Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 87


trước sau

Editor: Phượng Chi Hạ.

Đau...

Cả người đều đau...

Phảng phất giống như toàn thân đang bị một thanh đao nhỏ găm vào da thịt không ngừng cắt xé...

Đôi rèm mi cong dài của thiếu nữ khẽ run động, một đôi đồng tử trong trẻo ngay theo đó mở ra, nàng nhíu mày, cắn môi dưới, tay chống mặt đất gắng sức ngồi dậy, động tác gần như vô cùng đơn giản nhưng lại tác động sâu sắc đến dây thần kinh cảm giác, thật sâu hít vào một ngụm không khí mới miễn cưỡng chịu đựng được đau đớn, giương mắt đảo qua bốn phía xung quanh.   

Không phải nàng đã rơi xuống một con sông sao?! 

Chẳng lẽ có ai đem nàng từ trong nước cứu lên?! 

Có thể hay không là hai người Sanaa?

Sự vui sướng vừa dâng lên trong lòng Thiên Dạ nhanh chóng bị một bóng dáng quen thuộc bỗng chốc xuất hiện từ phía đối diện dập tắt. 

"Sao lại là ngươi?!!"

Nam nhân chậm rãi tiến đến gần Thiên Dạ, mái tóc dài màu vàng giống như dải lụa mềm tung bay sau lưng hắn, đôi đồng tử ánh lam khoá chặt bóng dáng của nàng, cất giấu cảm xúc ưu tư phức tạp.

"Ngươi muốn làm cái gì?!"

Thiên Dạ cả người buộc chặt nhìn bóng dáng thon dài kia từng bước lại từng bước đi đến gần mình, nội tâm không khỏi căng thẳng, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn nói: "Không cần đến đây!"

Sâu trong đôi mắt xanh của nhân ngư chợt loé lên một tia ánh sáng không rõ cảm xúc, cước bộ chỉ tạm dừng lại trong một vài giây liền tiếp tục hoạt động, đi đến trước mặt Thiên Dạ ngồi xuống, bàn tay lớn hướng về phía nàng.

"Không được đụng vào ta!"

Thiên Dạ kinh hãi thối lui về phía sau, vừa vặn thân thể vào thời điểm này phảng phất giống như bị siềng xích trói chặt, đau đớn đến run rẩy cả người.

Không để ý tới sự kháng cự của Thiên Dạ, nhân ngư bá đạo kéo lấy cánh tay nàng, mắt nhìn thấy vết thương trên người nàng bị rách ra do giãy dụa, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân khẽ biến đổi, đôi đồng tử mang màu biển xanh dịu dàng nhìn nàng, thanh âm trầm thấp mờ ám khẽ nói: "Đừng nhúc nhích!"

Nghe giọng điệu không cho phép kháng cự của đối phương khiến Thiên Dạ khẽ ngây ngẩn cả người, nàng thật sự không hiểu tên nhân ngư chuyên ăn thịt này đến tột cùng muốn làm cái gì, không khỏi căng thẳng nhìn vào đôi mắt xanh thẳm mang theo sự cường thế, nhưng lại cũng có một chút cảm xúc đau lòng tức giận khó hiểu, ánh mắt nàng không tự chủ được nhìn đến cánh tay của chính mình đang bị hắn nắm lấy.

"Ngươi vì cái gì muốn cứu ta?! Chẳng lẽ là muốn cầm tù ta một đời
sao?!"

Thiên Hạ rũ xuống rèm mi nhẹ giọng hỏi, không có chú ý tới thần sắc phức tạp trên mặt đối phương.

Nhân ngư cầm lấy một nhúm rong biển xanh biếc trên mặt đất, nhẹ nhàng nghiền nát rồi đắp lên miệng vết thương trên cánh tay nàng, thần kỳ là ngay sau đó, Thiên Dạ nhanh chóng cảm thấy cánh tay không còn đau nhức như vừa nãy, không khỏi ngẩn đầu nghi hoặc hỏi: "Đây là... Dược liệu sao?"

Đối phương không có quan tâm đến câu hỏi của Thiên Dạ, chỉ chuyên tâm đắp thuốc lên những vết thương trên người nàng, rất nhanh, Thiên Dạ liền cảm thấy cả người thư thái hơn rất nhiều, không còn đau nhức âm ĩ như lúc trước nữa. 

"Ách...Đa tạ...!"

Mặc kệ như thế nào thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng nàng, bằng không những vết thương nhỏ này dù không khiến nàng đau chết cũng mất máu không gượng dậy nổi.  

"What."

"Ân...?!"

"Tên của ta, What!"

Tiếng nói của nhân ngư mang theo âm điệu vô cùng trầm thấp gợi cảm, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn nàng như đang mong đợi điều gì đó.

Thiên Dạ hoảng hốt né tránh ánh mắt của hắn, cái nhìn kia quả thực không khác gì một dòng xoáy, dễ dàng làm cho người khác bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, nàng cũng không tránh khỏi, tuy nhiên vẫn nhớ rõ khung cảnh đẫm máu khi hắn săn mồi nên nhanh chóng thanh tỉnh lại.

"What, tên của ta!"

What bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm phảng phất sự cố chấp, tiếp tục lặp lại lời nói lúc trước, giống như không chiếm được điều mà hắn mong muốn, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Thiên Dạ nghi hoặc nhìn nam nhân trước mắt, thật không rõ hắn muốn điều gì.

"Gọi tên ta! What!"

Bàn tay to lớn dùng sức cố định bả vai Thiên Dạ, không cho nàng cơ hội né tránh rồi mới thâm trầm nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng, khẩu khí mang theo sự cường thế mãnh liệt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện