Nghe tiếng khóc đáng thương của Liêu ca nhi, Thẩm Nguyên vội vàng rút một chiếc khăn mềm từ trong ống tay áo tỳ bà[1], hơi cúi người xuống lau nước mắt trên mặt đứa trẻ, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Không khóc Liêu ca nhi, chờ Ngũ thúc con trở về, Ngũ thẩm sẽ đi hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Liêu ca nhi nghe lời Thẩm Nguyên nhất, dưới những lời trấn an của nàng, liền ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ, nhưng cái mũi nhỏ hít vào mà hơi hơi động đậy, khi đáp lại Thẩm Nguyên vẫn còn thút thít.
Khi Thẩm Nguyên nhìn theo vú già đưa Liêu ca nhi về sân, không khỏi nhớ tới trước hôn lễ, Giang Phong có nói với nàng một câu.
Chính vì nàng tìm thấy Liêu ca nhi bỏ nhà ra đi trên đường Tiền Môn, nên mới có cơ hội tiếp xúc với Lục Chi Quân.
Sau đó, lý do thường xuyên tiếp xúc với hắn cũng là nhờ dạy Liêu ca nhi học.
Giang Phong nói Liêu ca nhi có tính tình bướng bỉnh, phu tử không dạy được hắn, vì vậy mới năn nỉ nàng đến thử xem.
Nhưng gần một năm tiếp xúc, Thẩm Nguyên phát hiện Liêu ca nhi thực sự là một hài tử đặc biệt biết nghe lời và hiểu chuyện, nếu thỉnh thoảng làm ầm ĩ chút bản tính nhỏ nhen của trẻ con, đại nhân nói vài câu, hắn sẽ nhanh chóng sửa đổi.
Không hề hư đốn như Giang Phong đã nói.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên theo bản năng liếc Giang Phong một cái, cũng mơ hồ cảm thấy chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái, e rằng không chỉ là trùng hợp đơn giản như vậy.
Giang Phong nhận thấy ánh mắt hơi kinh ngạc của Thẩm Nguyên, vội vàng cung kính hỏi: “Phu nhân, ngài làm sao vậy?”
Thẩm Nguyên thu hồi ánh mắt, cuối cùng lắc đầu không có hỏi hắn.
Nàng cảm thấy tóm lại Lục Chi Quân sẽ không mưu mô đến mức muốn dùng Liêu ca nhi làm mồi nhử để dụ nàng vào bẫy của hắn.
Huống hồ Lục Chi Quân khi đó, giống như ngay cả nàng là ai cũng không biết, chỉ sau khi nàng tìm rất nhiều cơ hội lộ mặt trước mắt Lục Chi Quân, hắn mới nhớ rõ mình là ai.
Đến thời Thân ba khắc.
Giang Phong đến viện của Thẩm Nguyên, nói Lục Chi Quân đã về phủ, hiện tại đang ở viện nuôi chim ưng, Thẩm Nguyên thu dọn y phục, theo Giang Phong đi viện nuôi chim ưng.
Gần đến mùa hè, ngày dài hơn, lúc này mặt trời vẫn còn rất chói chang, ánh sáng màu vàng đang đổ xuống hồ Hạm Đạm, cùng với những bông hoa và cây cối xung quanh, rất có ý cảnh tươi sáng xa xôi.
Nếu muốn đi tới viện nuôi chim ưng, cần phải đi qua một hành lang ngoằn ngoèo góc cạnh[2], còn phải đi qua một cánh cửa thùy hoa có khắc lá sen và cánh hoa trên cột.
Khi tất cả mọi người sắp đến cửa thùy hoa, Giang Phong tiến lên ngăn Thẩm Nguyên lại, dường như muốn giúp nàng che đi một số cảnh tượng đáng sợ.
Thẩm Nguyên khó hiểu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải chặn ta?”
Giang Phong thành thật trả lời: “Phu nhân, công gia đang thuần hóa Hải Đông Thanh, hiện trường có chút máu me, ngài nên tránh một chút đi.”
