“Lúc này ta thực sự tin rồi… Tin là ngươi chỉ có hai mươi tuổi, cái gì Phong Nhã Tụng lâu chủ a, ngươi rõ ràng vẫn là một hài tử, lại cố tình giả làm bộ dạng từng trải gạt người.
Ngươi có thể chỉ cầu bảy ngày, nhưng ta lại không thể.”
…
Mẫu thân của Quý Độc Chước là tiểu thư trong một gia đình thế gia sa sút, lúc lão lâu chủ lấy nàng đã ngót ngét bốn mươi ba, đã không nhìn đến một chút mỹ lệ trên thân thể nàng, cũng không có từ trên thân thể nàng nhìn thấy một chút thanh xuân. Ngày tân hôn đó, ông liền nói rõ với nàng, ta lấy ngươi chỉ vì ngươi trong nhận thức của ta là một nữ nhân trung thành nhất.
Lão lâu chủ cần rất nhiều nữ nhân, lại không cần quá nhiều hài tử. Hài tử quá nhiều chung quy có một ngày sẽ huynh đệ tương tàn, mà đối với ông mà nói, tất thảy nguy hiểm nhất định phải được kịp thời bóp chết.
Thiệp Giang là nhìn Quý Độc Chước trưởng thành, lúc hắn ra đời, nàng vừa tròn sáu tuổi. Đối với những đứa trẻ cùng tuổi mà nói, năm đó hài tử gọi là Quý Chước kia hiển nhiên không phải thông minh, thậm chí còn có một chút đần độn cùng hèn nhát. Gấm tơ thượng hạng bọc lấy thân thể gầy gò của hắn, giầy thêu hoa bó lấy đôi chân hắn, y phục vừa dày vừa nặng ép hắn đến không thở nổi. Phụ thân đem những câu chuyện xưa khủng khiếp nhất trên giang hồ kia từng chuyện từng chuyện tỉ mỉ kể cho hắn nghe, khiến cho hắn biết nếu như ngươi hận một người, ngươi có thể hao tổn thời gian sáu mươi năm để chuẩn bị, nhưng chung quy có một ngày, ngươi nhất định phải khiến người bên cạnh y tất cả dần dần biến mất, cho dù là một đóa hoa y tình cờ trồng xuống cũng không thể buông tha.
Quầng sáng của Phong Nhã Tụng thiếu chủ nhân áp đặt trên đầu hắn, hắn từ khi còn rất nhỏ đã phải theo phụ thân học buồn vui không lộ ra trên mặt, phụ thân hắn dạy hắn như thế nào trở thành một con hát giỏi nhất, trên gương mặt non nớt kia luôn luôn treo lên một nụ cười mà ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Như vậy, cả đời này chính là không thể tin tưởng bất kỳ ai?
Quý Chước ngẩng đầu hỏi phụ thân hắn.
Tất thảy tin tưởng cuối cùng đều sẽ trở thành nhược điểm của ngươi.
Ngài ngay cả mẫu thân cũng không chịu tín nhiệm sao?
Phụ thân hắn trầm mặc.
Vì thế Quý Chước khăng khăng cho rằng mẫu thân ở trong lòng phụ thân là đặc biệt.
Năm ấy hắn bảy tuổi, Đông Phong sơn trang Hồi Tuyết Các chủ ở trên giang hồ dấy lên gió tanh mưa máu. Phong Nhã Tụng, Yên Sơn Bối gia, Đông Phong Sơn Trang ba nhà hợp tác, phụ thân muốn đích thân phụ trách giám sát việc truy bắt Hồi tuyết Các chủ. Mẫu thân đúng lúc lâm trọng bệnh, trước khi phụ thân ra đi, mẫu thân gắt gao kéo tay ông xin ông lưu lại với mình. Phụ thân nhìn nàng rất lâu, nói một tiếng chờ ta trở về, liền đẩy tay mẫu thân. Thế nhưng mẫu thân cuối cùng vẫn là không thể chờ được phụ thân, nàng trong mấy ngày liên tục sốt cao một mình đi vào tòa tháp cao nhất trong Phong Nhã Tụng, thắt cổ nơi đỉnh tháp.
Trận chiến ấy, phụ thân bả vai trúng kiếm, lão Đao mất đi con trai độc nhất.
Không lâu sau đó, Hồi Tuyết Các chủ vì cứu chí hữu (bạn thân)của y, một mình xâm nhập Phong Nhã Tụng, một mồi lửa thiêu rụi cả tòa tháp cao nhất. Quý Chước thân vận tang phục ngẩng đầu nhìn y, nhìn thấy trong ánh lửa y một đôi mắt vằn máu đỏ, cười hung tợn mà điên cuồng.
Thỉnh thoảng nghĩ lại, Hồi Tuyết Các chủ cùng hắn, tựa hồ ngay từ đầu đã có rất nhiều ràng buộc giống nhau… oán hận, hoài nghi, yêu mà không được. Nhưng vận mệnh khiến một người kia lựa chọn trốn tránh, mà bản thân hắn thì lựa chọn đấu tranh.
