Tới khi dùng cơm trưa, Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần mới đến tiền sảnh.
Khoé miệng hai người đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn ra tâm tình không tồi.
Mà Kỳ Chiêu thấy hai người nắm tay nhau lại không khỏi sinh ra một cảm giác không cam lòng.
Đúng lúc này Tiêu Tuần nhìn lại đây, Kỳ Chiêu chột dạ lập tức dời đi tầm mắt không dám nhìn Tô Nhược Uyển dù chỉ một cái, sợ tâm tư của mình bị nhìn thấu.
Hôm nay hai môn sinh đắc ý cùng tới phủ, Tô thượng thư có vẻ vô cùng cao hứng, đặc biệt là ông còn có ý để Tô Cẩm Ca đính hôn cùng với Kỳ Chiêu.
Lúc này trên bàn cơm ông liền không nhịn được nói bóng nói gió dò hỏi Kỳ Chiêu.
"Chiêu Nhi, hiện giờ ngươi cũng đến tuổi thành hôn rồi, đã có tính toán gì chưa?"
"Đa tạ lão sư quan tâm, học trò hiện giờ chỉ là một biên tu nho nhỏ của Hàn Lâm Viện, chưa lập nghiệp thật sự không dám nói đến việc thành gia."
Khi nói chuyện đáy lòng Kỳ Chiêu lại nổi lên một tia khổ sở, người mình thích hiện giờ đã gả cho người khác, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể tiếp nhận được chuyện này, sao có thể nghĩ đến chuyện thành gia?
"Tuy hiện giờ ngươi chỉ là biên tu của Hàn Lâm Viện, nhưng với năng lực của ngươi gia quan tiến tước đều không phải là việc khó.
Cứ thành gia trước rồi lại lập nghiệp cũng không sao, vừa lúc đại nữ nhi của ta còn chưa có hôn phối, không bằng để nó đính hôn cùng ngươi, thế nào?"
Tô thượng thư nói vài lời khách sáo với Kỳ Chiêu, sau vài chén rượu cuối cùng ông cũng nói thẳng dụng ý của mình.
Mà Kỳ Chiêu nghe vậy theo bản năng lại nhìn thoáng qua Tô Nhược Uyển.
Hắn chỉ là một biên tu nho nhỏ, nếu cưới đích nữ phủ Thượng thư, con đường làm quan sau này nhất định là sẽ thuận buồm xuôi gió.
Việc này đối với hắn mà nói là vô tình nhặt được miếng bánh lớn, nhưng Kỳ Chiêu trước sau không vượt qua được tình cảm trong lòng kia.
Sau khi suy tư một lúc, hắn vẫn là đứng dậy trịnh trọng hành lễ với Tô thượng thư.
"Đa tạ lão sư quý mến, chỉ là học trò trước mắt không có ý định cưới vợ, cho nên sợ là phải phụ ý tốt của lão sư."
"Ngươi mau ngồi xuống đi, không cần khẩn trương, ta chỉ muốn dò hỏi ý ngươi một chút, nếu ngươi không có dự định thành gia vậy ta cũng sẽ không cưỡng cầu."
Tuy Tô thượng thư có ý định muốn Kỳ Chiêu làm tế tử, nhưng Kỳ Chiêu không có suy nghĩ thành gia, Tô thượng thư đương nhiên cũng sẽ không ép hắn.
Nghe xong lời này, Kỳ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngồi xuống không quên liếc trộm Tô Nhược Uyển một cái.
Động tác nhỏ này lại bị Tô Cẩm Ca nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy khoé miệng nàng hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên một tia tính kế.
Sau khi dùng xong cơm trưa, Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần cũng không ở lại lâu, sau khi cáo biệt Tô thượng thư liền chuẩn bị hồi phủ.
Nhưng Tiêu Tuần vừa mới đỡ Tô Nhược Uyển lên xe ngựa, Kỳ Chiêu vào lúc này lại đi tới.
"Tiêu huynh xin dừng bước, có thể nói chuyện một lát được không?"
"Được."
Tiêu Tuần rũ mắt nhìn Kỳ Chiêu một cái, sau đó liền buông màn che xuống, đi theo hắn sang một bên.
Thẳng đến khi cách xa xe ngựa bước chân của Kỳ Chiêu mới dừng lại.
"Tiêu...!Tiêu huynh lúc trước vì sao lại đột nhiên cưới Tam tiểu thư? Ta nhớ rõ ngươi cùng Tam tiểu thư cũng không quen biết."
Lời đồn trên phố Kỳ Chiêu cũng nghe qua một ít, mọi người đều nói là Tô Nhược Uyển không từ thủ đoạn muốn trèo cao mới gả cho Tiêu Tuần.
Nhưng Kỳ Chiêu biết tính cách của Tô Nhược Uyển, tin nàng sẽ không làm ra loại chuyện này.
