Sau khi nguỵ trang, trên đường đi đến Mân Nam không còn phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là càng đến gần Mân Nam thời tiết càng thêm giá lạnh, thậm chí so với mùa đông khắc nghiệt còn lạnh hơn vài phần.
Đoàn người không ngừng mặc thêm y phục, khi đến địa giới Mân Nam, mỗi người đều đã phủ thêm một lớp áo choàng dày nặng.
Sau khi tới Mân Nam, trong không trung tuyết bay lả tả, trên đường đọng lớp tuyết dày, ngay cả xe ngựa cũng không thể nhúc nhích.
Biết được tin tức, tri phủ Mân Nam đã sớm chờ ở lối vào cổng thành.
Dáng người tri phủ thấp bé, tuyết đọng ven đường đã bao phủ đến đầu gối hắn, nhưng hắn vẫn như cũ đứng trong gió tuyết nhón chân mong chờ.
Thẳng đến khi đội ngũ vận chuyển ngân lượng xuất hiện trong tầm mắt, hắn mới kích động tiến lên.
"Hạ quan là tri phủ Mân Nam Từ Thanh, gặp qua Thủ phụ đại nhân."
Thanh âm của Từ Thanh run rẩy, trong giọng nói khó nén được hưng phấn, không chỉ bởi vì ngân lượng rốt cuộc đã được đưa đến mà còn thêm kích động vì có thể nhìn thấy Thủ phụ.
Sau khi đội ngũ cứu tế xuất phát, triều đình đã phái người thúc ngựa đến thông báo cho Từ Thanh việc này, nên Từ Thanh biết người vận chuyện ngân lượng lần này chính là Tiêu Tuần.
Hiện giờ nhìn thấy Thủ phụ đại nhân ở trên triều đình oai phong một cõi, Từ Thanh ngay cả nói chuyện cũng không còn nhanh nhẹn.
"Từ đại nhân không cần đa lễ, trước mắt trong thành tuyết đọng dày, ngân lượng bị chặn lại ở phía sau, ngươi sắp xếp những người này tới khuân vác ngân lượng đi."
Mới vừa rồi trên đường tuyết đọng càng dày hơn, xe ngựa căn bản không thể đi được, đội ngũ khuân vác một lượng bạc nhỏ, còn lại đều ở phía sau.
"Vâng, hạ quan lập tức an bài."
Từ Thanh phân phó thủ hạ bên cạnh đi triệu tập nhân công, sau đó liền dẫn theo đám người Tiêu Tuần vào thành.
Chỉ thấy trong thành cũng là một mảnh trắng xoá, rất nhiều nhà cửa đều bị tuyết đọng bao trùm.
Tuyết bay lả tả trong không trung, mà trong thành rất nhiều bá tánh đều đang dọn tuyết tu bổ phòng ốc, không ít người tóc đen đều đã bị nhuộm thành đầu bạc.
Tới nha môn, Tiêu Tuần để Tô Nhược Uyển ở lại nha môn, còn hắn đi theo đám người khuân vác ngân lượng ra khỏi thành.
Tô Nhược Uyển ở trong nha môn cũng không nhàn rỗi, cùng sư gia trong nha môn kiểm kê ngân lượng khiêng về.
Mà Tiêu Tuần sợ nàng mệt, sau khi trở về liền lấy cớ để tự mình kiểm kê, còn Tô Nhược Uyển bị hắn bắt về phòng nghỉ ngơi.
Mân Nam không thể so với kinh thành, mặc dù trời đổ tuyết lớn, trong phòng cũng không có đốt than.
Hơn nữa tuyết đọng rất dày, mặc dù cửa sổ đóng chặt, trong phòng vẫn có chút lạnh lẽo.
Tô Nhược Uyển sợ nhất là không chịu được lạnh, ôm lò sưởi tay cuộn tròn trong phòng, nhìn vô cùng đáng thương.
Khi Tiêu Tuần trở về liền thấy Tô Nhược Uyển cuộn tròn trên giường, khoảnh khắc thấy hắn tiến vào, trong mắt tràn đầy vẻ đáng thương.
"Bị lạnh sao? Để ta giúp nàng sưởi ấm."
Khi nói chuyện Tiêu Tuần đã bắt lấy tay Tô Nhược Uyển nhét vào trong lòng ngực, cảm nhận được độ ấm trên người Tiêu Tuần truyền đến, Tô Nhược Uyển được một tấc lại muốn tiến lên một thước nhào vào trong ngực hắn.
Trên người Tiêu Tuần khoác áo choàng dày, Tô Nhược Uyển vừa nhào qua, Tiêu Tuần liền bọc cả người nàng vào trong lòng ngực.
"Sáng sớm ngày mai chúng ta liền trở về, trước uỷ khuất phu nhân một đêm được không?"
Hiện giờ ngân lượng cứu tế đã được đưa đến, Tiêu Tuần không chỉ muốn mau trở về phục mệnh mà rời đi mấy hôm nay, trong Nội Các đã đọng lại không ít công vụ.
Nếu còn tiếp tục trì hoãn, trở lại kinh thành hắn sợ là mấy tháng không thể thanh nhàn.
