Ngày nào Đường Thi cũng chơi tới khuya mới quay về nhà, Khắc Lý Tư thì uống hơi nhiều rượu, anh ta nắm tay Đường Thi nói: “Tôi muốn nói với em, nghiêm túc luôn đó, em không nên quay trở lại bên cạnh Bạc Dạ.”
Đường Thi bị dáng vẻ nghiêm túc của Khắc Lý Tư chọc cười: “Chuyện đã qua rồi còn nhắc tới làm gì nữa? Tôi đã sớm ly dị với anh ấy rồi mà phải không?”
Khắc Lý Tư uống nhiều liền rêu rao: “Vì thế nên tôi mới lo tên cháu...!cháu trai đó lại tới trêu chọc em! Còn em thì sao, không tim không phổi, tên đó đối với em tốt một chút em liền tin tưởng anh ta...!Tôi bị em làm cho tức tới chết rồi...”
Do uống quá nhiều rượu nên lúc nói chuyện có hơi cà lăm, trai đẹp lại còn là con lai khi uống say mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt, chỉ là không nghiêm túc bằng ánh mắt đang nhìn chằm chằm Đường Thi.
Anh ta lầm bầm: “Dawn, tôi nghiêm túc đó, đừng quay lại với Bạc Dạ được không, em đồng ý với tôi đi.”
Anh ta đột nhiên hạ giọng khiến Đường Thi hơi kinh ngạc, sau đó Khắc Lý Tư sáp lại gần Đường Thi, dùng thái độ khác hẳn với lúc say rượu vừa rồi dùng sức kéo mạnh Đường Thi vào lòng.
Động tác của anh ta quá bất ngờ khiến Đường Thi kinh hãi, sau khi phục hồi tinh thần liền đẩy nhẹ anh ta: “Này, không phải anh đang buồn ngủ đấy chứ? Đừng có dựa vào người tôi...”
Hơi thở ấm áp đột nhiên trải qua bên tai.
Khắc Lý Tư khàn giọng, đôi môi hơi nhếch lên, nụ cười cũng trở nên xấu xa, không biết anh ta tỏ ra như vậy là để cho ai xem.
Anh ta ôm Đường Thi vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô: “Em vĩnh viễn là bảo bối của tôi.”
Đường Thi mỉm cười vỗ vai anh ta, tựa như người lớn trong nhà đang an ủi đứa bé không hiểu chuyện: “Được được được, tôi mãi mãi đều là bảo bối.
Đừng có làm loạn nữa được không? Tôi sẽ nghe lời anh không dây dưa một chỗ với Bạc Dạ nữa...”
Nói được một nửa thì Đường Thi đột nhiên ngây người.
Khắc Lý Tư ôm cô vào lòng, cằm gác lên vai cô, cười nhẹ.
Anh ta đang cố ý, người kia đã sớm phát hiện rồi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về người đàn ông mang địch ý cách đó không xa, do uống khá nhiều nên hành động không hề thu liễm một chút nào.
Anh ta huýt sáo: “Ô kìa cậu Bạc, trùng hợp vậy cơ à?”
Trùng hợp sao?
Giọng điệu mười phân châm chọc, vừa rồi thân mật với Đường Thi như vậy là để chọc tức Bạc Dạ.
Thấy không, người phụ nữ mà anh luôn nghĩ đã có được hiện tại lại không hề phòng bị bị anh ta ôm vào lòng, tín nhiệm giữa hai người họ sâu nặng biết bao nhiêu e là cả đời này Bạc Dạ cũng không thể với tới được.
Bạc Dạ đứng ở phía đối diện, mười ngón tay vô thức nắm chặt, trong mắt chỉ toàn là chết chóc.
Dù bị khiêu khích thẳng mặt như vậy nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng như băng, trừ ánh mắt trở nên nguy hiểm sâu xa hơn ra thì bên ngoài tựa hồ không bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy nhiên anh có thể lộ ra ánh mắt đáng sợ như thế cũng đủ để Khắc Lý Tư vui vẻ rồi.
Không phải thích bắt nạt Đường Thi lắm sao? Không phải phụ lòng Đường Thi hay sao?
Bạc Dạ, tôi muốn anh phải chịu loại bi kịch không thể quay đầu này!
Khắc Lý Tư thẳng người, nắm tay cô nói: “Đi nào, đưa tôi về nhà đi.”
Đường Thi bị động tác của anh ta dọa hết hồn: “Anh sao thế? Tính tình thật khó đoán.”
“Người nào uống nhiều cũng đều như thế cả.” Khắc Lý Tư cười híp mắt, cả người đều say khướt.
Đường Thi cũng không nghi ngờ nhiều, nắm tay anh ta ra ngoài gọi xe.
Tô Kỳ ra quầy tính tiền, vừa ra liền gặp Bạc Dạ đang đứng lẻ loi một mình ở ven đường.
Gió lạnh thổi qua khiến góc áo khoác mỏng của anh bay nhẹ lên, bóng lưng thon dài cao ngất cực kì cô độc.
Tựa như vừa bị cả thế giới bỏ quên.
Sau đó anh ta bước tới dùng cùi chỏ đụng vào người Bạc Dạ: “Này, anh không sao chứ?”
Bạc