Thẩm Nguyên nhớ rằng từ khi nàng đưa con chim ưng non là Hải Đông Thanh cho Lục Chi Quân, hình như không còn nhìn thấy nó nữa, hôm nay lại muốn nhìn xem nó lớn được bao nhiêu tuổi rồi, nên nói với Giang Phong: “Không sao, không cần cản ta, cảnh này ta vẫn có thể chịu được.”
Giang Phong do dự một chút, cuối cùng cũng không ngăn cản Thẩm Nguyên muốn xem cảnh Lục Chi Quân thuần hóa chim ưng.
Khi Giang Phong lui sang một bên, Thẩm Nguyên thấy Hải Đông Thanh đang đứng trên xà ngang đã lớn lên rất nhiều, màu lông hơi xám trước đó đã biến thành màu trắng tuyết xinh đẹp, đôi mắt tròn sắc bén đứng trên xà ngang của chim ưng, còn có thêm chút dáng vẻ hung ác của ác điểu.
Lục Chi Quân không chú ý đến sự xuất hiện của nàng, thứ mà Thẩm Nguyên nhìn thấy chỉ là bóng dáng cao lớn của nam nhân đang đứng nghiêng người.
Nam nhân hôm nay mặc ban phục có hình rắn màu vàng nâu, trên áo bào rất rộng, dù là vạt trước, lưng hay là hai tay áo, đều có thêu trăn vàng, hình dáng của những con trăn này rất mãnh liệt, còn vòng qua hai vai rộng lớn cường tráng của hắn.
Màu vàng nâu nhạt hơn màu vàng tươi một chút, nhưng cũng làm nổi bật khí chất của người cực kỳ cao quý.
Lúc này, Thẩm Nguyên thậm chí có chút sững sờ.
Nếu nói một câu, Lục Chi Quân mặc ban phục hình trăn, không khác gì long bào, chẳng qua là ngón chân của con trăn đang ngồi, ít hơn một ngón so với chân rồng.
Lục Chi Quân như vậy thực sự cho Thẩm Nguyên một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Quan nhân, Quý Khanh, bệ hạ…
Ba từ này đồng thời xuất hiện trong đầu Thẩm Nguyên, không biết vì sao, trước đầu nàng chợt phình to một chút..
—— “Cúc cu, cúc cu.”
Tiếng kêu thê thảm của bồ câu trắng cắt ngang suy nghĩ vô lý của Thẩm Nguyên, chỉ thấy sau khi người hầu thả nó ra khỏi lồng sắt, còn cố tình làm ra động tác xua đuổi nó, điều này khiến chim bồ câu hoảng sợ hơn, đồng thời cũng vỗ hai cánh nhanh hơn.
Khi chim bồ câu tội nghiệp chuẩn bị cất cánh khỏi mặt đất, Hải Đông Thanh lập tức hung mãnh lao tới, rồi dùng móng vuốt sắc bén móc vào thân thể bồ câu một cách tàn nhẫn và liên tục dùng mỏ nhọn mổ vào đầu nó.
Trong nháy mắt, con bồ câu đó thậm chí không còn sức vùng vẫy, sau khi vỗ mấy cái cuối cùng rồi đã lăn ra chết.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Thẩm Nguyên hoảng hốt dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng lại, lập tức nhắm mắt lại một cách run rẩy.
Sau lần này, những suy nghĩ kỳ lạ mà nàng vừa đột nhiên thấy cũng biến mất.
Giang Phong thấy Thẩm Nguyên vẫn bị hốt hoảng, trên mặt cũng lộ ra một chút buồn bực, bởi vì Lục Chi Quân đã chú ý tới hai người, vả lại đang nhíu mày đi về phía bọn họ.
Mà Hải Đông Thanh còn đang chiến đấu kịch liệt, đặt hai móng vuốt thành thành thật thật lên cánh tay trái vươn ra của Lục Chi Quân, đứng nghiêng đầu, ngoan ngoãn giống như một con vật cưng bình thường.
Hiện giờ con Hải Đông Thanh này đã qua giai đoạn thuần hóa, khi nó vừa đến tay Lục Chi Quân, hắn thực sự dốc lòng chăm sóc nó trong một thời gian dài.