"Có phu quân làm lò sưởi cho ta cũng coi như không uỷ khuất lắm."
Sau khi cơ thể ấm áp hơn, Tô Nhược Uyển cuối cùng đã mở miệng.
Tuy điều kiện Mân Nam có chút gian khổ, nhưng cùng Tiêu Tuần ở bên nhau, cho dù khổ Tô Nhược Uyển cũng vui vẻ chịu đựng.
"Bôn ba mấy ngày, phu nhân nghỉ ngơi cho khoẻ đi, vi phu tiếp tục làm lò sưởi cho phu nhân."
Trên đường gặp thổ phỉ làm chậm trễ hai ngày, để có thể mau chóng tới Mân Nam, đội ngũ gần như là đi cả ngày lẫn đêm.
Mấy đêm nay Tô Nhược Uyển phần lớn thời gian ngủ trên xe ngựa, hiện giờ mắt thường cũng có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt.
Sau khi hai người nằm xuống, Tô Nhược Uyển lại chui vào trong lòng ngực Tiêu Tuần, hai chân lạnh lẽo cũng dán lên trên đùi Tiêu Tuần.
Thẳng đến khi thân mình dần ấm lên, nàng mới có thể đi vào giấc ngủ.
Tới ngày hôm sau, Tiêu Tuần quả nhiên sáng sớm đã mang theo Tô Nhược Uyển rời khỏi Mân Nam.
Khi đi mọi người ngày đêm bôn ba trên đường, nhưng khi trở về tốc độ thật ra chậm đi không ít.
Bất quá có lẽ là rất muốn quay lại nên Tô Nhược Uyển cảm thấy lộ trình trở về nhanh hơn rất nhiều.
Ngày mọi người tới kinh thành, thời tiết đẹp hiếm thấy, ánh mắt trời vừa phải, ven đường còn nở rộ rất nhiều hoa dại.
Thỉnh thoảng có một cơn gió ấm thổi qua, làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Trong kinh thành đã ấm lại, Tô Nhược Uyển ở trên đường đã đổi về nữ trang, hiện giờ lại được mặc áo váy xinh đẹp, tâm tình Tô Nhược Uyển cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
Từ khi tiến vào địa giới kinh thành, nàng vẫn luôn ghé vào cửa sổ nhìn cảnh sắc ven đường.
Ngày ấy Tô Nhược Uyển chỉ lo đuổi theo Tiêu Tuần, căn bản không có chú ý đến cảnh vật ven đường.
Lúc này nàng dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài luyến tiếc không dời mắt.
Một lúc sau nàng đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến động tĩnh.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy một con thỏ con màu xám trong bụi cỏ nhảy lên.
Cái này gợi lên hứng thú của Tô Nhược Uyển, nàng lập tức kéo ống tay áo Tiêu Tuần, trong giọng nói tràn đầy kích động:
"Phu quân, chàng nhìn kìa! Ở kia còn có một con thỏ!"
Có lẽ là bị đội ngũ quấy nhiễu, Tô Nhược Uyển vừa mới nói xong, con thỏ kia liền nhanh chóng chui vào trong bụi cỏ không thấy bóng dáng.
Khi Tiêu Tuần nhìn theo hướng Tô Nhược Uyển, chỉ thấy nàng đang nhìn phương hướng con thỏ đào tẩu, trong mắt hiện lên một tia mất mát.
"Một lát nữa là vào cổng thành rồi, phu nhân trở về muốn ăn cái gì?"
Tiêu Tuần nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, trong mắt có ý cười hiện lên, Tô Nhược Uyển thu hồi tầm mắt cẩn thận suy nghĩ.
Thời gian nửa tháng này nàng cùng Tiêu Tuần màn trời chiếu đất, thức ăn phần lớn là lương khô tẻ nhạt vô vị.
Nhưng hiện tại bỗng nhiên hỏi nàng muốn ăn cái gì, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ ra được.
"A...!Ta còn chưa nghĩ đến, chờ về phủ ta tự đến phòng bếp nhìn xem."
Lúc này xe ngựa đã đến ngoài thành Trường An, Tô Nhược Uyển đột nhiên liếc đến một đội nhân mã khí thế cuồn cuộn từ xa đi tới.
Xa xa nhìn lại, cỗ xe ngựa ở giữa vô cùng hoa lệ, mặt trên được khảm rất nhiều đá quý, dưới ánh mặt trời toả sáng lấp lánh.
"Đại nhân, phía sau là công chúa Ninh An, chúng ta có đi tiếp không?"
Chẳng mấy chốc xe ngựa của Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần liền dừng lại, bên ngoài cũng vang lên thanh âm của thị vệ.
Mà mấy chữ "công chúa Ninh An" này rơi vào trong tai Tô Nhược Uyển làm tim nàng như ngừng đập, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Tuần.
"Để công chúa đi trước." Thanh âm Tiêu Tuần bình tĩnh, căn bản không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
Thị vệ bên ngoài được phân phó liền dẫn đội ngũ qua một bên, chờ công chúa Ninh An đi qua trước.
