n hòa, ánh mắt nhu hòa, dưới ánh nến vàng ấm áp, lại trong suốt tựa như hơi nước.
Trên gò má nàng rõ ràng không thoa bất kỳ son phấn nào, nhưng được nhuộm bằng một màu đỏ ửng tự nhiên và nhàn nhạt.
Làn da của Thẩm Nguyên trắng nõn không tì vết, hơi nhuộm chút màu sắc thì giống như trang điểm rất khéo léo, đẹp đến không gì sánh được.
Lục Chi Quân im lặng, kiên nhẫn nghe mỹ nhân nói, tuy không nói nhiều nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Nguyên rất ôn hòa.
Hắn vừa định mở miệng trả lời Thẩm Nguyên thì Giang Trác đi vào trong điện với khuôn mặt khác thường.
Giang Trác liếc mắt nhìn Thẩm Nguyên đang ưỡn bụng bầu, chỉ hạ thấp giọng nói thì thầm gì đó vào tai Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên thấy Giang Trác dường như không muốn nàng biết chuyện gì đã xảy ra, nên nhìn Lục Chi Quân.
Lúc này, Lục Chi Quân cũng đang nhìn nàng, tầm mắt của hai người giao nhau một chỗ thì nàng thấy sắc mặt của nam nhân không có sự thay đổi nào.
Chỉ có đôi mắt phượng sâu thẳm như đầm vẫn đang nhìn chăm chú nàng một cách dịu dàng, rất có một khả năng làm lòng người cảm thấy bình yên.
Bây giờ, Thẩm Nguyên lại bị Lục Chi Quân nhìn như vậy, cũng sẽ không giống như trước đây, trước, ánh mắt của nam nhân sẽ thiêu đốt khuôn mặt của nàng, nhưng theo bản năng, vẫn cụp mắt xuống.
Lục Chi Quân trầm giọng nói: “Chỉ là một số việc của biên cương mà thôi, ta đi rồi sẽ trở về ngay.
”
Thẩm Nguyên gật đầu.
Sau khi Lục Chi Quân và Giang Trác rời khỏi điện, khuôn mặt của Thẩm Nguyên hơi nặng nề hơn một chút, nên ra lệnh cho một trong những tỳ nữ âm thầm đuổi theo hai người, đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sắc trời tối dần.
Sau khi Lục Chi Quân đi ra khỏi tẩm điện, khuôn mặt lập tức âm trầm xuống, lạnh giọng hỏi: “Bị thương nặng không?”
Giang Trác thành thật trả lời: “Thuộc hạ đã đi tìm thầy thuốc chuyên về thú y để chữa thương cho nó, chỉ là cánh phải của nó bị thương cực kỳ nặng, nhưng y sư nói nếu chăm sóc tốt, tương lai nó vẫn có thể bay, nhưng tốc độ tấn công, truy bắt con mồi có lẽ sẽ không còn nhanh như trước nữa.
”
Vừa dứt lời.
Lục Chi Quân đã bước nhanh về Ưng Uyển.
Giang Trác cảm thấy thái độ của chủ tử hắn đối với con Hải Đông Thanh này, hình như còn nhiệt tình hơn là đối với nhi tử ruột của mình.
Tuy nhiên, trước mặt Lục Sóc Hi, Lục Chi Quân giống như một người cha nghiêm túc bình thường, hắn ta thường xuyên theo dõi nhất cử nhất động của tiểu thế tử, nếu chỗ của bé có cái gì khác thường thì có thể kịp thời thông báo đến chỗ của hắn.
Sau khi đến Ưng Uyển, nhìn thấy cánh phải của Hải Đông Thanh đã được y sư băng bó kỹ lại, lông của nó vẫn sáng như tuyết, nhưng nó gần như cúi đầu xuống, không ngừng phát ra tiếng cục cục, đôi mắt tròn vàng cũng không còn hung ác như ngày thường.
Trong khi Lục Sóc Hi nhìn phụ thân lãnh đạm đi về phía bé với vẻ mặt khinh thường.
Lục Sóc Hi năm nay vừa tròn ba tuổi, tuy rằng khuôn mặt có nét trẻ con, nhưng ngũ quan lại rất thanh tú, màu sắc của đồng tử cũng rất đen láy, sáng bóng.
Bé rõ ràng là một cậu bé đẹp trai, biểu hiện trên khuôn mặt lại là hung ác nham hiểm không hợp với tuổi của bé.
Liêu ca nhi và Lục Dung đứng bên cạnh Lục Sóc Hi với vẻ mặt hoảng sợ, thấy Lục Chi Quân đến đây, trên mặt hai đứa nhỏ này lại càng thêm sợ hãi.
Lục Dung còn chưa thủ hiếu xong, cũng thân thiết nhất với Thẩm Nguyên ở Lục gia, vì thế đi theo bọn họ cùng vào biên giới Vân Nam.
Mà Lục Chi Dương ở lại kinh thành, cũng không chọn kế thừa tước vị, Uất Trì Tĩnh cho hắn ta đảm nhiệm một chức quan võ ở trong kinh, mấy con cháu của Lục gia khác cũng đều phân phủ ở riêng.
