Tiết trời mát mẻ, bầu trời trong xanh thoáng đãng. Lễ hội săn bắn thường diễn ra vào mùa xuân, nay vì tiếp đãi sứ thần phương Bắc mà hoàng đế An Việt Quốc không ngại tổ chức một cuộc thi quy mô lớn.
Một, gọi là lễ tẩy trần khách quý đường xa. Hai, là thể hiện uy quốc.
Cả cánh rừng trên ngọn núi sau hoàng cung ngày thường tĩnh lặng thanh bình, nay cờ xí ngợp trời, tiếng tù và được làm bằng sừng trâu núi chạm rồng khắc mây phát ra âm thanh tu tu đinh tai nhức óc lại vang vọng khắp núi sông.
Bốn đội quân tinh nhuệ của nội quốc do bốn đại gia tộc lớn nắm giữ đều cử đại diện giỏi nhất của mình đến tham dự cuộc thi lần này. Kẻ chiến thắng không những mang lại vinh quang cho đội quân của mình mà còn khẳng định vị thế quyền lực của gia tộc trong hoàng triều. Tất nhiên mục tiêu chung của bọn họ đều hướng tới một việc quan trọng nhất, chính là dằn mặt thị uy đám ngoại ban càn rỡ kia.
Thị vệ được sắp xếp dày đặc khắp nơi để bảo đảm an toàn cho hoàng đế và mọi người. Một khu vực rộng lớn được sắp xếp chu đáo dành riêng cho quan viên và hoàng tộc.
Các viên quan cũng trăm mặt muôn miệng, mỗi người một tâm trạng khi tham gia cuộc săn này, tuy yên phận ngồi tại vị trí của mình nhưng cũng rất sôi nổi trao đổi hơn thua cao thấp giữa các đội, đặc biệt là đội của Nhạc gia đến giờ còn chưa xuất hiện. Đến khi nhìn thấy từ xa vị chiến thần bạo sát của nước mình đang dửng dưng cưỡi ngựa đến tất cả đều hít sâu im miệng.
Nhạc Hạ Thần một thân quân trang đen tuyền nghiêm cẩn, trên vầng trán cao còn buộc huân huy An Thần Quân. Lưng gã đeo thanh nỏ lớn cấu tạo phức tạp càng khiến cho tạo hình của gã càng thêm dũng mãnh. Gã không dùng cung bình thường mà dùng bộ nỏ đặc chế, có thể cùng lúc bắn ra một phát ba mũi tên, mà đầu mũi tên đều phủ lớp bạc óng ánh.
Nhạc Hạ Thần không quan tâm đến sắc mặt của những kẻ khác, gã thẳng lưng cưỡi trên bảo mã cao lớn đầy uy phong, đôi mày đen tuyền sắt như đao bất cứ lúc nào cũng có thể gây lực sát thương với kẻ khác, xung quanh gã sát khí quá nặng như chỉ cần một một tia nguy hiểm nào xuất hiện cũng không thoát khỏi mắt gã. Chỉ là lúc này đây, điều bất đồng với khí tràn lạnh lẽo xung quanh Nhạc tướng chính là tiểu thiếu niên nhỏ tuổi ngồi trên lưng ngựa cùng vị đại thần này.
Một cậu nhóc nhỏ nhắn ngồi trọn trong lồng ngực vạm vỡ to lớn của Nhạc Hạ tướng. Khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, cậu nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cong như vầng trăng khuyết lại tỏa ra ánh sát lấp lánh của trời quang. Nhạc Hạ Thần liếc mắt nhìn từ đỉnh đầu đen nhánh chỉ thấy đôi mi cong vuốt và cái môi chúm chím mở ra khép vào, hoàng tử nhỏ mặc y phục do gã chọn, gọn gằng sạch sẽ, tóc đen buộc cao, thỉnh thoảng lúc lắc đầu khiến tóc dài lướt qua lướt lại trên ngực giáp dày của tướng quân, tuy không cảm nhận được gì nhưng vẫn làm lòng người nhột nhạo.
Cậu bé tay không ngừng vuốt ve bờm ngựa, thỉnh thoảng lại quay người ra sau ngước lên nhìn tướng quân của mình nói gì đó rồi cười khì khì. Một cảnh tượng thật quỷ dị. Các quan viên lỡ liếc nhìn cảnh trước mắt cũng đổ mồ hôi lạnh, miệng giật giật như không tin vào mắt mình. Cái sự ôn nhu sủng nịch này lại có thể từ trên người tên chiến thần hung tàn tay đẫm máu tươi này sao? Chẳng lẽ đứa trẻ đó là con của vị đại hung thần này. Nhạc Hạ tướng có con lớn chừng này sao, chưa nghe bao giờ nha...
