“Trước đây luôn có người nói cao sàng nhuyễn chẩm, chỉ tiếc cao sàng nhuyễn chẩm ngủ nhiều rồi, sẽ chỉ khiến người ta cơ cốt rã rời. Sau này có một ngày, ta mong muốn lấy cụm núi này làm gối, lấy rừng dày làm chiếu, một bầu mỹ tửu, một tri kỷ, tiêu diêu tự tại trải qua một đời.”
…
Trong rừng cổ mộc cao ngút trời, thỉnh thoảng có vài gian chùa chiền điểm xuyết trong rừng hoang núi thẳm. Hai con hổ lao đi không hề do dự, Giang Ngạc cảm thấy quá lợi hại, vội vàng vận khinh công ổn định thân hình, đợi đến khi quay đầu thoáng nhìn người nào đó bên kia, mới phát hiện người kia sắc mặt xanh lét nằm sấp trên lưng hổ.
Thế mới biết vì sao ban nãy lúc người nào đó phải cưỡi hổ nét mặt lộ rõ không bằng lòng.
Không nhịn được ha hả cười, học bộ dạng của Thiệp Giang ở trên trán lão hổ vỗ vỗ. Lão hổ kia cũng hiểu tính người, chạy thẳng đến bên cạnh bạn của mình. Hai con hổ cùng nhau kề vai sóng bước mà đi.
Tay Giang Ngạc ở trên lưng hổ khẽ chống, một chiêu xinh đẹp tà ngọc vô ngân1 vọt đến trên lưng con hổ khác, hai tay quơ lại, vững chắc ôm Quý Độc Chước vào lòng.
“Lại cũng có thứ khiến ngươi ăn không tiêu, thực không dễ dàng a…” Giang Ngạc ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
“Hổ do cọp mẹ nuôi, trên đời có mấy nam nhân có thể không ăn không tiêu?” Quý Độc Chước càu nhàu một tiếng, dứt khoát kề lên vai y, hung hăng ôm lấy thắt lưng y. Lão hổ này không đáng sợ, đáng sợ là chạy có thể ngã chết ngươi, càng huống chi lại không có dây cương, đối với loại người không có võ công như hắn mà nói hiển nhiên là cực hình a.
Đường hổ chạy rất nhanh, không đến thời gian một chén trà, đã dừng lại. Đợi đến lúc hai người xuống khỏi lưng hổ, Quý Độc Chước đã chóng mặt không phân biệt được Nam Bắc, chỉ mềm nhũn như bùn nằm tựa trong ngực Giang Ngạc không nói.
Giang Ngạc cũng lười để ý vài phần giả bộ của hắn, đưa mắt nhìn chăm chú, chỉ thấy dưới chân bảy mươi hai bước chung quanh bảy mươi hai dinh thự thấp thoáng, sương mù trong núi mờ mịt như ẩn như hiện, khói hương lượn lờ vấn vít bay lên, quả thực không hổ danh là Trung Nhạc mỹ cảnh.
Vốn dĩ một phen lắc lư này, đã là đỉnh ngọn núi cao nhất Tung Sơn.
Đỉnh núi Bắc phong thổi tới, Quý Độc Chước ở trong lòng Giang Ngạc cũng dây dưa nhiều thêm vài phần, hai con hổ kia tựa hồ cũng giống như sợ lạnh, hai bên cọ cọ vào cổ đối phương.
Giang Ngạc cúi đầu, sửa sang lại y phục hỗn loạn của người nào đó, lại giúp hắn treo hồ lô rượu ngay ngắn giữa thắt lưng, lúc này mới đẩy hắn ra: “Ngươi chọn địa phương mới này cho Phong Nhã Tụng quả nhiên không tồi.”
Khó chịu mới rồi quét sạch sành sanh, Quý Độc Chước “phạch” một tiếng mở mạnh phiến tử, chỉ vào núi non trùng điệp này nói: “Trước đây luôn có người nói cao sàng nhuyễn chẩm2, chỉ tiếc cao sàng nhuyễn chẩm ngủ nhiều rồi, sẽ chỉ khiến người ta cơ cốt rã rời. Sau này có một ngày, ta mong muốn lấy cụm núi này làm gối, lấy rừng dày làm chiếu, một bầu mỹ tửu, một tri kỷ, tiêu diêu tự tại trải qua một đời.”
“Nói đến thật bùi tai,” Giang Ngạc khép lại phiến quạt của Quý Độc Chước, “Theo ta thấy, lâu chủ ngươi sống cuộc sống sung sướng quá lâu, chán ngấy rồi.”
Mộng đẹp của Quý tiểu lâu chủ vỡ thành từng mảnh, khoa trương lấy tay áo lau nước mắt: “Ai nha, người hiểu ta, quả nhiên chỉ có mình Giang đại hiệp ngươi.”
