Thẩm Nguyên lại thấy, nữ tử trước mắt có dung nhan tuyệt trần, còn quyến rũ hơn hoa, mặc một bộ trường sam cổ đứng, trên ống tay áo rộng màu hồng, còn thêu hoa đào và nhụy lê sống động như thật.
Vóc người của nàng ta hơi thấp hơn Thẩm Nguyên một chút, đôi mắt phượng ấy rất có thần thái khi nhìn thấy người, bởi vì nàng đang đứng đối diện với ánh sáng mặt trời, nên đồng tử của nàng cũng có màu hổ phách.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Thẩm Nguyên không hề phai nhạt, chỉ ngạc nhiên hỏi: “Trăn Trăn?”
Nhìn thấy mái tóc đen của Trăn Trăn cũng đã biến thành kiểu tóc của phụ nhân hiền hậu, suy nghĩ của Thẩm Nguyên cũng từ trong hồi ức quỷ dị hồi nãy được kéo về hiện thực.
Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng mình gặp phải ảo giác, nhưng chỉ đến khi nhìn thấy Bích Ngô nhìn Trăn Trăn, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lúc đó nàng mới xác định nữ tử trước mặt mình chính là Trăn Trăn.
Trăn Trăn cũng theo tầm mắt hồi nãy của Thẩm Nguyên, nhìn về phía cổng hai bên, khó hiểu hỏi: “Tỷ xem hai cái này làm gì thế?”
Trên mặt Thẩm Nguyên dần dần lộ vẻ hưng phấn, nhưng lại có chút vội vàng hỏi: “Sao muội cũng ở phủ phụ quốc tướng quân?”
Trăn Trăn nhếch khóe môi lên, khi nàng ta cười rộ lên, phảng phất như trong xương cốt đều thấm đẫm vẻ mê hoặc, “Việc này á hả, chuyện dài lắm.
”
Cả hai đã không gặp nhau trong nhiều năm, vì vậy họ tìm đến một cái đình nhọn gần đó và ngồi xuống.
Thẩm Nguyên quen Trăn Trăn vào năm mười bốn tuổi, nàng ấy nhỏ hơn nàng hai tuổi, sau khi Lục Chi Quân hết hạn nhậm chức ở ngoại ô, sau khi về kinh làm quan, mặc dù Thẩm Nguyên ở Đường phủ ngoan ngoãn hơn trước một chút, nhưng vẫn có mối quan hệ tồi tệ với cữu mẫu La thị kiên cường của mình.
Năm nàng mười lăm tuổi, thân thể của La thị đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, nên thường xuyên để Thẩm Nguyên rời phủ đến cửa hàng Đường gia để kiểm tra sổ sách.
Thẩm Nguyên cũng không từ chối khi La thị sắp xếp nàng làm việc cho những sản nghiệp này, tóm lại nàng cũng không thích ở trong phủ suốt, thỉnh thoảng nàng sẽ dẫn theo quản sự, đến bãi muối của Đường gia xem công việc làm muối.
Sau khi làm xong những thứ này bên ngoài phủ, Thẩm Nguyên sẽ đến chỗ Tiểu Tần Hoài chọn quán rượu, rồi gọi thêm một bàn đồ ăn ngon, vừa dùng thức ăn ngon vừa quý vừa lạ, vừa giết thời gian.
Khi đi qua phố Tiểu Tần Hoài, thường xuyên có thể nhìn thấy một vài thiếu nữ xinh đẹp tuổi còn nhỏ, nhưng hành động của các nàng không giống như tiểu thư thế gia ở Dương Châu mà Thẩm Nguyên tiếp xúc.
Trong một quán rượu nàng hay lui tới, thường xuyên có thể nhìn thấy một bà bà trung niên, trên lông mày có nốt ruồi đen, luôn thích mặc đồ xanh đỏ, dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp mười mấy tuổi đến đây ăn.
Trong vòng một tháng, Thẩm Nguyên đại khái sẽ đến thăm quán rượu này hai ba lần, mỗi lần đến đều trùng hợp có thể nhìn thấy hai người này.
Ánh mắt của nam nhân trong quán rượu nhìn hai người này cũng rất mập mờ.
Thẩm Nguyên về sau mới biết được, thì ra bà bà này chính là nữ nhân trong truyền thuyết, chuyên chăn ngựa gầy, rồi bán các nàng cho thương nhân buôn muối hoặc nha bà của quan liêu địa phương.
Mà thiếu nữ xinh đẹp ấy chính là Trăn Trăn.
Nha bà dạy dỗ cho Trăn Trăn không làm việc cho người môi giới có quy mô khá lớn, loại nha bà như bà thường sẽ có một ít tiền tiết kiệm, sau khi mua được một thiếu nữ có tướng mạo không tồi, vì để các nàng có thể nuôi nấng ra loại khí chất dễ hỏng, nha bà sẽ cho những con ngựa gầy này ăn mặc những thứ tốt nhất.
Khi đó Trăn Trăn không cởi mở như bây giờ nhưng có mái tóc mây, làn da mềm mại đến mức tưởng như có thể vắt ra một vũng nước.
Nàng ta giống như các con ngựa gầy khác, không chỉ phải biết hát, mà còn phải học một ít thơ văn, thư pháp, hội họa, vì các nàng thường sẽ được đưa đến phủ của một vài lão quan làm thiếp, vì để có thể củng cố sự sủng ái của những nam nhân này, trong bụng các nàng cũng phải có chút mực.