Trong chớp mắt, mười ba năm trôi qua, bao nhiêu phong nhã đã bị nghiền nát thành bột mịn.
Bạch y ác ma năm đó trở thành kẻ đã chết trên giang hồ, tiểu Quý Chước năm đó lớn lên thành Phong Nhã Tụng chi chủ Quý Độc Chước phong độ thanh thoát.
Có đôi khi, đau đớn quá lâu, sẽ trở thành một loại khoái lạc.
Quý Độc Chước vô số lần ở trong Phong Nhã Tụng lâu vắng vẻ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh sáng của Bắc Đẩu Thiên Cương rơi trên y phục, giang hồ khuất phục dưới chân hắn, hắn thầm lập lời thề:
Phụ thân, sinh mệnh của ta do bản thân ta nắm giữ.
Ta muốn y, ta muốn Giang Ngạc yêu sâu sắc Hán Giang Hội nhị thiếu gia này.
Cho dù dùng hết quỷ kế, lừa gạt cưỡng đoạt, đánh cược trên cơ nghiệp của Phong Nhã Tụng, ta cũng muốn đem y khóa lại bên cạnh ta, suốt đời suốt kiếp.
Cho nên hắn không tiếc Phong Nhã Tụng của mình sụp đổ, không tiếc phát động hàng trăm thủ hạ, không tiếc buông lời dối trá, chỉ để khiến người kia tôn kính hắn, cảm nhận hắn, yêu thương hắn, thương tiếc hắn. Năm đó Chu U Vương Phong hỏa hí chư hầu, cũng bất quá như vậy.
Giờ phút này, độc tố trong cơ thể đang chậm chạp lan ra. Vết thương do dao kia là giả, nhưng để làm cho giống như thật, Quý Độc Chước thực sự đã uống một chút độc dược. Một đường bôn ba này, dược tính phát tác, trong bụng hắn đau rát như bị hỏa thiêu, điều này khiến hắn có chút hối hận, có lẽ, biến giả làm thật cũng không nhất thiết phải hi sinh đến mức này?
Theo như kế hoạch ban đầu, Thiệp Giang “trong lúc vô ý” ở bên bờ con sông nhỏ tìm thấy một nhà xay bột bỏ hoang, ba người dìu Quý Độc Chước đầm đìa máu tươi đi vào. Nhiếp Bình Trọng trải rơm khô cho hắn, hắn đặt mông nằm xuống đống rơm, lại phát hiện Giang Ngạc vẫn luôn nắm chặt tay hắn không buông.
“Chuyện gì vậy?”
Giang Ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, dùng thanh âm ôn hòa không lên xuống nói: “Biến đen rồi.”
Phỏng chừng là “vết thương” này trên người mình, Quý Độc Chước giả bộ dáng vẻ hư nhược, cúi đầu nhìn ngón tay mình một cái, trên bàn tay mảnh mai trắng nõn năm ngón tay đen như mực đậm, một đường mực đen đúa mảnh dẻ mà rõ rệt đang theo ngón tay từng chút kéo dài lên phía trên.
Thiệp Giang nhìn đến đôi tay hắn, mày liền nhíu lại: “Phiền Giang đại hiệp múc một ít nước sông về đây.”
Giang Ngạc nhìn Quý Độc Chước một cái, buông tay mình ra, từ trong đống cỏ khô tìm một vại sành vỡ, không nói hai lời liền đi ra ngoài múc nước.
Quý Độc Chước đợi Giang Ngạc đi ra khỏi cửa, hướng về phía thuộc hạ đang nhíu chặt mày lo lắng, trong chớp mắt, đem ngực áo mở ra.
Nhiếp Bình Trọng nhìn thấy nội y hắn đã bị máu tươi nhiễm đỏ, vành mắt đỏ lên, khàn giọng hỏi: “Lâu chủ, lâu chủ, ngài đừng dọa ta, vết thương trên ngực ngài có nghiêm trọng không?”
“Vấn đề này sao…” Quý Độc Chước nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là nói thật ra. Hắn đem y phục giũ nhẹ, trước hai người đang trợn mắt há mồm, một đoạn ruột lợn nhỏ từ trong y sam rơi ra ngoài. Ruột lợn bị máu nhuộm đỏ, hiển nhiên một đao kia của Quý Độc Chước là đâm lên đoạn ruột này. Hắn thuận tay chọc chọc đoạn ruột kia, thở dài một tiếng: “Đáng tiếc một đoạn ruột ngon lành, nếu như luộc qua nước rồi xào cùng với gừng tươi tỏi non mùi vị thực không tồi…” (Oa nha, anh bỉ cũng vừa vừa thôi nha ~)
“Đúng ăn rất ngon.” Thiệp Giang giận dữ cực điểm trái lại bật cười, tiến về phía trước, “xoẹt” một tiếng xé ngoại y của Quý Độc Chước ra.
