"Tiểu thư nói đúng, hẳn là nô tỳ nhìn lầm, nô tỳ hiện tại giúp người cởi áo".
Hoàn Nhi tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát đã giúp Tô Nhược Uyển thay xong hôn phục, kiểu dáng hôn phục này tuy phức tạp nhưng không hề nặng nề.
Tô Nhược Uyển tiến lên vài bước, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng giống y phục nàng mặc thường ngày.
Vừa vặn cách đó không xa có một tấm gương, Tô Nhược Uyển vừa quay đầu lại liền bị chính mình làm cho kinh diễm.
Ngày thường nàng thích mặc y phục thuần khiết, miễn cho Tô phu nhân hiểu lầm nàng muốn đoạt mất nổi bật của Tô Cẩm Ca, màu đỏ rực nàng càng chưa mặc bao giờ.
Nếu không phải hôm nay thử hôn phục, nàng căn bản không biết màu đỏ rực thế nhưng lại hợp với nàng đến vậy.
"Tiểu thư, bộ hôn phục này người mặc thật đẹp, nô tỳ lập tức gọi thủ phụ đại nhân vào".
Thấy Tô Nhược Uyển ngây người, Hoàn Nhi trộm cười, không đợi Tô Nhược Uyển ngăn cản nàng liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Một lúc sau liền có tiếng mở cửa, Tô Nhược Uyển chân tay đột nhiên có chút luống cuống, ngơ ngác đứng sau tấm bình phong, không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nàng mới hoảng loạn sửa ống tay áo, xoay người nhìn lại.
Nháy mắt quay đầu, Tiêu Tuần vừa vặn đi đến.
Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn cũng rõ ràng rơi vào tầm mắt Tô Nhược Uyển.
Thủ phụ đại nhân luôn trầm ổn thế nhưng cũng có thời điểm ngây người, điều này khiến Tô Nhược Uyển nhịn không được mỉm cười.
"Làm sao vậy?"
Khoé miệng Tiêu Tuần hơi cong lên, tranh thủ thời gian hỏi chuyện, lại bất động thanh sắc vượt mức quy định tiến lên vài bước.
Mà Tô Nhược Uyển vẫn chưa phát giác ra điều gì không ổn, thậm chí còn đánh bạo trêu ghẹo Tiêu Tuần.
"Bộ dáng mới vừa rồi của đại nhân thật thú vị".
"Bộ dáng hiện giờ của nàng cũng rất thú vị".
Khi nói lời này trong mắt Tiêu Tuần có thêm những cảm xúc khác nhau.
Lúc này Tô Nhược Uyển mới phản ứng lại, chính mình dám trêu ghẹo thủ phụ đại nhân.
Bất quá thấy ý cười trên khoé miệng Tiêu Tuần nàng mới yên tâm thả lỏng.
"Y phục có vừa người không? Có muốn sửa chỗ nào không?"
Thấy Tô Nhược Uyển lại trở nên câu nệ, Tiêu Tuần mới thu hồi ý cười, chỉ là ánh mắt vẫn đặt trên người Tô Nhược Uyển không cách nào dời đi.
"Bộ hôn phục này rất vừa vặn, ta cũng rất thích, đại nhân có lòng rồi".
Lần này Tô Nhược Uyển không hề khách sáo, bộ hôn phục này nàng thật sự rất thích.
Sau khi hơi nâng tay lên đánh giá một phen, ánh mắt nàng không khỏi lại chuyển đến trên người Tiêu Tuần.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như nàng cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Tuần mặc màu đỏ, không biết hắn mặc hôn phục vào sẽ có bộ dáng như thế nào.
Sau khi suy nghĩ trôi xa, Tô Nhược Uyển không ý thức được mình nhìn chằm chằm Tiêu Tuần đến mức nhập thần.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ý cười nơi khoé miệng Tiêu Tuần lại sâu hơn vài phần.
"Nghĩ cái gì vậy?"
"Hình như đại nhân chưa từng mặc qua quần áo sáng màu".
"Nàng muốn nhìn ta mặc hôn phục?"
Vốn dĩ chỉ là một câu thăm dò, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của Tô Nhược Uyển, trong lòng Tiêu Tuần không khỏi dâng lên một tia sung sướng.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười, đồng thời lại nghiêng người tới gần Tô Nhược Uyển.
"Ngày thành hôn lại mặc cho nàng xem".
Giọng điệu của Tiêu Tuần mang theo một chút khiêu khích, khiến vành tai của Tô Nhược Uyển nháy mắt phiếm hồng, càng cúi đầu không dám nhìn Tiêu Tuần.
Ngay khi bầu không khí giữa hai người đang dần trở nên ám muội, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, theo sau là giọng nói tức muốn hộc máu của Tô Cẩm Ca.
