Thế nhưng Đường Thi biết, ba con cuối cùng vẫn là ba con, máu mủ tình thâm, căn bản cô không thể ngăn cản bọn họ tiếp xúc với nhau, cũng không thể cho Đường Duy tất cả mọi thứ như Bạc Dạ.
"Con là người nhà họ Bạc..." Đường Thi nhìn vào mắt Đường Duy: "Nếu như sau này nhà họ Bạc xảy ra chuyện gì...!Đường Duy, con cũng phải đứng ra."
Mắt Đường Duy đỏ lên: "Nhà họ Bạc không có khả năng xảy ra chuyện gì, một mình Bạc Dạ có thể quản lý được rất tốt, con không muốn đến nhà họ Bạc..."
Đường Thi thở dài, nhìn lên trần nhà, Bạc Dạ ở bên cạnh cũng đã rời khỏi phòng bệnh, im lặng như chưa từng đến đây.
Thế nhưng rất nhanh, Tùng Sam như nghĩ ra điều gì đó, xông ra ngoài phòng bệnh.
Trên hành lang, anh ta hét lớn tên của Bạc Dạ: "Bạc Dạ!"
Bạc Dạ nghi ngờ, quay đầu nhìn người đàn ông không thích nói chuyện kia đang đứng trước mặt mình.
"Anh...!Có thể ở lại phòng bệnh của Đường Thi, đừng đi có được không?"
Nghe thấy câu này được nói ra từ miệng của Tùng Sam, Bạc Dạ trợn tròn mắt.
Tùng Sam chau mày, rõ ràng đang rất vội vã: "Thời gian không kịp nữa rồi, tôi..."
Còn chưa kịp nói xong, trên hành lang bỗng nhiên xuất hiện tiếng súng.
Lúc này, Tùng Sam và Bạc Dạ đồng thời quay đầu lại, không ít người mặc đồ đen đang chạy đến: "Bọn họ đến vì tôi đấy, anh đi mau lên!"
Bạc Dạ muốn rời đi, nhưng lại nghĩ đến Đường Thi ở trong phòng bệnh, ngoài hành lang đã có tiếng la hét, tất cả mọi người đều kéo cửa xông ra ngoài, bởi vì chịu sự kích thích của tiếng súng, họ đều chạy điên cuồng.
Sắc mặt Tùng Sam trắng bệch, anh ta chỉ ra ngoài đưa Đường Thi đến bệnh viện một lúc, không ngờ đã bị tra ra được hành tung.
"Bạc Dạ!"
Tùng Sam vừa muốn nhờ Bạc Dạ đã không nhìn thấy bóng hình anh đâu nữa.
Lúc này, như một thước phim quay chậm, tất cả mọi người đều chạy ra ngoài hành lang giữa tiếng súng của đám người mặc đồ đen, mà anh lại đi ngược lại đoàn người toán loạn.
Đây rõ ràng là cuộc đua với thời gian, thế nhưng anh không lựa chọn chạy trốn vì tính mạng của mình.
Rất nhiều người kinh ngạc khi nhìn thấy anh đi ngược lại với họ, anh quay lưng lại nơi ánh sáng, xuyên qua đám người hỗn loạn, chạy về phía phòng bệnh của Đường Thi.
"Ầm" một tiếng, Bạc Dạ kéo cánh cửa phòng bệnh ra, thế nhưng Đường Thi không ở trong phòng bệnh.
"Bạc thiếu..." Giọng của Đường Duy vang lên, Bạc Dạ đi vào mới phát hiện, Đường Duy vừa nghe thấy tiếng sống đã kéo Đường Thi trốn vào trong tủ, bây giờ, ý tưởng thông minh như này càng có cơ hội sống cao hơn là chạy sống chết.
Ở bên ngoài đang giẫm đạp nhau, khi Bạc Dạ một tay ôm Đường Duy một tay kéo Đường Thi ra ngoài, anh thấy có người đang bị giẫm đạp dưới đất đến mức máu thịt lẫn lộn.
Đường Thi kinh ngạc nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Sát thủ truy kích.”
Bạc Dạ nói bốn chữ đơn giản rồi kéo bọn họ chạy đến cửa ra vào, Đường Duy vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt trắng bệch: "Không phải là...!Chỗ anh Tùng Sam đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?"
Bạc Dạ không trả lời cậu bé, Đường Duy cố sức quay đầu nhìn lại, tìm kiếm dáng người thon gầy trong đám người.
Đường Duy khóc lớn: "Anh Tùng Sam!"
Trên mặt Tùng Sam đều là máu, người qua đường khóc gào, la hét, thậm chí đã có người bị thương.
Anh ta nhảy về sau vài bước, những tên giết người lại tiến thêm vài bước.
Bọn họ không hề sợ có người báo cảnh sát, chỉ cần giết được Tùng Sam, cho dù phải trả cái giá lớn đến bao nhiêu cũng đáng.
Đường Duy nắm lấy vai của Bạc Dạ: "Anh Tùng Sam..."
Bạc Dạ quay đầu, ánh mắt của anh và Tùng Sam giao nhau.
Đây là lần đầu tiên mục tiêu của hai người đàn ông lại rõ ràng đến vậy.
Tùng Sam gầm lên, người đàn ông bình thường vẫn luôn cứng đơ mặt, lần đầu tiên phát hiện ra một âm thanh chấn động lòng người như vậy: "Đưa bọn họ đi! Không được quay đầu lại!"
Đừng quay đầu lại, nhất định đừng quay đầu lại...!
Tiếng súng, cảnh hỗn loạn, mùi tanh của máu tràn ngập, tiếng kêu thảm thương liên tiếp vang lên, Bạc Dạ ấn đầu Đường Duy vào vai mình, giọng nói