Khi Lục Chi Quân mang theo Hải Đông Thanh, và chỉ cách Thẩm Nguyên vài bước, hắn đã thấy Thẩm Nguyên dứt khoát đặt hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, thậm chí không dám nhìn hắn một cái.
Mỹ nhân hôm nay mặc váy ngựa màu xanh nhạt, trên vai và cổ được bao quanh bởi vai mây của ngọc phù dung, mái tóc đen như mây, khí chất thanh tú nhu hòa, không hợp với bầu không khí tàn nhẫn đẫm máu của viện nuôi ưng.
Lục Chi Quân đoán Thẩm Nguyên vẫn đang hoảng sợ, mắt lạnh liếc Giang Phong.
Giang Phong lập tức cúi đầu xuống, yên lặng chờ chủ tử chất vấn.
Lục Chi Quân không chất vấn Giang Phong, mà bình tĩnh hỏi thê tử: “Sao nàng lại tới đây?”
Thẩm Nguyên sợ nhất những thứ chết chóc này, cũng không biết xác chim bồ câu có bị người hầu dọn sạch chưa, vì vậy ồm ồm trả lời: “Thiếp thân có chuyện muốn hỏi quan nhân.”
Giọng điệu của Lục Chi Quân trầm hơn một chút, lại nói: “Nàng mở mắt ra đi, xác chim bồ câu đã được người dọn sạch rồi.”
Lúc này, Thẩm Nguyên mới mở mắt lên, thấy con chim ưng đứng trên cánh tay Lục Chi Quân, nàng nhìn kỹ lại, càng cảm thấy con Hải Đông Thanh này đã lớn lên không ít.
Ngay khi ý tưởng muốn đến gần nó, con Hải Đông Thanh liền diễu võ dương oai đập cánh vài cái.
Nó đập mạnh vài cái, khiến hai má Thẩm Nguyên vừa mới hồi phục một chút máu, bỗng nhiên trắng bệch trở lại.
“Quan nhân, ngài mau nhìn nó đi, đừng để nó nhào tới chỗ thiếp thân…”
Thẩm Nguyên vừa nói, vừa theo bản năng lùi về phía sau.
Nhưng thấy Lục Chi Quân chỉ lạnh lùng liếc nó một cái, Hải Đông Thanh liền an phận, không dám lộn xộn nữa.
Sau khi người hầu tới đây nhốt chim ưng lại vào lồng chim, Thẩm Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lục Chi Quân nhúng tay vào chậu đồng do người hầu bưng tới, hắn cùng Thẩm Nguyên đi qua cửa thùy hoa, dọc theo hành lang, đi về phía sân.
Lúc này, Thẩm Nguyên mới dịu dàng hỏi: “Quan nhân, sao ngài không cho thiếp thân dạy Liêu ca nhi nữa?”
Lục Chi Quân đi bên cạnh nàng, thân thể cao lớn giúp nàng che ánh nắng chói chang từ ngoài hành lang chiếu vào.
Hắn lạnh nhạt trả lời: “Nó sắp tròn tám tuổi rồi, đã sớm qua tuổi vỡ lòng, lại để thẩm mẫu nàng dạy nó thì không thích hợp, dù sao nàng cũng phải mở thư viện, cho nó theo học Lâm biên tu đi.”
Giọng điệu của nam nhân nhàn nhạt nhưng lại toát lên vẻ cứng rắn khó tả.
Chờ sau khi thư viện mở cửa, Thẩm Nguyên rất muốn Liêu ca nhi đến thư viện của nàng, theo học Lâm biên tu uyên bác, trau dồi thêm kiến thức, tranh thủ để hắn vượt qua kỳ thi cấp bậc của thiếu nhi năm nay.
Nhưng dù sao tính tình của Lục Chi Quân luôn nghiêm khắc, nàng phải cố gắng trấn an cảm xúc của Liêu ca nhi.
Đang nghĩ như vậy, tay phải của Thẩm Nguyên đột nhiên bị bàn tay to của nam nhân nắm lấy, có lẽ là vì hắn vừa mới nhúng qua một ít nước lạnh, nên xúc cảm lòng bàn tay bao lấy tay nàng, còn lưu lại cảm giác mát lạnh.
