Bởi vì đôi cánh tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Nguyên vẫn đang ôm lấy bả vai rộng lớn của nam nhân, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ cách nhau hai ngón tay.
Sương mù nóng bức trong phòng vẫn dày đặc.
Khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay của Thẩm Nguyên dần dần được nhuộm một màu hồng hồng nhạt bởi vì đôi mắt sâu của nam nhân, gương mặt như tranh vẽ cũng tăng thêm một chút vẻ đẹp như hoa sen.
Ôn hương mỹ nhân yếu đuối sợ mình sẽ chìm xuống đáy nước nên đành bất lực bám lấy vào người hắn, rụt rè nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp của sóng mùa thu một cách nhẹ nhàng.
Mặc dù nàng vô tình, nhưng trong mắt nam nhân, đó là một sự khiêu khích có chủ ý.
Thấy vậy, yết hầu lạnh lùng của Lục Chi Quân hơi lăn qua lăn lại, lập tức kìm lòng được mà nghiêng người tới gần khuôn mặt nàng, cũng cố gắng mổ lên môi nàng.
Khi đôi môi mỏng của Lục Chi Quân chạm đến nàng, Thẩm Nguyên liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Nhưng ai ngờ nụ hôn này của nam nhân lại kiềm chế như con chuồn chuồn, chạm một cái liền buông ra.
Cho nên, Thẩm Nguyên chưa kịp làm vài hành động nghênh đón, Lục Chi Quân liền buông nàng ra.
Thẩm Nguyên che giấu sự mất mát trong lòng, đôi môi mềm cũng hơi chu lên không dễ phát hiện.
Không đủ chiếm hữu.
Nàng muốn chiếm hữu hơn một chút.
Lục Chi Quân tất nhiên đã nhìn thấy hết những biểu cảm nhỏ nhặt của thê tử, hai cánh tay mảnh khảnh dễ gãy của Thẩm Nguyên khiến nàng không còn sức lực, cho nên mặc dù nàng đã bám vào vai hắn, vì không muốn nàng lại chìm xuống, Lục Chi Quân vẫn dùng cánh tay có vết sẹo nâng eo nàng.
Thẩm Nguyên không nhận ra mình đang bĩu môi, vẻ mặt lộ ra chút bất bình.
Hiếm khi Lục Chi Quân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong mắt hắn, cảm thấy cực kỳ thú vị, dường như cả người vì biểu cảm nhỏ này mà sinh động hơn.
Nghĩ đến đây, nam nhân không khỏi cười nhẹ một chút, giọng nói trở nên trầm khàn hơn ngày thường một chút, hỏi: “Nàng sao vậy? Có điều gì muốn nói với ta không?”
Sau khi Lục Chi Quân nhắc nhở, Thẩm Nguyên mới nhớ tới mục đích mình đến căn phòng này.
Tính tình của Lục Chi Quân vẫn luôn là một người trầm lắng, tác phong ngày thường cũng là không biểu hiện sự buồn vui gì, lúc còn đang mang thai Thẩm Nguyên đã từng nói với nam nhân, nếu trong triều thật sự xảy ra chuyện gì khiến hắn cảm thấy không vui, có thể nói với nàng sau khi về nhà.
Có lẽ Lục Chi Quân đã quen giấu mọi chuyện trong lòng, tự mình giải quyết nó, cho nên hắn sẽ không nói chuyện phiền lòng với Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên chớp mắt vài cái, lúc này mới dịu dàng hỏi: “Quan nhân, ngài ở trong triều có phải có chuyện gì khó giải quyết không? Nếu thật sự có, ngài nhất định phải nói với thiếp thân nha, tuy thiếp thân có ít kiến thức, nhưng luôn có thể giúp quan nhân xoa dịu tâm trí.
”
Giọng nói dịu dàng của nàng vừa dứt, Lục Chi Quân lại không hiểu hỏi: “Vì sao lại hỏi như vậy? Nàng nghe thấy tin đồn gì từ đâu à?”
Thẩm Nguyên lắc đầu.
Địa vị của Lục Chi Quân ở Kỳ triều rất đặc thù, vừa là người phụ trợ của một quốc gia, vừa là cữu cữu của hoàng đế, lại thêm di chiếu của tiên đế.
Cộng thêm đủ loại điều kiện khiến hắn nắm giữ vững chắc quyền hành và trở thành người nắm quyền thực sự của triều Đại Kỳ.
Một quyền thần như vậy, cho dù hắn có trung thành hay không, sẽ không được công chúng đánh giá tốt về anh ta.
Thẩm Nguyên có phán đoán riêng của mình và sẽ không quan tâm đến những thứ này.
Mà trên công báo gần đây không có nội dung về Thủ phụ Lục Chi Quân ở Nội các, hầu hết đều là những tin tức mới nhất về cải cách luật thuế và quản lý quan lại.
“Lúc nãy ở chợ đêm, thiếp thân thấy quan nhân tựa như có chuyện muốn nói với thiếp thân… Cho nên thiếp thân đoán rằng quan nhân hẳn là gặp phải chuyện gì khó giải quyết ở trong triều.
