người, toàn thân trong phút chốc giật nảy về phía trước.
“Các ngươi nhìn xem! Nàng giống như rất sợ hãi chúng ta!”
Một tên giống đực thú nhân cường tráng vừa cười xấu xa vừa nhìn đăm đăm Thiên Dạ nói: “Hình dánh nhỏ nhắn của nàng làm cho ta có nỗi xúc động muốn đặt nàng dưới thân mà tận tình nhu ngược a!”
Khi nói ra câu đó gã còn gắt gao quan sát biểu tình kinh hoảng trên khuôn mặt Thiên Dạ, đôi mắt nhanh chóng trở nên đỏ ngầu, hô hấp nhịn không được nhấp nhô dồn dập.
Một câu của gã thú nhân này cũng khiến cho ánh mắt của tất cả giống đực thú nhân xung quan dâng lên nồng đậm dục vọng.
“Các ngươi...Các ngươi cút ngay!!!”
Thiên Dạ trừng mắt chậm rãi tiến tới gần bọn họ, lớn tiếng cất giọng nói nhầm trấn áp sự hoảng loạn bên trong nội tâm, song lại không biết biểu tình giả bộ trấn định của bản thân mình có bao nhiêu kích thích đối với thú tính của đám giống đực trước mắt.
Nàng vào thời điểm này không khác gì một con thỏ nhỏ bị lạc vào giữa bầy dã thú hung ác, sắp bị chúng nuốt gọn vào bụng.
“A!! Không cần!!!”
Ngay tại lúc Thiên Dạ không biết phải làm thế nào thì đột nhiên y phục trên người nàng bỗng chốc bị một bàn tay to lớn ghê tởm xé xuống.