"Tô Nhược Uyển! Ngươi......"
Nhưng còn chưa nói xong, thanh âm liền đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy Tô Cẩm Ca ngơ ngác nhìn hai người trong phòng, trong ánh mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có một tia ghen tỵ.
Thẳng đến khi nhìn thấy Tiêu Tuần cau mày nàng mới thu liễm suy nghĩ, nở một nụ cười.
"Hoá ra là thủ phụ đại nhân cũng ở đây, khiến đại nhân chê cười rồi, ta cùng Tam muội muội từ trước đến nay tình cảm rất tốt, mới vừa rồi là sợ nàng không nghe thấy cho nên mới lớn tiếng hơn một chút, nếu doạ tới đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi".
Đến gần hai bước, nàng lại nhìn thoáng qua hôn phục trên người Tô Nhược Uyển.
Hôn phục đỏ tươi làm cho Tô Nhược Uyển càng thêm kiều diễm, tựa hồ như tất cả các nữ tử đứng trước mặt nàng đều sẽ trở nên lu mờ.
Tô Cẩm Ca luôn thích chà đạp Tô Nhược Uyển dưới chân mình, hiện tại so sánh với chính mình, nàng đương nhiên không cam lòng.
Nhưng vì Tiêu Tuần cũng đang ở đây, nàng lại giả bộ làm một tỷ tỷ tốt.
"Nghe nói Tô cô nương từ trước đến nay ôn nhu nhã nhặn, không nghĩ tới lại vẫn có một mặt hào phóng như vậy, thật sự là doạ tới tại hạ rồi".
Không chờ Tô Cẩm Ca tới gần, giọng nói của Tiêu Tuần đã truyền đến.
Lời này tuy uyển chuyển nhưng không khó nghe ra Tiêu Tuần đang ám chỉ hành vi của Tô Cẩm Ca là thô t.ục.
Lần đầu tiên mất mặt trước nam tử khiến Tô Cẩm Ca rất xấu hổ.
Nụ cười trên mặt cũng theo đó cứng lại.
"Đại nhân thật biết nói đùa, hôm nay ta tới tìm Tam muội muội vốn là có chút chuyện riêng muốn nói với nàng, không biết đại nhân có thể tránh mặt được không?"
Nếu là ngày thường, Tô Cẩm Ca nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn để tiếp cận Tiêu Tuần.
Nhưng hôm nay nàng muốn tìm Tô Nhược Uyển gây phiền toái, đương nhiên không hy vọng Tiêu Tuần ở đây, nếu không Tiêu Tuần nhất định sẽ sinh ra chán ghét đối với nàng.
Lần trước hạ dược Tiêu Tuần khiến cha nàng vô cùng tức giận, mãi cho đến hôm nay nàng mới được giải cấm túc.
Ai ngờ nàng vừa mới ra ngoài liền nghe nói Tô Nhược Uyển đã trở thành đích nữ.
Tô Cẩm Ca từ trước đến nay chướng mắt thân phận thứ nữ của Tô Nhược Uyển, hiện giờ Tô Nhược Uyển không chỉ cướp mất hôn phu của nàng, còn muốn ngồi ngang hàng với nàng, làm sao nàng có thể nuốt trôi cục tức này?
Ngay khi Tô Cẩm Ca bị cấm túc Tô Nhược Uyển đã biết sau này Tô Cẩm ca chắc chắn sẽ tới tìm nàng gây phiền toái.
Vì vậy dù Tô Cẩm Ca đã âm thầm trừng mắt nhìn nàng vài cái, nàng vẫn như cũ mặt không đổi sắc.
Nhưng khi nàng đang định nói thì Tiêu Tuần lại lên tiếng trước.
"Này sợ là không được, ta cùng Uyển Nhi cũng có rất nhiều chuyện riêng muốn nói".
Lời này vừa nói ra không riêng gì Tô Cẩm Ca mà ngay cả Tô Nhược Uyển cũng không khỏi sửng sốt.
Bất quá ngay sau đó nàng liền hiểu ý của Tiêu Tuần, có lẽ do chuyện hạ dược chọc giận Tiêu Tuần cho nên hắn mới làm như vậy.
"Đã như vậy thì ta về trước, ngày khác ta lại đến tìm Tam muội muội".
Giờ phút này Tô Cẩm Ca hận đến ngứa răng, sau khi cho Tô Nhược Uyển một ánh mắt "chờ xem" mới không cam lòng xoay người rời đi.
"Đại nhân đã dùng cơm trưa chưa?"
Tiêu Tuần vừa mới quay lại liền đối diện với con ngươi mang theo ý cười của Tô Nhược