Trấn Quốc Công phủ và Thiều Viên cũng không bị phá hủy, mà được Hoàng đế cải tạo thành phủ trưởng công chúa, mặc dù vương gia chư hầu không có chiếu chỉ thì sẽ không được vào kinh, nhưng dù sao Thẩm Nguyên cũng là muội muội ruột của Hoàng đế, nếu như muốn quay về kinh thăm người thân, chỉ cần đệ sổ con vào kinh thì có thể rời khỏi biên giới Vân Nam bất cứ lúc nào.
Ánh sáng còn sót lại trên bầu trời dần dần phai đi, sắc trời càng lúc càng ảm đạm.
Lục Chi Quân mặc cửu chương long cổn, đội mũ, thân hình cao lớn, khí chất lạnh lùng uy nghiêm, trầm giọng nói: “Lục Sóc Hi, con lại đây.
”
Liêu ca nhi và Lục Dung nghe xong, vốn định bảo vệ Sóc ca nhi vẫn còn nhỏ như một cái bánh bao sữa, Lục Chi Quân chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc bọn họ một cái, hai người liền lập tức im lặng.
Thế nhưng, Lục Sóc Hi không hề sợ Lục Chi Quân, chắp bàn tay nhỏ bé sau lưng, đi tới.
Khi bé ngẩng đầu nhìn người cha nghiêm túc của mình, chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi: “Là con làm con Hải Đông Thanh bị thương?”
Lục Sóc Hi trợn tròn mắt, trả lời: “Là con làm nó bị thương đấy.
”
Giọng nói của Lục Chi Quân càng lúc càng lạnh: “Nó đang yên đang lành ở trong Ưng Uyển, sao con lại làm nó bị thương?”
Lục Sóc Hi liếc nhìn hắn.
Giang Trác từ một bên quan sát, cảm thấy vẻ mặt này của tiểu thế tử quả thực giống hết lúc vương gia tức giận.
Rồi nghe bé dùng giọng trẻ con, nói những lời khiến người ta hoảng sợ ——
“Nó chỉ là một con súc sinh cầm thú mà thôi, nó đã chọc đến con, đương nhiên phải dạy nó một bài học chứ.
”
Giang Trác thấy gân xanh trên thái dương của Lục Chi Quân đang nổi lên, hắn ta biết hắn đang cố gắng kiềm chế tức giận.
Đúng lúc này, Giang Trác chen vào nói: “Thế tử, Hải Đông Thanh này do chính trưởng công chúa điện hạ tặng cho vương gia, vương gia quý nó nhất, ngài về sau không được làm tổn thương nó nữa.
”
Lục Sóc Hi hừ lạnh một tiếng.
“Ta chính là nể mặt con chim ngu xuẩn này do mẫu thân ta đưa cho ổng, nên mới hạ thủ lưu tình với nó đấy, bằng không, ngươi cảm thấy nó còn sống được không?”
Sắc mặt Giang Trác hơi cứng đờ.
Lục Chi Quân nghe đứa nhỏ này dám gọi hắn bằng “ổng”, không khỏi nhíu mày lại.
“Lục Sóc Hi, ngươi vừa mới gọi là bổn vương gì?”
Khi phụ thân hỏi lời này, ánh mắt cực kỳ thâm sâu và sắc bén, sau khi ánh mắt của hắn dừng trên người Lục Sóc Hi, khiến cho bé một cảm giác áp bách rất sâu.
Tính tình của Lục Sóc Hi tất nhiên bướng bỉnh, nhưng rốt cuộc vẫn còn là một đứa trẻ, dưới ánh nhìn uy nghiêm và lạnh lùng của Lục Chi Quân, không tình nguyện sửa miệng: “Phụ vương…”
Sau khi hỏi Liêu ca nhi xong, Lục Chi Quân mới biết chuyện gì đã xảy ra lúc nãy.
Nửa canh giờ trước, Lục Dung dẫn hai tiểu chất Liêu ca nhi và Sóc ca nhi đi hoa viên trong vương phủ chơi, tiện thể đi tiêu cơm.
Liêu ca nhi và Lục Dung đề cập đến Hải Đông Thanh mà Thẩm Nguyên đưa cho Lục Chi Quân, Lục Sóc Hi liền muốn đến Ưng Uyển nhìn con chim ưng đó.
Sau khi người chăm sóc chim ưng dẫn chim ưng ấy đi tới trước bọn họ, Lục Sóc Hi liền muốn sờ nó.
Nhưng người chăm sóc chim ưng nói, con đại bàng này vốn chỉ biết nghe lời một mình Trấn Nam vương, người ngoài đều không thể sờ nó được.
Sau khi người đó những lời này, Lục Sóc Hi tức giận, con chim ưng ấy đúng lúc vỗ cánh vài cái, lông của nó vỗ vào miệng bé.
Vì thế, Lục Sóc Hi động thủ với con chim ưng ấy trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng.
Hải Đông Thanh rất mạnh, nếu Lục Chi Quân không ở bên cạnh nó, mắt