Vừa hỏi xong, Thẩm Nguyên không biết nên đáp lại Lục Chi Quân như thế nào.
Tay phải thấy rõ xương của nam nhân vẫn đang chơi đùa với vành tai của nàng, Thẩm Nguyên bất đắc dĩ dùng bàn tay nhỏ bé đẩy hắn, thầm lặng trả lời: “Vậy Vân tiên sinh không phải cũng là chàng sao, phân biệt rõ ràng làm chi?”
Lời nói dịu dàng của Thẩm Nguyên vừa dứt.
Lục Chi Quân cũng im lặng trong chớp mắt.
Ánh mắt của ắn dần dần trở nên ảm đạm, giọng nói trầm thấp hỏi: “Vậy rốt cuộc nàng thích Vân tiên sinh hay là thích ta?”
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt vài cái.
Lại nghe giọng của Lục Chi Quân vẫn hùng hậu và trầm thấp như trước, mang theo từ tính độc đáo của nam nhân trưởng thành, lời nói thốt ra từ giọng nói này có thể sắp đặt triều cục Càn Khôn, nhưng lúc này dường như đang đè nén cảm xúc không rõ nào đó.
Thẩm Nguyên không khỏi oán thầm, Lục Chi Quân rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi rồi, mà vẫn cứ rối rắm mấy chuyện này?
Cho nên, Thẩm Nguyên trả lời qua loa: “Thích hết…”
Lục Chi Quân vẫn không hài lòng với câu trả lời của Thẩm Nguyên, bàn tay rộng lớn xoay vai mảnh mai của nàng, chỉ dùng một tay chống người lên, đột nhiên khuất phục nàng đang tràn đầy kinh ngạc.
Tẩm y màu đen của hắn hở mở một nửa, cơ bắp bên trong săn chắc.
Thẩm Nguyên vừa mới châm chọc Lục Chi Quân giống như một con trâu, thực tế chỉ muốn dùng lời nói để đâm hắn một nhát.
Dáng người như Lục Chi Quân vẫn làm cho Thẩm Nguyên có cảm giác an toàn, hơn nữa chỉ có thân hình cao lớn như hắn mới có thể mặc công phục màu đỏ của văn thần phẳng phiu được.
Nhưng cảm giác an toàn thì cảm giác an toàn.
Sự chênh lệch về kích thước giữa nàng và Lục Chi Quân là quá lớn.
Lúc hắn bắt nạt nàng như bây giờ, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Mái tóc đen dày của Thẩm Nguyên xõa ra bốn phía, làn da mềm mại trắng như tuyết, xương bả vai mảnh khảnh còn bị môi nam nhân khắc vài vết đỏ loang lổ, giống như một đóa hoa xương vừa bị mưa gió xé nát.
Lục Chi Quân vẫn còn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng với vẻ mặt thâm thúy.
Thẩm Nguyên hít thở một cách yếu ớt, theo bản năng dùng bàn tay nhỏ nhắn phủ lên cái bụng phẳng của mình.
Rồi lại đột nhiên nghĩ đến, bây giờ nàng đã không còn mang thai nữa.
Lúc này, Lục Chi Quân nghiêng người, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của thê tử, lại thấp giọng nói: “Thích ai nhất? Tối nay nhất định phải chọn một người.
”
Thẩm Nguyên hơi đảo mắt.
Lại cảm thấy dựa vào tính tình kỳ quặc của Lục Chi Quân, cho dù nàng chọn Vân tiên sinh hay chọn hắn, Lục Chi Quân đều sẽ mất hứng.
Nhưng Thẩm Nguyên muốn ngủ sớm, ngày mai nàng còn phải đi thư viện còn lại ở Vân Nam với học quan, nên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Người ta thích nhất là Quý Khanh.
”
Vừa nói xong, Lục Chi Quân cũng chồm người tới, chặn môi nàng lại.
Lúc này, Thẩm Nguyên hợp tác một chút, ù ù cạc cạc mở ra một chút khe môi, tạo điều kiện cho nam nhân xâm nhập.
Sau khi Lục Chi Quân buông nàng ra, sự lạnh lùng trong mắt dần dần phai nhạt.
Điều hắn thích nghe nhất chính là Thẩm Nguyên dùng giọng nói mềm mại của nàng, nói bằng tiếng Ngô, giọng điệu lưu luyến gọi hắn là Quý Khanh.
Sau khi Lục Chi Quân muốn hôn lên đôi môi mềm mại của thê tử, Thẩm Nguyên lại nghiêng mặt sang một bên, đôi môi mỏng lạnh lẽo của nam nhân rơi xuống gò má nàng.
Lục Chi Quân nắm cằm Thẩm Nguyên, xoay mặt nàng lên, ra lệnh nói: “Nguyên nhi, nói lại lời hồi nãy nữa đi.
”
Thẩm Nguyên vốn định dựa vào hắn, nàng cảm thấy nói lại cũng không thành vấn đề.
Nghĩ lại, nàng cảm thấy việc này có chút không công bằng.
Bởi vì Lục Chi Quân rất ít khi bộc lộ cảm xúc chân thật của mình với nàng, vấn đề nói chuyện tình cảm cũng không liên quan gì đến bản thân hắn.
Thẩm Nguyên bị đôi tay đầy sức mạnh của hắn chế ngự, nhưng hai chân trần có thể động đậy, vì vậy đá một cái không nhẹ vào bắp chân của hắn.
Lượng sức lực lớn như vậy, đối với Lục Chi Quân mà nói, chẳng khác nào gãi ngứa.
Lục Chi Quân không khỏi bật cười.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên phát hiện, nàng càng kiêu căng, Lục Chi Quân càng thích, thậm chí có chút hưởng thụ.
“Không nói sao?”
Giọng của Lục Chi Quân hơi trầm xuống lại thúc giục.
Thẩm Nguyên cắn cánh môi dưới, giọng nói uất ức trả lời: “Chàng chưa từng nói thích ta như thế nào, nhưng vẫn cứ bắt ta nói thích chàng… Đây không phải là bắt nạt người khác sao?”
Nàng càng nói, càng cảm thấy tức giận.
Vừa muốn duỗi chân ra, rồi đá vào người hắn một phát báo thù.
“Nguyên nhi.
”
Lúc này, Lục Chi Quân thấp giọng gọi nàng, rồi ôm nàng từ trên mặt giường lên.
Thẩm Nguyên thuận thế nghiêng mặt, úp mặt vào vai nam nhân, hắn cũng dùng bàn tay to vén sợi tóc của nàng ra sau, vết sẹo trên gốc bàn tay của Lục Chi Quân còn nhẹ nhàng cọ qua tai Thẩm Nguyên.
“Nguyên nhi, ta rất thích nàng.
”
Một câu nói đơn giản như vậy vẫn khiến tim Thẩm Nguyên đập nhanh.
Khi hắn dịu dàng hôn lên trán nàng, Thẩm Nguyên