“Ngươi cả đời này có thể sẽ yêu rất nhiều người, ngươi cả đời này có thể sẽ có rất nhiều người yêu ngươi.
Nhưng người yêu ngươi sâu nặng như vậy, chỉ có một mình ta a…”
…
Ba sợi sáo mã sách dẫn theo một đạo lực lượng bất đồng, Giang Ngạc thân mình chấn động, chỉ kịp xoay người che chở cho Quý Độc Chước, cả người đã bị kéo lê vài trượng, dưới thân thổ nhưỡng màu đen lưu lại một vệt máu đỏ thẫm.
Hàn Xương Bình mắt thấy thành công, nhảy vọt vào trong chiến cuộc, Vọng Nguyệt Câu trong tay đảo một cái, muốn cho hai người họ một kích cuối cùng.
Trong nháy mắt Vọng Nguyệt Câu hạ xuống, Hàn Xương bình chỉ nhìn thấy trong mắt Giang Ngạc tinh quang chợt lóe, một loại lãnh lẽo vô cùng đã đâm xuyên qua bụng dưới của y.
Thanh lãnh kiếm Thủy Tinh cực lãnh cũng cực đẹp này vừa vặn cắm vào trên bụng y.
Giang Ngạc cổ tay thoắt chuyển cong lên, rút ra lợi kiếm, máu đặc bắn tung tóe, Hàn Xương Bình lùi lại ba bước, lảo đảo ngã xuống. Từ trong bụng cùng chảy ra, ngoài máu, còn có ruột màu đỏ tươi.
Thủ lĩnh chi nhánh Thiểm Nam của Phong Nhã Tụng Hàn Xương Bình, Hàn Xương Bình đã từng cũng lão lâu chủ vào sinh ra tử, liền như thế dễ dàng bỏ mạng trong tay một tên hậu bối vô danh tiểu tốt.
Không biết từ lúc nào bắt đầu, giết chóc đã trở thành một quy tắc trên giang hồ.
Lúc mọi người bị kinh sợ đến trợn mắt há mồm, Lãnh Thủy Tinh cắt đứt ba sợi sáo mã sách dưới trên chân, Giang Ngạc trên tay dụng lực, chấn bay một thanh trường kiếm kia đang cắm trên ngực. Gió lạnh ào ào thổi tới, mái tóc bị nhiễm đỏ của Giang Ngạc theo gió bay tán loạn. Y chống trường kiếm trong tay xuống đất, cõng Quý Độc Chước, thanh âm lạnh lẽo quát lên: “Ai còn muốn chết!”
Dưới chân y, máu đã thấm đầy đất.
Mắt thấy người này toàn thân đẫm máu vẫn như cũ đứng thẳng không gục ngã, hệt như hóa thân của chiến thần, mọi người chấn động, không hẹn mà cùng thối lui một bước.
An Lục mắt híp lại, trong lòng tán thưởng một tiếng “quả là nhân tài”, trường đao nắm trong tay lại đã hướng vai y gọt đến. Cùng lúc đó, toàn bộ nhân mã còn lại cũng gia nhập vây sát, trong tích tắc, kiếm ảnh đao quang đan xen vào nhau thành lưới.
Tròng mắt đảo chuyển, An Lục cũng không vội nhằm vào Giang Ngạc, trái lại, chỉ vây y lại trong đao quang của mình. Bốn lưỡi ngân câu trực diện mà đến, Giang Ngạc nghiêng người né tránh, bên cạnh một đạo hàn phong bất ngờ tập kích. Y còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì xảy ra, tai đã nghe thấy Quý Độc Chước khẽ kêu lên một tiếng “A!”, sức nặng trên người lại ngày một nhẹ.
Thì ra An Lục không phải muốn giết y, mà vì muốn trực tiếp tách Quý Độc Chước ra khỏi bên cạnh mình.
Quý Độc Chước thân mang trọng thương, lại không có nội công hộ thể, bị một đòn này đánh rơi trên mặt đất, thường càng thêm nặng, phun ra một búng máu, liền tê liệt trên mặt đất không động đậy.
An Lục ánh mắt khẽ chuyển, mọi người phụng mệnh, vũ khí trong tay từng người lao về phía Quý Độc Chước. Giang Ngạc mi tâm cứng lại, không hề suy nghĩ, cả thân thể nhào lên trên người Quý Độc Chước, ôm lấy hắn lăn vài vòng trên đất. Những đao đao kiếm kiếm kia ở trên lưng y cắt ra từng vết từng vết thương sâu hoắm có thể thấy cả xương cốt bên trong. Một lưỡi ngân câu mang theo cả xiềng xích vừa vặn đâm vào vai y, kẻ cầm câu dùng lực quăng một phát, thẳng thừng kéo Giang Ngạc ra ba thước, Giang Ngạc che chở Quý Độc Chước, bả vai xoay một cái, nội lực hai người va chạm, trong phút chốc, đất đá cuốn theo máu tươi văng tung tóe, ngân câu kia khóa trên đầu vai y lôi ra một khối da thịt hòa trong máu.
Giang Ngạc dưới chân mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tươi cười chí tại tất đắc1 của An Lục.
Dùng Giang Ngạc kềm hãm Quý Độc Chước, dùng Quý Độc Chước kềm hãm Giang Ngạc.
An Lục này, mưu kế thật hiểm độc!
Chân trời, có mây đen áp sát mà đến, gió lạnh gào thét. Trên chiến trường, tử thi nát bấy đầy đất tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc đâm thẳng vào mũi.
