Tháng ba, quang cảnh mùa xuân ở kinh thành trong xanh.
Xe ngựa Vĩnh An Hầu phủ chạy đến ngôi mộ ở ngoại ô xa xôi, hôm nay là tam thất của Khấu thị, hôm nay Lưu thị và Thẩm Hàm cố ý đến đây để đốt một ít tiền giấy cho người đã khuất cho Khấu thị.
Khấu thị đã phạm tội ác như thế, Lục gia nhất định không cho chôn xác bà trong lăng mộ tổ tiên, mẫu tộc của bà cũng cảm thấy hành vi của bà làm bại hoại tổ tiên, nên không chịu chôn bà trong lăng mộ nhất tộc tổ tiên của Khấu thị.
Sau khi Khấu viện phán nhận thi thể của nữ nhi về, liền cho hạ nhân chôn bà ở ngoại ô kinh thành.
Sau khi Lưu thị ra lệnh nha hoàn bày hết điểm tâm và trái cây tươi theo mùa trước lăng mộ của bà, rồi cùng Thẩm Hàm lên xe ngựa Hầu phủ, sau đó ra lệnh cho người đánh xe quay ngựa về phủ.
Tiếng bánh xe lăn, hàng liễu ngoại ô đã xanh tươi.
Trong toa xe ngựa Hầu phủ không tính là rộng rãi, thậm chí có thể nói là chật chội, Thẩm Hàm và Lưu thị ngồi cạnh nhau, bả vai cũng cọ cọ vào nhau.
Khuôn mặt Thẩm Hàm vì vậy mà biểu hiện vẻ cáu kỉnh, nhưng lại nghe Lưu thị buồn bã nói: “Ai, biểu di mẫu của con thật sự quá đáng thương, năm đó khi nàng mới gả vào Quốc công phủ, quản lý mấy trăm nô bộc của công phủ, còn được triều đình phong cáo mệnh, nở mày nở mặt nhất.
Đâu ngờ sẽ rơi vào kết cục thê thảm như vậy, ngay cả tang lễ đàng hoàng cũng không có.”
Thẩm Hàm không có tình cảm gì với Khấu thị, chỉ cảm thấy bà vừa chết thì sẽ không còn ai ngáng chân Thẩm Nguyên trong công phủ, thật đúng là tiện nghi cho trưởng tỷ như nàng.
Lưu thị thấy Thẩm Hàm không lên tiếng, lại hỏi: “Hàm tỷ nhi, con có biết vì sao biểu di mẫu của con lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy không?”
Thẩm Hàm lắc đầu.
Tuy nói người ngoài đều đồn nhau Khấu thị là vì thủ tiết quá lâu nên mới lựa chọn tư thông với một tên canh gác, nhưng bị lão thất Lục gia vô tình nhìn thấy, nên mới bị áp giải đến Thuận Thiên phủ.
Nhưng bà lại cảm thấy, chuyện này còn lâu mới đơn giản như vậy.
“Hài nhi không biết, kính xin mẫu thân chỉ giáo.”
Lưu thị thấy tính tình gần đây của Thẩm Hàm trở nên trầm ổn không ít, trên mặt cũng vui mừng, lập tức trả lời: “Nguyên nhân chính là biểu di mẫu con lộ hết cảm xúc ở ngoài mặt.”
Thẩm Hàm khó hiểu liếc mắt nhìn mẫu thân, ngữ điệu của Lưu thị trở nên nghiêm túc hơn, dạy dỗ nữ nhi nói: “Hàm tỷ nhi, con ngàn vạn lần không nên học biểu di mẫu của con.
Mẫu thân biết con không thích trưởng tỷ con, nhưng sau này nếu có cơ hội gặp mặt nàng, nhất định phải có thái độ cung kính làm muội muội của con, cho dù chán ghét nàng thì không nên biểu hiện ra ngoài.”
Lời này vừa dứt, Thẩm Hàm trầm ngâm gật đầu.
Nhưng những lời tiếp theo của Lưu thị đã khiến khuôn mặt Thẩm Hàm lộ ra sự chán ghét và không tình nguyện.
“Còn nữa, phong cách ăn mặc sau này của con cũng phải thay đổi đi, tốt nhất cũng giống như trưởng tỷ con, thường xuyên mặc chút y phục màu lam hồ.
Lúc trước, tiện nhân Ngũ di nương kia còn làm nha hoàn ở công phủ, cũng đưa cho biểu di mẫu con một vài tin tức, nói Trấn Quốc công thích trưởng tỷ con mặc y phục có hoa tiết hình con bướm.