Hai người nói cười một trận, tiếng vó ngựa từ sườn núi dội tới, Thiệp Giang cưỡi một con tuấn mã ngăm đen tỏa sáng đến bên cạnh bọn họ: “Các người chạy đến là nhanh.”
“Cưỡi ngựa vốn leo núi bất lợi, Thiệp Giang cô nương ngươi có thể nhanh chóng tìm lên đến đây như vậy, cước trình cũng rất nhanh a.” Giang Ngạc bâng quơ khen ngợi một câu, Thiệp Giang cười tươi, cũng không quá mức khiêm tốn, hướng y gật gật đầu.
“Lâu chủ, các ngươi phong cảnh cũng xem xong rồi, lời đường mật cũng nói xong rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên vào Phong Nhã Tụng thôi.”
Quý Độc Chước sắc mặt hơi xanh, chăm chú nhìn hai con hổ một cái, giả vờ bình tĩnh phe phẩy quạt: “Nói… cũng đúng.”
Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên đường, đủ loại trân tu mỹ vị liên tục được dọn lên, mọi người dùng bữa, nói vài lời may mắn. Đèn đuốc rực sáng khắp nơi, đợi đến khi tản hết, người cũng đã say ba phần.
Có hạ nhân dẫn Giang Ngạc đi đến khách phòng. Phong Nhã Tụng này thực sự là đỉnh cao phong nhã, ngay cả ý tưởng trang trí khách phòng cũng khác biệt với những nơi khác. Chọn một khe suối, xây dựng vài gian phòng tựa vào vách núi thẳng đứng nửa treo lơ lửng, đẩy ra khung cửa sổ chạm hoa, đập vào mắt là vách núi sừng sững. Quả thật trong lòng thầm tán thưởng, tạo hóa thần kỳ hun đúc nên vẻ đẹp hùng vĩ thiêng liêng.
Giang Ngạc nằm trên cao sàng nhuyễn chẩm mà Quý Độc Chước từng nói đánh một giấc, trong mộng cảm thấy có vài phần nặng, đợi đến khi mở mắt ra, phát hiện đứa kia không biết từ lúc nào đã bò lên giường mình, cả người giống như con tôm khô co lại trong ngực mình. Chìa tay đẩy đi, gia hỏa kia cũng không biết là còn thức hay đã ngủ, chỉ càng sát lại.
Giang đại hiệp đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Ngẩng đầu, đưa mắt đến, một mảnh tùng xanh nghênh khách loang lổ ánh trăng, bỗng nhiên, từng chút thân quen trào lên trong lòng. Người này a, đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, chính là một kẻ lưu manh. Chỉ có thể thuận theo tính khí của hắn, mặc hắn làm gì thì làm.
Nghĩ như thế, không khỏi nhìn trăng than thở.
…Ta nói Quý lâu chủ ngươi a, ngươi muốn đầu chẩm thiên sơn, hay là bản thân Giang mỗ dung mạo thiên sơn vĩ ngạn đây?
Trước sau ngồi không mấy ngày. Địa điểm mới của Phong Nhã Tụng chỉ mới ổn định ban đầu, từng tập công vụ chồng chất, ép yêu nghiệt nào đó thời gian để nghỉ thở cũng không có. Giang Ngạc có lúc ngồi bên cạnh hắn, bưng chén trà, từng hơi từng hơi thổi hết hơi nước. Tình cờ đưa mắt nhìn lên, nhàn nhạt than một tiếng: “Thật bận rộn a.”
“Ngô…” Nghĩ đến lời hứa của mình, Quý Độc Chước ho khan một tiếng: “Cái này, hai ngày này là xong rồi, ngươi tạm thời đợi một chút.”
“Không nuốt lời sai hẹn là được.”
“Làm sao có thể…” Quý Độc Chước miệng nói, lại ngửa mặt lên trời thở dài, lệ rơi đầy mặt. Người này, như thế nào có thể dễ dàng đoán trúng tâm tư của mình vậy?
Xoa bả vai đau nhức, Quý Độc Chước rút một phong thư từ trong một đống văn kiện đưa cho Thiệp Giang, vị nữ nhân vĩ đại này hai lời không nói, cưỡi ngựa theo hướng Tây mà đi.
Dựa theo thời gian Quý nào đó tính ra, thành thực đợi người nào đó dưới thiên hãm lâu như vậy, cũng đến lúc phải làm rồi.
Gặp một ngày trời trong nắng ấm, đẩy văn kiện còn chưa xét duyệt ra, đứng tại chính lâu xây lơ lửng giữa trời, Quý Độc Chước hét to một tiếng: “Đống công việc đáng chết tất cả chết hết đi cho ta!”
Chớp mắt, một mảnh luồng quang ánh kiếm.
Oán hận chất chứa lâu ngày của đám thuộc hạ phát tác.
Giang Ngạc xách Quý Độc Chước né tránh đao lâm kiếm vũ, hai người một đường chật vật chạy đến sau núi, xác định phía sau không có truy binh đuổi tới,