Thiên Dạ rũ xuống đôi hàng mi cong cẩn thận cân nhắc chính mình sau này nên phải làm gì, nếu như nàng thật sự xuyên không mà nói thì phải làm như thế nào mới có thể quay trở lại được hiện đại?!
Còn nếu nàng không thể trở về được thì chẳng phải đành chịu đối mặt với tên nam nhân cường thế kia để rồi bị hắn cầm tù vĩnh viễn cái địa phương này sao?!
Không có khả năng!
Nàng sẽ không ngây ngốc ở chỗ này chờ đợi nam nhân trở về, chạy trốn một lần bất thành thì vẫn còn có thể thực hiện lần thứ hai thứ ba thứ tư, hắn dù có thần thông quản đại hơn nữa thì cũng chỉ là một con người, không thể nào mỗi lần đều bắt lại nàng được!
Thời điểm Thiên Dạ có suy nghĩ muốn trốn thoát khỏi nam nhân thêm một lần nữa, nàng quyết tâm sẽ làm cho bản thân chạy đi thật xa tìm một chỗ lẫn trốn thật kĩ, như vậy có lẽ sẽ không còn lại bị cái tên nam nhân khủng bố khiến nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi kia bắt đến.
Ngay lúc Thiên Dạ cân nhắc phải làm như thế nào để trốn thoát thì một bóng đen khổng lồ bỗng chốc bao trùm lấy thân hình của nàng.
”A!!!”
Một cái đầu hổ thật lớn xuất hiện trong tầm mắt nàng, cách khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có vài centimet, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực cùng chòm râu trắng quét nhẹ qua chóp mũi của nàng.
Thiên Dạ quả thực bị doạ cho kinh hách một phen, tay chân luống cuống di chuyển thụt lùi về phía sau, thẳng đến khi xác định chính mình đã ở trong khoảng cách an toàn mới dừng lại, mở to đôi mắt xinh đẹp cảnh giác quan sát bạch hổ, trong mắt mang theo một tia khẩn trương sợ hãi.
”Gràoo..oo!!!”
Đôi con ngươi màu vàng của bạch hổ trong nháy mắt nguy hiểm nheo lại, nơi cuống họng phát ra thanh âm không hài lòng.
Thiên Dạ cẩn thận nhìn nó, hy vọng đầu dã thú này không tới gần chính mình, nhưng càng sợ hãi điều gì thì điều đó lại càng tới, chân trước của bạch hổ di chuyển bước lên giường đá, tứ chi tráng kiện chậm rãi tới gần nàng.
Thiên Dạ trong lòng căng thẳng, vội vàng xoay người muốn chạy xuống dưới nhưng lại không cẩn thận cử động quá mạnh khiến vết thương trên người nhói đau.
”Hít!!!” Đau quá!
Mặc dù trên miệng vết
thương đã được nàng đắp dược thảo nhưng hiển nhiên vẫn không có nhanh chóng khôi phục như cũ, động tác kịch liệt làm cho vết thương lại bị rách toạt ra.
”Grừm..mm!!”
Chỉ thấy lúc này bạch hổ bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, tứ chi rất nhanh nhảy xuống giường đá hướng đến ngoài động chạy đi.
Thiên Dạ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy nó một lần nữa từ cửa động chạy vào, trong miệng còn ngậm vài cọng thực vật màu đỏ, vung đầu đem chúng quăng xuống bên cạnh chân nàng.
Thiên Dạ sửng sốt, không khỏi cúi đầu nhìn đám thực vật phía dưới, đây là cỏ Kinh Châu chuyên môn dùng để trị thương có hiệu quả rất tốt, trước kia nàng từng có học qua vài năm y dược, tuy rằng chưa từng nhìn thất vật thật nhưng tại trong sách cũng gặp qua không ít.
Vấn đề là con hổ làm sao biết được?!
Hơn nữa bộ dáng của nó tựa hồ là ngậm đến cho nàng?!
Nâng mắt nhìn bạch hổ đã quay trở lại góc tường đối diện nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, cái đuôi không ngừng đảo qua đảo lại trông có vẻ đặc biệt nhàn nhã tự tại.
”Cảm ơn!”
Không biết là bị cái gì thôi thúc khiến Thiên Dạ tuy rằng thừa biết nó rõ ràng sẽ không hiểu chính mình nói gì nhưng vẫn mở miệng cất câu cảm tạ.
Nàng cầm lấy cỏ Kinh Châu đang nằm dưới chân cỏ vào trong miệng nhai nhuyễn, nhẹ nhàng đắp lên miệng vết thương trên người.
Thiên Dạ không có phát hiện tại nàng thời điểm cúi thấp đầu thì đôi tai xù lông trắng của bạch hổ đang nằm trên mặt đất không thể nhận ra động đậy, mắt hổ khẽ mở ra nhìn nàng một vài giây rồi mới tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi như tất cả đều đối với nó không quan hệ.