Ngày mai nghe nương con đi chọn mấy tấm lụa mới, rồi làm mấy bộ thêu hình bướm.”
Thẩm Hàm cụp mắt xuống nhìn cách ăn mặc hôm nay của mình.
Trên áo là áo khoác nhỏ màu đỏ thẫm, dưới thân là váy xếp ly, trên chân là đôi giày vàng nhỏ kiểu mây, bởi vì nàng chưa xuất giá nên kiểu tóc vẫn là búi tóc thường chải của thiếu nữ thế gia trong kinh thành, trên tóc còn cài vòng ngọc hoa châu.
Trang phục này rõ ràng là rất tốt, tất cả đều dựa theo sở thích của nàng hay mặc.
Thẩm Hàm không khỏi bĩu môi, phản bác Lưu thị nói: “Dựa vào cái gì mà muốn con học theo bả chứ? Bả mặc như vậy có gì đẹp đâu? Con không quan tâm đến việc mặc y phục giống Thẩm Nguyên.”
Lưu thị aiii một tiếng, rồi quay đầu nhìn sườn mặt hơi ủ rũ của nữ nhi.
Tuy ngoại hình của Thẩm Hàm không xuất chúng bằng Thẩm Nguyên, nhưng có thể nói là một tiểu cô nương có tướng mạo xinh đẹp và quyến rũ, nàng cũng là người trong mấy tỷ muội Thẩm gia có ngoại hình giống Thẩm Hoằng Lượng nhất.
Chỉ là Thẩm Hoằng Lượng vẫn thích nữ nhi của thiếp thất được sủng ái nhất.
Nói đến đây, mặc dù Thẩm Du và Thẩm Nguyên có ngoại hình giống nhau, nhưng phần lớn là đều di truyền từ người Đường ở Dương Châu, gương mặt không có nhiều điểm giống với Thẩm Hoằng Lượng.
Khi nói đến hai tỷ muội cùng cha khác mẹ Thẩm Hàm và Thẩm Nguyên, có rất ít điểm giống nhau về ngoại hình.
Lưu thị trong lòng cảm thấy hối hận, nếu Thẩm Hàm có thể giống một tí với Thẩm Nguyên, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Thấy Thẩm Hàm vẫn vặn khăn tay tức giận, Lưu thị hỏi: “Hàm tỷ nhi, nương hỏi con, nếu như không phải trưởng tỷ con gả vào Quốc công phủ, con cảm thấy dựa vào nhan sắc và tài lẻ của con, Trấn Quốc công có thể coi trọng con sao?”
Thẩm Hàm nghe xong, động tác vặn khăn cũng dừng lại.
Tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng nàng không thể không thừa nhận, chỉ có thông qua cách làm vợ kế của Lục Chi Quân thì nàng mới có thể gả vào Quốc công phủ.
“Trấn Quốc công phủ là nơi như thế nào, mẫu thân không cần nói nhiều với con nữa, nếu như không phải vì trưởng tỷ con gả vào thì căn bản chúng ta không tìm được cơ hội để có thể tiếp xúc gần với Trấn Quốc công đâu.”
Nghe mẫu thân mình ân cần nói như vậy, Thẩm Hàm chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu.
Lưu thị nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nữ nhi, rồi nhớ tới mấy ngày trước bà phát hiện Thẩm Du giấu một con rối tên Thẩm Nguyên trong khuê phòng của mình, con rối không chỉ bê bết máu mà còn bị đâm thủng cả người, trông vô cùng đáng sợ.
Lưu thị khi đó tạm thời từ bỏ kế hoạch mượn tay Thẩm Du để diệt trừ Thẩm Nguyên.
Dù sao trước mắt cô nàng Thẩm Du bị hận thù làm cho mù quáng, nếu thật sự muốn làm gì thì cũng nhìn chằm chằm vào mẹ con Thẩm Nguyên.
Nếu đứa nhỏ của Thẩm Nguyên thật sự xảy ra chuyện gì, đối với Hàm tỷ nhi của bà mà nói là mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, Lưu thị cũng không thể xác định thai của Thẩm Nguyên có phải là một bé trai không, nếu không phải là con trai, mà là con gái, cho dù Thẩm Nguyên chết thì người Lục gia rất có thể sẽ không nghĩ đến chuyện tìm mẹ kế cho một cô con gái nữa.
Nghĩ đến đây, Lưu thị dặn dò Thẩm Hàm: “Con đã hiểu rõ rồi, nên nghe lời khuyên của nương, về sau con phải cố gắng lấy lòng trưởng tỷ của con, để nàng dần dần buông lỏng cảnh giác với con.