“Uy uy, người muốn làm gì thế! Ta trong tay chỉ có mỗi bộ y phục này!”
“Ta muốn làm gì sao?” Thiệp Giang đem ngoại y của hắn xé thành từng mảnh, “Huynh đệ là y phục, lão bà là tay chân… Lâu chủ ngươi quả nhiên không giống người thường.” Nói xong, đem một mảnh vải vắt ngang, dùng lực cột lên ngực Quý Độc Chước.
“Uy… Ngươi nhẹ tay thôi! Ta lại không thực sự bị thương!”
Thiệp Giang nhìn hắn một cái: “Lâu chủ, nói thật, ta thực muốn đem miếng vải này xiết chết ngươi.”
“…Chúng ta, vẫn là nói chuyện gì hay hay đi!”
Đợi đến khi Giang Ngạc bưng vại sành đựng nước trở về, nhìn thấy chính là Quý Độc Chước đã được “băng bó xong xuôi” bất mãn nằm trên đống cỏ khô. Hai thuộc hạ tựa hồ vẻ mặt phẫn nộ hít thở sâu.
Y buông vại nước trong tay xuống, trên gương mặt muôn đời không đổi kia hiếm thấy có vài phần lo lắng tiến lại gần hỏi: “Vết thương có nghiêm trọng không?”
Thiệp Giang lắc lắc đầu: “Vết thương trên ngực không nghiêm trọng, nghiêm trọng là hắn bị trúng độc.”
“Độc gì?”
Thiệp Giang lườm Quý Độc Chước một cái, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thất Nhật Đoạn Hồn (bảy ngày mất hồn).”
Thất Nhật Đoạn Hồn, là một cái tên rất phổ thông dễ hiểu.
Người trúng độc trên ngón tay sẽ xuất hiện một sợi hắc tuyến kéo dài, nơi hắc tuyến đi đến da thịt biến thành đen như mực, thẳng đến khi hắc tuyến chạy vào tim, người trúng độc ở ngày thứ bảy sẽ hoàn toàn mất mạng.
Nhưng mà, cái này không phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là, trong độc dược này có chứa trùng cổ, da thịt ở những chỗ hóa đen sẽ nhanh chóng thối rữa dậy mùi sinh ra đầy dòi bọ.
Nghe xong giải thích của Thiệp Giang, Giang Ngạc đi đến bên cạnh Quý Độc Chước, nắm chặt lấy bàn tay đã hóa đen của hắn, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Dược trước đây đoạt lấy trong người ngươi có bình nào có thể dùng không?”
Quý Độc Chước lắc lắc đầu, cười nói: “Ta lại không phải hòm thuốc di động, sao có thể đủ các loại giải dược đều chuẩn bị.”
Giọng nói của hắn vừa phải, ngón tay bỗng nhiên bị sít sao nắm lấy, chặt đến nỗi sinh đau.
Giang Ngạc thanh âm cứng rắn: “Ngươi lại còn lý sự.”
Gương mặt Quý Độc Chước sụp xuống, giống như tiểu tức phụ dùng ngón tay chọc chọc tay Giang Ngạc, ủy khuất hỏi: “Ngươi sợ trên người ta chui ra sâu đúng không?”
Giang Ngạc liếc hắn một cái, không để ý hắn nói hươu nói vượn, quay đầu hỏi Thiệp Giang: “Ở đâu có thể lấy được giải dược?”
“Giải dược chỉ có ở trong Bùi phủ.”
“Không có biện pháp khác sao?”
“Ta chỉ có thể tạm thời áp chế độc tố trong người hắn.” Thiệp Giang lắc lắc đầu, đem vại nước Giang Ngạc bưng về trước đó đặt bên cạnh Quý Độc Chước, bàn tay thon dài trắng nõn, trên đầu mình rút xuống một cây trâm cài tóc, “Lâu chủ, ngươi a, ngươi là tự làm tự chịu.”
Phong trưởng lão một lời hai ý nghĩa, Quý Độc Chước ho một tiếng, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Ngón tay có hắc tuyến bị Thiệp Giang hung hăng nắm lấy, trâm cài tóc trong tay nàng đâm xuống, Quý Độc Chước thân thể lạnh run rùng mình một cái, không kịp nén cơn đau, ngón tay đã bị Thiệp Giang nhúng vào trong nước lạnh.
Nước cuối thu lạnh buốt thấm vào, ngón tay đông cứng tê liệt. Hắc tuyến trên ngón tay chậm chạp bò lên từ từ lui lui xuống một chút, nước trong vại hóa thành màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài hạt trắng nhỏ xíu lềnh bềnh nổi trên nước, hẳn là trùng cổ chứa trong độc.
Giang Ngạc thầm kinh hãi, Thiệp Giang mặt không đỏ tâm không loạn đem tay Quý Độc Chước từ trong nước rút ra, cong miệng nói với Nhiếp Bình Trọng: “Đem ra ngoài tìm chỗ đào một cái hố, đổ vại nước này vào trong chôn lại, đập vỡ vại