Thẩm Nguyên gặp Trăn Trăn vài lần, nhưng lại không nói chuyện với nàng ta.
Khi nàng đến tuổi cập kê, La thị liền muốn mời quan môi giới, chính thức định ra hôn sự của Thẩm Nguyên và Đường Vũ Lâm.
Cũng là khi đó, La thị phát hiện chuyện nàng vẫn đang liên lạc với Lục Chi Quân, Thẩm Nguyên khó tránh khỏi lại cãi vã với La thị, trong cơn tức giận liền mặc nam trang, lẻn ra khỏi Đường phủ vào lúc chạng vạng.
Tuy nhiên, mấy năm trôi qua, tâm tính của Thẩm Nguyên đã trưởng thành hơn một chút, lần này nàng không muốn đi kinh thành tìm Vân tiên sinh gì nữa, cũng biết nàng không chạy thoát khỏi hôn sự của nàng và Đường Vũ Lâm.
Khi đó, nàng nghĩ tuổi của Vân tiên sinh đã qua tuổi thành hôn từ lâu rồi, chắc chắn đã có gia thất từ lâu lắm rồi.
Lợi dụng bóng đêm, Thẩm Nguyên chịu đựng tâm tình suy sụp đi dạo ở Dương Châu.
Đợi đến khi đến một con hẻm toàn là quán rượu, lại nhìn thấy Trăn Trăn đứng ở bên cạnh một tên tiểu khất cái[1], một mực nhìn chằm chằm vào hắn.
[1] tiểu khất cái: người ăn mày.
Thẩm Nguyên đến gần nhìn, phát hiện tên tiểu khất cái này nàng cũng quen biết, thỉnh thoảng khi nàng đi ngang qua con hẻm này, cũng sẽ cho hắn chút tiền.
Mà lý do Trăn Trăn cứ nhìn hắn, tất nhiên là vì hắn vẫn nằm bất động trong góc tường loang lổ, giống như đã chết vậy.
Thẩm Nguyên đưa tay kiểm tra hơi thở của tiểu khất cái, sau đó sờ vào bàn tay đầy bùn đất của hắn, mới nhận ra sau khi Dương Châu vào đông, thời tiết đặc biệt ẩm ướt và lạnh lẽo, mà tiểu khất cái này là người nhỏ tuổi nhất, người đồng hành xin tiền thường sẽ bị đứa đứng đầu đám khất cái gần đó cắt xén.
Bên ngoài trời vừa lạnh vừa ẩm ướt, có lẽ hắn đã ngất đi vì đói sau vài ngày không được ăn no.
Thẩm Nguyên không quan tâm đến mùi hôi thối trên người tiểu khất cái kia, thấy Trăn Trăn vẫn đứng tại chỗ, liền bảo Trăn Trăn giúp nàng cùng khiêng tiểu khất cái này đến y quán gần đây, cứu hắn một mạng.
Mà tiểu khất cái này chính là Niệm Không phương trượng của Pháp Hoa tự bây giờ.
Sau khi tiểu khất cái uống canh thuốc do y sư kê đơn, sau khi khôi phục chút tỉnh táo, người Đường gia phát hiện Thẩm Nguyên lại mất tích, liền phái người đi tìm nàng khắp Dương Châu.
Người đầu tiên tìm được Thẩm Nguyên là Đường Vũ Lâm với vẻ mặt lo lắng và vội vàng.
Thẩm Nguyên cũng biết mình nên trở về, sau khi sắp xếp cho Niệm Không xong, rồi dùng số tiền còn lại trên người mua cho hắn chút thức ăn và một cái chăn bông, sau đó định cùng Đường Vũ Lâm lên xe ngựa.
Trăn Trăn thấy nàng muốn đi, liền gọi nàng lại, nàng ta nói ngập ngừng, rõ ràng là có chuyện muốn nói với nàng.
Thẩm Nguyên liền nói nhỏ với Đường Vũ Lâm vài câu, bảo hắn đợi nàng một lát.
Sau khi đi tới trước mặt Trăn Trăn, lại nghe nàng ta do dự hỏi: “Ngươi chính là người mà bọn họ hay nói, đệ nhất mỹ nhân phủ Dương Châu, Thẩm Nguyên đúng không?”
Từ sau khi Thẩm Nguyên đến đây, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Dương Châu liền rơi trên đầu nàng.
Trước đây khi nàng nghe thấy danh hiệu này, cũng không để nó trong lòng, nhưng nghe thấy từ miệng người ngoài hỏi như vậy, Thẩm Nguyên cảm thấy có chút khó xử.
Trong lòng Thẩm Nguyên biết rõ danh hiệu này của nàng, ít nhiều là nể mặt cữu cữu nàng, nên mới bị người ta gọi như vậy.
Không đợi Thẩm Nguyên mở miệng, Trăn Trăn cắn môi dưới, lại hỏi: “Học thức của ngươi rất cao đúng không? Ta nghe nói, ngươi lần lượt đứng đầu bảng trong kỳ thi học viện của thư viện Hoa Mai, rất nhiều nam tử đã vượt qua kỳ thi học viện đều không bằng học thức xuất chúng của ngươi.
”
Khu vực phủ Dương Châu không tính là quá lớn, khi Viên Du của thư viện Hoa Mai còn sống, cũng rất có danh tiếng ở