Từ xưa đến nay, người có thể làm việc lớn đều phải nhẫn nhục chịu đựng.
Con cứ để sự chán ghét trưởng tỷ của con đặt dưới đáy lòng, dù sao trưởng tỷ con cũng không có thân nhân gì ở kinh thành, nếu con muốn có quan hệ tốt với nàng thì rất dễ.
Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta có thể động thủ, với một lời tiến cử của trưởng tỷ con, Trấn Quốc Công sẽ cưới con làm vợ kế sẽ càng chắc chắn hơn.”
Thẩm Hàm chưa từng nghĩ tới mối quan hệ này, lại cảm thấy Lưu thị suy nghĩ rất xa.
Trước đó Lưu thị từng nói với nàng rằng đây là cơ hội hiếm có khi lấy Thẩm Nguyên làm bàn đạp để gả vào Trấn Quốc Công phủ.
Nếu muốn vị trí đó và trở thành nữ nhân của Lục Chi Quân một cách hợp lý, tâm này nhất định phải tàn nhẫn.
Nếu không, với địa vị và quyền lực của Vĩnh An Hầu phủ trong kinh thành, nàng chỉ có thể gả cho một thế gia tầm thường.
Thẩm Hàm cho là đúng, ghi nhớ những lời này của Lưu thị trong lòng.
Lưu thị lại dặn dò: “Đương nhiên, ở trước mặt trưởng tỷ con, con không nên cố tình bắt chước nàng, chờ có cơ hội, nhất định phải quan sát cử chỉ thường ngày của nàng, âm thầm ghi nhớ trong lòng.”
Thẩm Hàm gật đầu đồng ý.
Cũng vì lời nói của Lưu thị, nàng đã có kế hoạch và ý tưởng của riêng mình.
Sau này, nàng thật sự có quan hệ tốt với Thẩm Nguyên, chờ sau khi nàng ta bình an sinh cái thai này ra, nếu nàng ta không chết, nàng chủ động lên phủ thăm nàng ta, cho dù là hèn hạ cũng phải khiến Thẩm Nguyên buông lỏng cảnh giác.
Nếu đứa con này của Thẩm Nguyên là nữ nhi, vậy nàng cố gắng khuyên nàng ta sinh thêm một đứa con cho Lục Chi Quân, cái cớ này cũng dễ tìm, cứ nói là sợ trưởng tỷ không có đích trưởng tử thì địa vị sẽ bị uy hiếp ở trong phủ.
Chờ sau khi nàng ta mang thai thêm một đứa con, cơ thể chắc không chừng đã suy yếu rồi, chờ sau khi đích trưởng tử thuận lợi ra đời, nàng cũng có lợi thế để vào phủ.
Nhưng nếu đứa bé này là một tiểu thế tử, Thẩm Hàm cũng quyết tâm để Thẩm Nguyên sống thêm một năm nữa, vả lại nàng biết, đứa nhỏ lớn như vậy là khó mang thai nhất, cũng không rảnh rỗi, nàng không muốn làm tân phụ mà đã phải vất vả nuôi dạy con cái đâu.
Hơn nữa, dù sao còn phải cho nàng một năm rưỡi chứ để quản lý tình chị em với Thẩm Nguyên.
Thẩm Hàm lên kế hoạch thành công, vừa nghĩ đến tương lai mình sẽ trở thành phu nhân của Quốc công, không cần phải chịu khổ sinh ra một đích trưởng tử, trong lòng càng thêm vui sướng.
——
Phủ Khang Bình Bá.
Mặc dù tiểu hoa viên trong Bá phủ chiếm diện tích không lớn, nhưng lại được thiết kế tinh tế và độc đáo hơn.
Những con chim oanh uyển chuyển đậu trên những cành lá rủ xuống, mái của đình nhỏ duyên dáng nằm trên mặt nước xanh biếc, và cũng bị che khuất dưới đáy bởi những tảng đá dựng đứng.
Lư thị vội vàng đi qua cầu uốn cong, lúc chạy đến nơi này, liền thấy Lục Kham mặc một bộ y phục trắng, sắc mặt âm u ngồi trên ghế cổ ngỗng dưới đình.
Dưới đình còn có một gã sai vặt cúi đầu không nói gì, đang bị hắn khiển trách.
“Tại sao không tuân theo mệnh lệnh của ta? Trong Bá phủ này, người ngươi nên nghe nhất là ai hả?”