Giang Ngạc ôm Quý Độc Chước trong lòng đứng giữa đám người đang nhìn chòng chọc như hổ rình mồi, hắc y phấp phới tung bay, ánh mắt y sắc nhọn, không nộ mà uy, lạnh như băng rơi trên người An Lục.
Ánh mắt này, vậy mà lại khiến An Lục trong lòng rét lạnh, hắn đột nhiên hiểu được, năm đó tiền chủ nhân của Hán Âm Hội vì sao lại nói ánh mắt của mình khiến người ta chán ghét.
Bởi vì trước một người có loại ánh mắt quật cường cương nghị, ngươi liền sẽ muốn lăng nhục hắn.
Đập tan trận quyết đấu bằng ánh mắt này là một bàn tay. Bàn tay kia chậm rãi xoa lên má Giang Ngạc, giống như gió xuân tháng ba lướt nhẹ qua mặt.
Giang Ngạc cúi đầu, nhìn thấy Quý tiểu yêu nghiệt trong lòng không biết gì cả mở to hai mắt, đang dùng vẻ tươi cười ngả ngớn nói với y: “Giang đại hiệp a, ngươi mặt mày hốc hác rồi… Ai, thật sự đáng tiếc một mỹ nam phô tử tốt đẹp a.”
Đối diện với mọi người đang chờ thời cơ hành động, Giang Ngạc như thể không có gì, nhìn thoáng qua bàn tay đã bị nhuốm thành đỏ tươi của mình, khẽ lắc đầu, lại từ góc áo xé một mảnh vải bố, giúp Quý Độc Chước lau đi bọt máu đang không ngừng trào ra nơi khóe miệng.
“Vừa nãy nghe Hàn tiền bối nói Phong Nhã Tụng chi chủ trước nay không tin người, nhưng ngươi có bằng lòng tin ta một lần không?”
Mắt Quý Độc Chước lóe lên: “Ta vì sao phải tin ngươi?”
Thế là, Giang Ngạc nở nụ cười, sát ý trong mắt trên người hóa thành mây khói, biến mất không còn dấu vết.
Gió bấc điên cuồng cỏ úa thê lương, y một kiếm nâng lên hướng về phía kẻ địch, trường thân khẽ nhảy, nhẹ nhàng ôm Quý Độc Chước nhảy xuống huyền nhai2. Trong lúc lao nhanh xuống, y trường kiếm vừa chuyển, “sạt” một tiếng, cắm vào vách đá. Bên cạnh những hòn đá nhỏ đôm đốp rơi xuống vực sâu không thấy đáy, mà hai người bọn họ thì ổn định treo trên vách núi dựng đứng.
Quý Độc Chước thoáng sửng sốt, liền hiểu được dụng ý của người này.
Chiết Liễu Đình địch nhân đông đúc, trên sơn đạo không biết còn mai phục bao nhiêu cao thủ, huống hồ hai người họ thân mang trọng thương, nếu muốn theo chính diện cản phá quả là mơ mộng hão huyền.
Nếu như chính diện không cản phá, không bằng đặt mình vào chỗ chết để tìm đường sống sót, An Lục cho dù giảo hoạt, cũng sẽ không nghĩ đến cho người mai phục trên vách đá dựng đứng này.
Giang Ngạc một tay ôm Quý Độc Chước, dưới chân giẫm lên một khối đá gồ ghề, cẩn thận nhổ kiếm ra, nhẹ nhàng dời xuống ba thước, lại cắm vào vách đá, bọn họ cũng nhân cơ hội di chuyển xuống ba thước.
Quý Độc Chước chú ý đến trán người kia lấm tấm mồ hôi, liền cười nói: “Giang đại hiệp, ta còn cho rằng ngươi muốn cùng ta tuẫn tình3, hóa hồ điệp bay đi kìa.”
Lời này lại mười phần trêu ghẹo.
Giang Ngạc lại thấy hắn hơi thở mong manh, chậm rãi nhắm mắt lại, huyết sắc trên môi dần trở nên nhợt nhạt. Một kiếm kia, một chưởng kia, một cú ngã kia. Một hồi lăn qua lăn lại, cao thủ võ công còn chịu không nổi, càng không cần phải nói công tử ca trời sinh không thể luyện võ như hắn, e là, đau đến tâm phế rồi.
Y trong lòng đau xót, quay đầu không đành lòng nhìn lại, cười đáp một câu: “Ngươi gạt ta nhiều lần như vậy, ta hù ngươi một lần cũng không quá đáng đi?”
Quý Độc Chước gối đầu lên vai Giang Ngạc, nhàn nhạt, cúi đầu nói: “Dù cho hù ta cả đời, ta cũng nguyện ý.”
Giang Ngạc sầu não, mở miệng, nhưng lại không nói tiếp nữa. Y biết Quý Độc Chước, cho dù là ung dung đi tìm cái chết, cũng chưa từng nói lời yếu đuối như vậy.
Thấy y không đáp lại, Quý Độc Chước thở dài một hơi, không khỏi đưa mắt nhìn trời xanh.
Ngươi xem trời đất này bao la như vậy, phong vân biến ảo, trên sách sử bất tận hợp ngang chia dọc, lại chẳng qua chỉ là một chớp mắt của trời xanh. Có những người dùng hết một đời, đổi lấy chẳng qua là một câu nói như có như không trên ngàn năm