”
Dứt lời, hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhíu lại một chút.
Thẩm Nguyên càng chắc chắn hơn, nguyên nhân khiến Lục Chi Quân do dự không dám nói là trong triều có biến.
Khi gương mặt của nam nhân lạnh lùng hơn bởi vì sự quan tâm thân thiết của nàng, Thẩm Nguyên lại nhẹ giọng an ủi hắn nói: “Quan nhân, cho dù ngài thật sự bị người tính toán… Sau này, ngay cả tước vị cũng không còn, thiếp thân nhất định sẽ đi theo ngài.
Thiếp thân… Thiếp thân không phải là người để ý đến phú quý hay bần hèn đâu.
”
Thẩm Nguyên nói bằng giọng Ngô mềm mại, giọng nói vẫn dịu dàng và nhẹ nhàng như trước, nhưng ngữ điệu càng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Sau khi Lục Chi Quân biết được những suy nghĩ nhỏ nhặt mà nàng che giấu, không khỏi bật cười, lập tức nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, cố ý bình tĩnh hỏi nàng: “Thẩm Nguyên, cho nên nàng cảm thấy ta chủ động dẫn nàng đi dạo đêm, là vì bị ai đó tính toán ta à?”
Thẩm Nguyên ngây ngốc gật gật đầu, trên mặt phù dung to bằng bàn tay viết đầy năm chữ “Chẳng lẽ không phải sao”.
Lục Chi Quân bất đắc dĩ lạnh nhạt trả lời: “Không có bị ai tính toán hết, nàng không cần nghĩ nhiều.
”
Nói xong, những ý niệm vừa mới lưu lại kia cũng đã bị cắt đi một nửa, không còn muốn cùng nàng ngâm mình trong nước nữa.
Trước khi Thẩm Nguyên nhảy xuống nước vẫn còn chút tâm tư rụt rè, bên trong mặc một áo lót[1] màu cánh sen, bên ngoài còn khoác một chiếc áo khoác mỏng manh như cánh ve sầu.
Sau khi Lục Chi Quân kéo người ra khỏi nước, liền thấy Thẩm Nguyên đang đứng an phận, thậm chí không dám liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng chiếc áo mỏng manh đó vừa khít, phác họa vóc dáng mảnh mai của nàng sau khi sinh con.
Thẩm Nguyên tất nhiên là không cố ý, nhưng cảnh đẹp trước mắt lại mang một ý tứ dụ dỗ như đang ôm tỳ bà che nửa mặt.
Ngọn lửa đỏ tươi vẫn còn đó, chỉ cần một chút gió nhẹ có thể làm cho nó dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân đã khoác áo lót vào rồi, lớp lụa mỏng cũng được nâng lên bởi đường cơ bắp đầy săn chắc, tư thế quả thực giống như hắn chỉ cần vùng ra một chút, chiếc áo lót đó sẽ xé toạc ra một lỗ hổng theo sự di chuyển của hắn.
Nhưng xưa nay khi hắn mặc quan phục hoặc áo lót, lại khiến người ta có cảm giác cao ráo và rắn rỏi với vòng eo con kiến và đôi chân dài miên man.
Thẩm Nguyên không dám nhìn nhiều hơn vào cơ thể của nam nhân, lại cảm thấy Lục Chi Quân tuy hơn ba mươi tuổi nhưng thể chất của hắn không thua gì thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Không nói so với nàng, tùy tiện bắt một võ tướng trong quân doanh, thân hình đó chưa chắc cường tráng hơn hắn.
Kỳ tích là bộ xương của nàng không bị vỡ.
Thẩm Nguyên đang suy nghĩ miên man nhưng không hề phát hiện ra nam nhân đã đi tới trước người nàng, đang cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Thẩm Nguyên bừng tỉnh lại, ngước mắt lên, ngửa đầu nhìn hắn.
“Trong nước hay là trở về?”
Lục Chi Quân thấp giọng hỏi xong, xen lẫn hơi thở trong trẻo, đột nhiên lướt nhẹ qua mái tóc nàng.
Thẩm Nguyên giật mình, cuối cùng cũng hiểu ý hắn.
Nàng gặp phải loại chuyện này, sắc mặt vẫn khá mỏng, tất nhiên là không biết nên làm thế nào để trở về với hắn.
Tuy nhiên, Lục Chi Quân lại đưa ra lựa chọn thay nàng, sau khi ôm nàng lên, giọng nói trầm thấp nói: “Hay là trở về đi, ta không thích ở trong nước.
”
“……”
——
Đến khi trời sắp tối.
Sau khi lăn qua lăn lại một phen, thân thể Thẩm Nguyên đương nhiên khá mệt mỏi, ngày mai lại đến ngày phải ra khỏi phủ đi giám sát thư viện, vốn định nhanh chóng ngủ một chút, nhưng chỗ bụng lại cảm thấy đau đớn.
Nàng đoán ra nguyên nhân đau bụng, ước chừng đã đến ngày bà dì đến thăm.
Mà người bên gối thì thở nhẹ, chắc là đã ngủ say rồi.
Chỉ có cánh tay thon dài mạnh mẽ nọ,