Đúng lúc, một cơn gió nhẹ thoảng qua hành lang, sau khi Thẩm Nguyên được nam nhân nắm tay, khóe môi mềm mại cũng nhếch lên một chút: “Quan nhân, thiếp thân có chuyện muốn nói với ngài.”
Lục Chi Quân thấp giọng trả lời: “Ừ, nói đi.”
Thẩm Nguyên kể cho nam nhân nghe về cuộc đối thoại giữa nàng và Lục lão thái thái ở Vân Úy Hiên, nàng càng nói, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn nhưng ẩn chứa chút tức giận: “Cũng không biết đầu óc Lục Kham có phải bị đập đến bị hỏng không, thiếp thân thật sự không nghĩ ra rốt cuộc hắn ta nghĩ như thế nào.”
Nàng vừa dứt lời, Lục Chi Quân liền liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe môi mỏng lạnh cũng nhếch lên trên một độ cong nhàn nhạt.
Khi Thẩm Nguyên quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, Lục Chi Quân lại thu hồi tầm mắt.
Thẩm Nguyên ngửa đầu nhìn sườn mặt của hắn, lại hỏi: “Quan nhân ngài sẽ đi dự tiệc chứ?”
“Sẽ cố gắng.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời nàng hai chữ.
Thẩm Nguyên cụp mắt xuống, lại lẩm bẩm một câu: “Quan nhân, thiếp thân còn một chuyện muốn hỏi ngài”
Thẩm Nguyên tự nhận ra hôm nay mình nói hơi nhiều.
Lục Chi Quân vẫn rất kiên nhẫn, để nàng tiếp tục hỏi.
“Trong bữa tiệc gia đình, thiếp thân chuẩn bị gọi thêm mấy món ăn ở Đỉnh Thái lâu, quan nhân thích ăn cái gì thì cứ nói trước với thiếp thân, thiếp thân sẽ chuẩn bị trước cho ngài.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân nhìn nàng một cách khó hiểu.
Thẩm Nguyên hơi đảo mắt sang một bên, cố tình né tránh ánh mắt thâm thúy của nam nhân, giọng nói càng ngày càng yếu: “Thiếp thân đã hỏi Liêu ca nhi và Dung tỷ nhi, hai tiểu đứa trẻ ấy đều muốn ăn mì đậu hoa gừng, Dung tỷ nhi gọi một mình một món cua hảo hạng nhồi cam[3], Liêu ca nhi lại thêm một món bao tử chiên[4]…”
Giang Phong vẫn đi theo phía sau hai phu thê cực kỳ xứng đôi này, thấy Lục Chi Quân không hiểu ý, trên gương mặt phù dung dịu dàng của Thẩm Nguyên cũng lộ ra chút ngượng ngùng nên chen vào nói: “Công gia, chủ mẫu là chưởng quản quyền bếp núc, việc bếp núc này không phải là quản lý thức ăn của người trên dưới toàn phủ sao? Danh sách đãi tiệc cũng phải chuẩn bị trước, chủ mẫu hỏi ngài như vậy, là đang mở bếp nhỏ cho ngài.”
Vừa dứt lời, Lục Chi Quân thấp giọng nở nụ cười.
Giang Phong không khỏi giật mình.
Dù sao ngày thường Lục Chi Quân rất ít khi cười, bây giờ thực sự ở trước mặt hắn ta, có thể nở nụ cười, thật đúng là kỳ lạ.
Nụ cười trên môi nam nhân nhanh chóng vụt tắt thành hư vô.
Lục Chi Quân cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của thê tử, thấp giọng trả lời: “Ta không quan tâm lắm, ta thích ăn thịt.”
Thẩm Nguyên chớp mắt, thực ra đến bây giờ nàng vẫn chưa đoán được sở thích ăn uống của Lục Chi Quân, bởi vì xưa nay trên bàn Bát Tiên có cái gì, nam nhân sẽ ăn cái nấy, nàng không đoán được rốt cuộc hắn thích ăn gì không.
Mà câu trả lời của hắn cho nàng, cũng quá chung chung.
Lục Chi Quân dường như hiểu ý của nàng, lạnh nhạt thêm một câu: “Chuẩn bị một ít thịt là được rồi.”