Ngay khi giọng nói giận dữ của Lục Kham vang lên, Lư thị vội vã bước vào trong đình, thấy nhi tử bà mặc dù ăn mặc gọn gàng, nhưng bộ râu trên khuôn mặt đã không cạo nhiều ngày, toàn bộ khuôn miệng được bao quanh bởi một vòng râu màu xanh nhạt, có vẻ cả người hơi luộm thuộm.
Trong lòng Lư thị run lên, sau khi liếc mắt nhìn bình sứ đứng trên bàn đá, lại lớn tiếng trách Lục Kham: “Con đang muốn làm ầm ĩ gì hả? Đúng là điên đến mức muốn gã sai vặt cầm bình sứ đập vào đầu con à? Nương nói cho con biết Lục Kham, thân thể lông lá là do cha mẹ cho.
Nương vất vả sinh con ra, cho dù trong lòng con không thoải mái thì cũng không thể làm tổn thương thân thể của mình!”
Dù sao Lục Kham vẫn còn làm quan trong triều, cần phải có thể diện đoan chính, đập cái bình này xuống, nếu như phá tướng, vậy sự nghiệp làm quan sau này của hắn sẽ bị hủy hoại.
“Hài nhi có lý do để làm điều này, mẫu thân ngài không cần quan tâm.”
Lục Kham dứt lời này, Lư thị càng tức giận.
Lục Kham lại lớn tiếng thúc giục gã sai vặt kia: “Còn không mau làm!”
Âm lượng của Lư thị lớn hơn nhiều: “Không được làm!”
Ngược lại lớn tiếng hỏi Lục Kham: “Kham ca nhi, không phải là một nữ nhân sao? Với điều kiện của con, nhất định có thể tìm được nữ lang trong độ tuổi còn tốt hơn Ngũ thẩm con.
Sao con không từ bỏ nàng đi… Hơn nữa nàng đã gả cho Ngũ thúc con rồi…”
Hai chữ “Ngũ thúc” vừa nói ra, Lục Kham giống như bị chạm vào vảy ngược, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Hắn cười lạnh một tiếng, trả lời: “Ngũ thúc? Chính hắn cướp nữ nhân của con, Ngũ thúc của con dám cướp nữ nhân của con!”
Lư thị bị những lời này của Lục Kham làm cho sợ hãi, tiểu hoa viên Bá phủ cách Thiều Viên không xa, nếu hạ nhân đi ngang qua mà nghe thấy những lời này rồi truyền đến lỗ tai của Lục Chi Quân, sợ là Lục Kham sẽ bị phế.
Lư thị vừa định hạ thấp giọng ngăn Lục Kham nói tiếp thì thấy hắn đứng dậy từ ghế cổ ngỗng, bĩu môi cười lạnh.
Nửa năm trước, hắn bị tấm biển nọ đập vào đầu nên mới nhớ tới một vài chuyện cũ kiếp trước.
Hiện tại hắn đã không nhớ nổi toàn bộ ký ức sau khi Thẩm Du chết, vậy chi bằng đụng đầu một lần nữa là được rồi.
Nghĩ như vậy, nụ cười ẩn ý trên khóe môi Lục Kham cũng lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Lư thị chưa bao giờ từng thấy biểu tình như vậy trên mặt Lục Kham, chuyện xảy ra quá nhanh khiến đôi mắt của bà mở to.
“A ——”
Lư thị phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng bà thấy Lục Kham không chút do dự đụng vào cột trụ của đình.
Ngay cả khi hắn đã kiềm chế sức lực và không tự sát, nhưng âm thanh “rầm” nặng nề phát ra sau khi va vào cây cột tiếp đất đã khiến mọi người có mặt tại đây kinh ngạc.
Khi Lư thị run tay che môi lại, trước trán Lục Kham đã chảy ra máu tươi ròng ròng, lập tức bất tỉnh ngất xỉu trên mặt đất trước mặt mọi người.
——
Hoàng cung.
Nơi mà các quan lại trong Nội các thương lượng về chính sự ở trong Văn Uyên Các nội, các này chiếm diện tích rất rộng, quy chế trang nghiêm, tổng cộng các được chia thành hai các Đông Tây.
Trong Đông Các có một hạ các, có chín gian phòng rộng lớn và cất giấu hàng chục vạn quyển sách cổ.
Trước kia khi quan viên Hàn Lâm viện còn biên soạn sách ở Văn Uyên Các, chỉ riêng Đông Các đã có thể chứa gần hai ngàn viên quan viên Hàn Lâm.
