Từ sâu trong tâm hồn cô, từ bản năng nguyên thủy trong đại não cô, sự tồn tại của hai chữ Bạc Dạ này, chính là khởi nguồn cho tất cả bất hạnh của cô.
Đường Thi vô ý thức mà lẩm bẩm: “Tôi hận Bạc Dạ…Bạc Dạ.
Tôi cũng hận chính mình.”
Lâm Từ thấy Bạc Dạ cách cửa kính, vốn dĩ là vẻ mặt lo lắng, nhưng vào giờ khắc này tất cả hóa thành khiếp sợ.
Khiếp sợ qua đi, trong mắt người đàn ông xuất hiện một cảm giác đau đớn, rút gân rút cốt cũng không đủ để hình dung.
Anh vậy mà lại tổn thương một người phụ nữ đến như vậy.
Đường Thi bị thôi miên, mà vẫn còn…nhớ rõ Bạc Dạ.
Mối hận này rốt cuộc sâu đến mức nào? Dù cho yêu cũng không thể vượt qua độ sâu này.
Bốn chữ hận thấu xương, hóa ra trước nay đều không phải chỉ là nói mà thôi.
Bạc Dạ hướng về phía tấm kính trong suốt, nhìn Đường Thi không tiếng động rơi lệ bên trong, cô không tỉnh, nhưng mà trên mặt lại đều là vẻ thống khổ.
Một khắc đó, Bạc Dạ cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình cũng sụp đổ, anh thực sự muốn chạy vào nói với Đường Thi.
Đừng như vậy được không, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không, cho tôi một cơ hội bù đắp cho em.
Thế nhưng Đường Thi đã không phải Đường Thi trước kia.
Cô hiện tại nửa bước không tiến lên, núp tại một chỗ cuộn mình lại, niêm phong trái tim mình, đoạn tuyệt quan hệ với thế giới này.
Bạc Dạ thà rằng thời gian quay ngược trở lại Đường Thi trước kia, lúc ấy cô hận anh, ít nhất vẫn có sức sống, như một lưỡi dao sắc bén, nhưng mà hiện tại thì sao?
Bạc Dạ bồi hồi ở ngoài cửa lúc lâu, sau đó bác sĩ đỡ Đường Thi đi ra.
Dưới sự giúp đỡ của bác sĩ Hồ, cô nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, đôi mắt vẫn không mở, đại não còn đang ngủ say.
Bạc Dạ nhìn mà cay xe hai mắt, tiến lên giúp đỡ: “Để tôi làm cho.”
Lâm Từ nhìn nước mắt trên mặt Đường Thi, đau lòng đến không chịu được, từ trong túi lấy ra một bao giấy ăn, đưa cho Bạc Dạ một tờ, nói với anh: “Cậu Dạ, lau cho cô Đường đi.”
Bạc Dạ