“Món thịt.”
Thẩm Nguyên đọc từ này một lần.
Thì ra món mà Lục Chi Quân muốn ăn vẫn là món nổi tiếng của Hoài dương.
——
Sáng sớm hôm sau, trong lúc sương trắng.
Thừa dịp mặt trời chưa sáng hẳn, để xoa dịu tâm tình sa sút sau khi Liêu ca nhi bị Lục Chi Quân khiển trách, Thẩm Nguyên dẫn hắn đi phố Bàn Cờ trong kinh thành, cùng cậu bé ăn vài cái bánh tiêu[5] và súp thịt cừu tươi ngon, sau đó mới quay trở lại thư viện Hoa Mai.
Tuy rằng Liêu ca nhi là cháu trai nhỏ không có quan hệ huyết thống của Thẩm Nguyên, nhưng trên thực tế, trong lòng Thẩm Nguyên đã xem hắn như con ruột của mình.
Thẩm Nguyên cũng không hy vọng Liêu ca nhi sẽ có tâm trạng giống mình khi còn ở Đường gia Dương Châu, luôn cảm thấy mình là người ngoài trong gia đình này, nàng cũng biết tâm tính của Liêu ca nhi có chút nhạy cảm, cho nên có thể dành chút thời gian đi chơi, nhất định sẽ đi cùng hắn nhiều hơn.
Ngày hôm nay, thư viện Hoa Mai cuối cùng chào đón phụ huynh học sinh đầu tiên sắp chuyển tiền cho thầy giáo, đồng thời ký kế ước một năm với thư viện.
Người đến là một tiểu thương nữ kinh doanh quán nước đường, quê quán ở Dư Hàng, quán mà nàng và trượng phu mở có thể nói là có lợi nhuận ít lãi nhưng tiêu thụ mạnh, lợi nhuận hàng năm rất đáng kể, nàng bán canh đậu xanh hoa quế[7] và cháo đường hạt khiếm thảo[8], rất nổi tiếng trong kinh thành.
Lý do tại sao thương hộ nữ nhìn trúng thư viện Hoa Mai, tất nhiên là vì phu tử mà Thẩm Nguyên mời, ông đã từng làm biên tu ở Hàn Lâm viện, tầm mắt và lề lối của đại nho như vậy, còn tốt hơn so với sĩ tử bình thường.
Vả lại biên tu cũng là một quan viên Chánh thất phẩm, cho dù Lâm biên tu về hưu nhưng cũng có thể ít nhiều dò xét được một chút hướng gió mới nhất trong triều.
Lâm biên tu của thư viện Hoa Mai coi như là người nghèo, từng có rất nhiều học sĩ Hàn Lâm đã thuận lợi trong con đường làm quan, thậm chí làm người phụ trợ hoàng đế đương triều.
Tuy nhiên, quan giai càng cao không có nghĩa là hắn càng hiểu biết nhiều.
Dù sao nghiên cứu học vấn không giống như bè phái lộng quyền.
Nói tóm lại, thương hộ nữ cực kỳ hài lòng với các điều kiện của thư viện Hoa Mai.
Nàng nhìn vị Viên chưởng viện trẻ tuổi trước mặt này thật sự quá tuấn tú, ngoại hình thậm chí còn đẹp hơn tiểu cô nương, không khỏi hỏi thêm một câu: “Ta nói nè Viên chưởng viện, những công tử ca nhi Dương Châu các ngươi, có phải đều tuấn tú như ngươi không?”
Thẩm Nguyên bất đắc dĩ bật cười, thân phận đối ngoại của nàng là nhi tử của thương nhân buôn muối Dương Châu, trưởng huynh vào kinh làm quan, hắn liền cùng đi đến kinh thành, điều hành một thư viện bằng tiền bạc của gia đình, vừa biên soạn sách vở, vừa chuẩn bị các khảo khóa.
“Nào có, phu nhân quá khen.”
Thẩm Nguyên dứt lời, thương hộ nữ không khỏi chậc chậc hai tiếng.
Có thể mở thư viện ở khu vực này, còn có thể mời biên tu của Hàn Lâm đến làm phu tử, lai lịch nhất định