Edirtor: Phượng Chi Hạ.
Tiếp thu ánh mắt âm lãnh của Sanaa đang lạnh lùng truyền tới, Boolean vội vàng gật đầu phụ hoạ, ở trước mặt thiên địch trời sinh, hắn cảm thấy bản thân gần như mất đi hoàn toàn tôn nghiêm, hiển nhiên cái mạng nhỏ vẫn là trọng yếu nhất.
"Vậy ta vào đây."
Thiên Dạ nghe bọn hắn nói như vậy liền tỏ ý hiểu khẽ gật đầu,chính mình chui vào bên trong hốc cây.
Thời gian dài đi đường không ngừng nghỉ, toàn thân nàng đã sớm mệt mỏi rã rời, chung quy thể chất của nhân loại vẫn không thể nào so sánh được với thú nhân.
Hương vị đặc trưng của gỗ mục thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, Thiên Dạ ngồi xuống tựa lưng lên vách cây sần sùi, khe khẽ hít vào một ngụm không khí rồi mới khép lại rèm mi cong dài.
Sanaa khoanh tay trước ngực đứng tại miệng hốc cây, ánh mắt xanh biếc tràn ngập nhu tình chăm chú nhìn Thiên Dạ, dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của nàng hiện lộ vô vàn xinh đẹp khiến hắn không khỏi ngây ngốc chiêm ngưỡng, khoé miệng vẽ lên ý cười thoả mãn.
Boolean đang đứng ở một bên nhìn thấy trạng thái của hắn liền vụng trộm bĩu môi khinh thường, nhanh chóng tìm một vị trí gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tên Sanaa này mỗi lần nhìn tiểu giống cái đều nhu tình mật ý, nhưng đối với giống đực khác lại là hung ác vô cùng.
Giả mù sa mưa! Tất cả những biểu hiện mà hắn làm ra còn không phải là cố ý lấy lòng tiểu giống cái!
Tuy nhiên...Nếu là hắn thì cũng sẽ làm như vậy!
Xong những lời này Boolean chỉ là bực bội phát tiết ở trong lòng chứ không có can đảm nói ra, sợ Sanaa cũng sẽ giống như các thú nhân khác nuốt sống thiên địch của mình vào bụng.
Trong nháy mắt, bầu trời đã bắt đầu chuyển sang thời điểm chạng vạng chiều tối, cơn mưa không rơi lớn như dự đoán của ba người mà ngược lại tạnh hẳn, có điều mây đen vẫn che kín bầu trời tạo nên một khoảng không âm u.
Thiên Dạ đứng ở bên ngoài hốc cây nhìn dòng sông lớn trước mặt,cảm thấy có chút khát nên đối với hai người nam nhân ở
phía trước nói:
"Ta đi đến bờ sông múc chút nước uống! Hai người ở tại đây chờ ta là được!" Vừa dứt lời liền chậm rãi hướng tới bờ sông mà đi.
Bởi vì trời mưa nên mặt đất có chút trơn trượt, Thiên Dạ lảo đảo muốn ngã.
"Nàng cẩn thận!"
"Yên tâm! Ta sẽ không có việc gì đâu mà!"
Nghe được thanh âm khẩn trương của Sanaa ở phía sau, Thiên Dạ quay đầu nhìn hắn khẽ cười trấn an rồi mới thả chậm bước chân đi tiếp, nam nhân không biết làm gì hơn ngoài cười bất đắc dĩ, sâu trong ánh mắt tràn đầy thần sắc sủng nịch.
Nhìn Sanaa bộ dáng dịu dàng, Boolean bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm:
"Hừ...Hừ...Giả mù sa mưa!"
Vừa nói xong liền cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Sanaa nhanh như tia chớp chuyển tới, Boolean vội vàng khép lại miệng, hoảng sợ cúi thấp đầu, tên này lỗ tai như thế nào lại thính nhự vậy, hắn đã nhỏ giọng hết mức có thể mà vẫn bị gã nghe thấy, quả là đáng sợ, nội tâm liên tục nhắc nhở bản thân rằng muốn nói xấu Sanaa thì phải nhỏ giọng hơn nữa, bằng không chọc giận hắn chính mình sẽ không được sống dễ chịu.
Đương nhiên lòng dạ hẹp hòi của Boolean Sanaa vẫn là không biết, đối với con chuột thú nhân này hắn căn bản không để vào mắt, cũng chưa từng xem kẻ nhát gan cùng sợ phiền phức như y trở thành đối thủ.
Chỉ là Sanaa không thể nào ngờ được rằng, trong tương lai không xa sẽ phát sinh một sự kiện khiến hắn hoàn toàn cải biến cái nhìn về Boolean.
Tuy nhiên.
Đó là chuyện ở tương lai.