Khi cổng thành được mở ra, đội ngũ phía sau cũng càng ngày càng gần.
Tô Nhược Uyển trở nên khẩn trương, không nhịn được nhìn về phía đội ngũ bên cạnh.
Xe ngựa lộng lẫy được hộ tống bởi rất nhiều Ngự lâm quân, đi đầu chính là Vương công công nổi tiếng bên cạnh hoàng đế.
Đãi ngộ này ngay cả hoàng tử cũng hiếm có.
Khi xe ngựa tới gần cửa thành, thị vệ gác cổng đều quỳ xuống hành lễ với công chúa Ninh An.
Mà xe ngựa vốn đang di chuyển chậm rãi lúc này lại dừng lại.
Truyện Xuyên Nhanh
Không biết vì sao Tô Nhược Uyển đột nhiên căng thẳng, trong lòng cũng không khỏi sinh ra chút dự cảm không tốt.
"Trong xe ngựa chính là Thủ phụ đại nhân? Công chúa Ninh An muốn gặp đại nhân."
Nghe thấy giọng nói của Vương công công, Tô Nhược Uyển không khỏi nắm chặt lấy góc tay áo, cúi đầu căn bản không dám nhìn Tiêu Tuần, sợ thấy được vẻ mặt ái mộ của Tiêu Tuần.
"Làm phiền công công thay ta nói với công chúa, ta còn phải trở về phục mệnh, không tiện gặp mặt."
Tiêu Tuần trả lời không chút do dự như thế làm Tô Nhược Uyển có chút kinh ngạc, nhịn không được ngước nhìn Tiêu Tuần.
Nhưng khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lại phát hiện Tiêu Tuần cũng quay sang nhìn nàng, mà hắn lại nhìn thấy nàng đang nắm chặt góc tay áo của hắn.
Tô Nhược Uyển giống như chim sợ cành cong, lập tức buông góc tay áo ra, nhưng động tác nhỏ này lại làm trong mắt Tiêu Tuần hiện ra ý cười.
"Đại nhân, ngài thế này là làm khó nô tài rồi, công chúa nói nhất định phải thấy ngài, nếu ngài không muốn gặp, công chúa sẽ không vào cổng thành.
Ngài đi gặp một lần đi, nếu công chúa không đi vào, xe ngựa của ngài cũng không vào được, này chẳng phải là chậm trễ chính sự của ngài sao?"
Biết hai bên đều là tổ tông, Vương công công gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, thậm chí hận không thể trực tiếp quỳ xuống cầu xin Tiêu Tuần.
Cũng may trong xe ngựa an tĩnh một lát lại truyền ra thanh âm của Tiêu Tuần.
"Biết rồi, ta qua ngay đây."
"Nô tài đa tạ đại nhân thông cảm."
Vương công công cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, sau đó liền đứng ở một bên chờ Tiêu Tuần xuống xe.
Mà trong xe ngựa, ánh mắt Tô Nhược Uyển dần tối lại, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Nàng không muốn Tiêu Tuần đi gặp công chúa Ninh An, nhưng lời này nàng bất luận thế nào cũng không thể nói nên lời.
Nhưng đúng lúc này Tiêu Tuần đột nhiên cầm lấy tay nàng, "Phu nhân đi cùng ta."
"Ta...!Ta đi làm gì?"
Đối diện với con ngươi bình tĩnh của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển kinh ngạc hồi lâu, khi mở miệng thanh âm còn có chút run rẩy.
Thần sắc mờ mịt mang theo một tia bất an rơi vào trong mắt Tiêu Tuần làm ý cười nơi khoé miệng hắn trở nên sâu hơn.
"Nàng là phu nhân của ta, đi gặp công chúa đương nhiên là phải cùng đi."
Nói xong không chờ Tô Nhược Uyển trả lời, Tiêu Tuần đã dẫn nàng xuống xe ngựa.
Vương công công bên ngoài thấy Tiêu Tuần cuối cùng cũng xuống xe, trên mặt lại hiện ra nụ cười lấy lòng.
Chỉ là khi thấy đi xuống còn có Tô Nhược Uyển hắn liền ngẩn người, nhưng rất nhanh lại cong eo hành lễ với Tô Nhược Uyển.
"Thì ra là Thủ phụ phu nhân cũng ở đây, nô tài gặp qua phu nhân, mời đại nhân cùng phu nhân đi theo ta."
Xe ngựa của công chúa Ninh An dừng ngoài cổng thành, rất nhanh hai người đã đến cạnh xe ngựa.
Mới vừa rồi ở xa Tô Nhược Uyển không nhìn thấy rõ, hiện giờ đến gần nàng mới phát hiện trên xe ngựa còn mạ viền vàng.
Ngay cả kiệu liễn của hoàng đế cũng không xa hoa như vậy.
"Công chúa, Thủ phụ đại nhân tới."
Lúc này Vương công công đi đến cạnh xe ngựa, khi mở miệng giọng nói tràn đầy cung kính.
Mọi người đợi một lúc trong xe ngựa mới truyền ra một tiếng hừ nhẹ.
"Nhiều năm không gặp, Tiêu đại nhân đã