Ngoại trừ cảnh tượng kinh thiên động địa trước mắt, thì người bên cạnh cưỡi ngựa song song bước nhỏ nhỏ cạnh Nhạc Hạ tướng quân cũng thật khiến người kinh diễm...
Thiếu niên như ngọc, vận bạch y lụa họa sơn thủy, lại được buộc thắt bằng đai lớn cứng cáp khiến nó ôm trọn vòng eo gầy lại không chút nào yếu đuối. Người trên ngựa tư thế ung dung thành thạo điều khiến bạch mã, khuôn mặt anh khí lại trắng nõn như ngọc khiến người nhìn không rời mắt. Bên cạnh Nhạc Hạ tướng không ai khác chính là Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân đang đủng đỉnh cưỡi ngựa, mắt đã không ngừng đảo tròng mà nhìn khắp mọi nơi. Hắn có phần hưng phấn thích thú ngắm thật sâu cảnh sắc thiên nhiên xanh mát nơi này, thời đại công nghiệp hoá của hắn chỉ có thế thấy đồi trọc xoáy đá mà thôi.
Mà điều khiến Lý Hàn Quân kinh hỉ chính là không ngờ lần săn bắn này lại được vận nam trang, tuy không ra dáng con nhà võ, nhưng không cần cải trang Nhạc tiểu thư, cũng không phải đeo hàng giả gây khó thở kia, hắn sung sướng đến nhảy lò cò trong lòng. Hắn hiện tại dùng chính thân phận Nhạc thiếu gia danh chính ngôn thuận. Lúc nghe được tin hắn xoắn quýt không thôi, mà Nhạc Thần thì bình thản ung dung, đã vậy trước khi rời đi còn nhéo má hắn hôn phớt nhẹ, lời nói dịu dàng mang ý cười, "Ngoại trừ lộ ra thân phận thật, ngươi cứ chính mình là được." Ý là không cần giả bộ thanh tao thoát tục cách xa phàm trần như Nhạc tiểu thư. Lý Hàn Quân mở cờ trong bụng cũng không biết trên làn da trắng tuyết đã tự ửng hồng.
Bản thân hắn không ngờ Nhạc tiểu thư còn có một thân phận đặc thù khác. Nhạc Xuân Thần tam công tử. Tam công tử khác hẳn đại ca hung tàn của mình, cậu là ánh mặt trời rực rỡ nơi biên quan, là nơi củng cố niềm tin lạc quan trên chiến trường của binh lính. Mà vị tiểu công tử kia lại không may gặp chuyện trên chiến trường. Nhạc lão tướng quân đau lòng không thôi, lại vì lúc chiến sự bạo loạn nơi biên hoang đang lên đỉnh điểm, lòng quân không thể hoảng loạn nên lão tướng quân quyết định giấu tin tức chỉ thông báo tam công tử bị thương nặng mà thôi. Vì thế Nhạc tiểu thư rõ ràng không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng theo lời của nam nhân kia thì hai huynh đệ họ tuy cách nhau một năm tuổi lại lớn lên giống nhau như đúc, thỉnh thoảng sẽ dùng thân phận tam công tử mà xuất hiện trước mắt người khác.
Cho dù Nhạc Thần rất nghiêm túc giải thích cho Lý Hàn Quân thân phận của y. Nhưng Lý Hàn Quân cũng không phải kẻ ngu ngốc. Nếu đã giống nhau như vậy tại sao tên này phải nữ phẫn nam trang, cứ đường đường chính chính mang thân phận nam nhân đóng hai vai cũng có sao đâu. Rõ ràng là thân phận Nhạc Thần là chướng ngại cho sự xuất hiện của Nhạc Xuân Thần. Lại còn bị bắt uống thứ thuốc kiềm hãm trưởng thành, khiến xương cốt không thể phát triển như nam nhân bình thường... Đúng vậy, cái thứ nước thuốc đen ngòm mà mỗi bữa nha hoàn mang đến chính là thuốc Hoán Cốt, khiến Nhạc Thần công tử dù đến tuổi dậy thì thì vẫn mang bộ dáng mỹ miều của thiếu nữ. Đổi lại một loạt nghi vấn của Lý Hàn Quân là sự trầm mặc cũng ánh mắt thoáng qua sự uất ức cùng bi phẫn của Nhạc Thần. Mà cái thoáng qua ấy quá chóng vánh, một giây sau đã trở thành ngọn gió biến mất trong đêm.
"Đang nghĩ gì mà thất