Hôm nay câu nói Tô thượng thư vốn có ý định gả Tô Nhược Uyển cho hắn của Tô Cẩm Ca giống như một cây đinh cắm sâu trong lòng hắn.
Hiện giờ hắn càng bức thiết muốn biết rõ vì sao Tiêu Tuần lại đột nhiên cưới Tô Nhược Uyển.
Nhưng hắn vừa nói xong Tiêu Tuần đã khẽ cười, "Tuy Uyển Nhi đối với ta không quen thuộc nhưng ta hiểu rõ tính nàng, biết được sở thích của nàng, mỗi ngày nàng đi hậu hoa viên trong phủ Thượng thư bao lâu ta đều rõ như trở bàn tay.
Vì sao đột nhiên cưới Uyển Nhi à? Đương nhiên là bởi vì ta đối với Uyển Nhi ủ mưu đã lâu."
Từng câu từng chữ của Tiêu Tuần vang vọng bên tai Kỳ Chiêu làm hắn sững sờ tại chỗ không kịp hoàn hồn.
Bất luận thế nào đi chăng nữa hắn cũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Tuần thế nhưng cũng thích Tô Nhược Uyển.
Theo quan điểm của Kỳ Chiêu, người giống như Tiêu Tuần ánh mắt nhất định là rất cao, hơn nữa lại còn có tin đồn về hắn cùng công chúa Ninh An.
Lúc ấy Kỳ Chiêu nắm chắc mười phần có thể cưới được Tô Nhược Uyển.
Hiện giờ nghe được chính miệng Tiêu Tuần thừa nhận thích Tô Nhược Uyển, trong lòng hắn càng thêm hối hận, hận chính mình không sớm thể hiện tâm ý.
Bộ dáng thất hồn lạc phách của Kỳ Chiêu làm Tiêu Tuần cong khoé miệng, sau đó liền xoay người rời đi, để lại Kỳ Chiêu đứng ngơ ngác một mình.
"Phu quân, Kỳ đại nhân nói gì với chàng thế?"
Tô Nhược Uyển ở trên xe ngựa tuy không nghe rõ hai người nói cái gì, nhưng thần sắc mất hồn của Kỳ Chiêu lại rõ ràng lọt vào mắt nàng.
Nhìn Tiêu Tuần trở về khoé miệng vẫn treo ý cười làm nàng càng thêm tò mò bọn họ nói gì.
"Không có gì, chỉ là một ít việc vặt trên triều."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần lại nhìn thoáng qua Kỳ Chiêu, giờ phút này Kỳ Chiêu cũng đã hoàn hồn nhìn về phía hai người.
Bất quá lúc này phu xe đã đánh xe ngựa chậm rãi rời đi, sau khi tầm mắt bị ngăn cản, con người Tiêu Tuần trở nên âm trầm.
Hắn biết Kỳ Chiêu còn chưa chết tâm với Tô Nhược Uyển, mà hắn lại không phải người quang minh lỗi lạc, cho nên vừa rồi hắn mới có thể cố ý tiết lộ hắn đã sớm thích Tô Nhược Uyển.
Như vậy sẽ chặt đứt đường lui của Kỳ Chiêu, nếu Kỳ Chiêu dám để lộ ra tâm tư đối với Tô Nhược Uyển, vậy đó chính là mơ ước thê tử của hắn.
"Phu quân, ta ngủ trước một lát, tới nơi chàng hãy gọi ta."
Lúc này đầu Tô Nhược Uyển đột nhiên dựa vào vai Tiêu Tuần, khi Tiêu Tuần quay đầu thì nàng đã nhắm mắt lại.
Mãi đến khi hô hấp của Tô Nhược Uyển trở nên ổn định, Tiêu Tuần mới vươn tay xoa gương mặt nàng.
Nguyên nhân chính là vì hắn biết sở thích của Tô Nhược Uyển cho nên mới cố tình nguỵ trang thành bộ dáng Tô Nhược Uyển thích.
Nếu ngay từ đầu Tô Nhược Uyển đã biết bộ mặt thật của hắn, sợ là nàng căn bản sẽ không đồng ý gả cho hắn.
Nghĩ đến đây con ngươi của Tiêu Tuần lại đen hơn một chút.
Đến phủ Thủ phụ Tô Nhược Uyển còn chưa ngủ đủ, Tiêu Tuần gọi hồi lâu nàng mới thức dậy.
Khi tỉnh lại Tô Nhược Uyển còn dụi mắt, cả người đều toát ra bộ dáng buồn ngủ.
"Trên xe ngựa lạnh lắm, quay về rồi ngủ tiếp được không?"
"Được."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền dơ hai tay ra, mà Tiêu Tuần cũng lập tức hiểu ý nàng, sau khi xuống xe ngựa liền quay người ôm Tô Nhược Uyển xuống.
Hành động này làm cho Tô Nhược Uyển vui vẻ, nhân