Nay Hàn Lâm viện đã tách ra khỏi Văn Uyên các, Văn Uyên Các cũng trở thành một nơi bí mật quan trọng trong hoàng cung, bên ngoài Các cũng có người hầu hoàng gia canh giữ, người bình thường không được vào trong dễ dàng.
Đông Các chỉ được sử dụng làm hồ sơ lưu trữ, Tây Các cũng được xây thêm mấy gian chứa các cuốn chỉ dụ của hoàng đế.
Bốn gã quan viên trong Các do Lục Chi Quân đứng đầu đang ngồi ở Tây Các, thảo luận về cuộc thi Hội mà kinh thành sắp nghênh đón.
Năm ngoái, mặc dù Kỳ triều dẫn quân tấn công Tác ta, nhưng khi thảm họa tuyết rơi ở phía bắc là thời cơ tốt, quân Kỳ nhanh chóng giành được thắng lợi và không tiêu tốn nhiều quốc khố dùng cho vũ khí.
Mùa xuân năm này, thu hoạch của những lời cầu nguyện của các phủ ty trong triều cũng rất tốt, xem như là một năm được mùa.
Thứ phụ là Lễ bộ thượng thư Thường Hạo, mà thi Hội trong kinh thành và điện thi phải do Lễ bộ chủ trì, cho nên hôm nay Lục Chi Quân nói chuyện với Thường Hạo nhiều nhất.
Ngoại trừ Thường Hạo và Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu ra, hai thứ phụ còn lại lần lượt là Tả thị lang Diêu Nguyên Hưng của Binh bộ, và Hộ bộ thượng thư Tô Thái đã qua tuổi sáu mươi.
Nói đến chức Binh bộ thượng thư mặc dù do Kiều Phổ đảm nhiệm, nhưng chức Thượng thư của hắn lại được tăng hàm, Kiều Phổ thường dành phần lớn thời gian trong quân doanh, mà mọi việc của Binh bộ lại do Tả thị lang Diêu Nguyên Hưng quản lý.
Diêu Nguyên Hưng xem như là người tài giỏi mà Kiều Phổ đích thân dẫn dắt, và Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu bằng tuổi nhau, hơn nữa Kiều Phổ còn gả trưởng nữ của mình cho hắn, cho nên thứ phụ Diêu Nguyên Hưng cũng coi như là người của Lục Chi Quân.
Mặc dù Lễ bộ thượng thư Thường Hạo không thân thiết với Lục Chi Quân, nhưng bởi vì tài năng xuất chúng, công việc ổn định và nghiêm túc, tiểu hoàng đế đã thăng Thường Hạo lên làm thứ phụ nội các dưới ý của Lục Chi Quân, kiêm đại học sĩ.
Tô Thái này là nguyên lão tam triều của Đại Kỳ, nếu không phải tài năng và thủ đoạn chính trị của Lục Chi Quân quá xuất chúng, thì lẽ ra dựa vào tuổi tác và tư cách, hắn ta đã có thể trở thành các lão và Thủ phụ.
Nhưng ngay cả tuổi tác của Lục Chi Quân nhỏ hơn hắn ta, địa vị trong nội các còn xếp trước hắn ta, Tô Thái chưa từng nảy sinh ý định xấu nào với hắn.
Mấy năm gần đây, tuổi của hắn ta càng cao nên hắn ta nảy sinh ý định muốn về hưu rồi về quê, hai năm nay cơ thể của Tô Thái không được như trước, hở ra là xin nghỉ trong triều .
Ví dụ như hôm nay, Tô Thái không đến Văn Uyên Các, cũng không bàn chuyện với các quan đại thần còn lại, ngược lại là tu thân trong phủ.
Đến thời Thân, mọi người mới thảo luận xong việc, cũng để xá nhân[1] ghi lại kết quả thảo luận giữa các quan viên vào tấu chương.
[1] Xá Nhân: viên quan phụ tá người đứng đầu một cơ quan
Tiểu Lộc Tử là nội thần của Hoàng đế và là đại thái giám của Tư Lễ Giám, sau khi Thường Hạo và Diêu Hưng Yên rời khỏi Văn Uyên Các, vào trong phòng chỉ dụ của Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu.
Mặc dù các thần có quyền bỏ phiếu, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có thể được chốt sau khi hoàng đế phê duyệt các chỉ thị màu đỏ.
Nhưng trên thực tế, cái gọi là phê chuẩn đỏ chỉ là cho có mà thôi, quyền quyết định trên thực tế vẫn nằm trong tay Lục Chi Quân.
Nói như vậy, phê chuẩn đỏ của