12 - Trung
“Ta có đôi khi tự hỏi, vì sao chúng ta chung quy phải đi tìm một người yêu đây?”
“Có lẽ, chỉ là vì chúng ta quá tịch mịch đi…”
…
Quý Độc Chước từ trước đến nay luôn phong lưu vô hạn giờ phút này lại đột nhiên đỏ mặt, quay đầu đi: “Giang đại hiệp, ta hiện tại khắp người đều đau buốt, ta thật là bệnh nhân…”
Giang Ngạc cúi mặt xuống, ghé bên tai hắn nói: “Ta biết ngươi là bệnh nhân.”
Quý Độc chước ánh mắt thờ ơ, dùng tay đẩy y: “Vậy người còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
Giang Ngạc cũng không để ý chế nhạo của hắn, trong mắt hoa đào chỉ có ý cười.
“Ta nếu không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng lẽ ngươi muốn ta đợi đến khi không có sức mạnh xoay chuyển trời đất nữa mới đi gian thi?”
Quý công tử hoa ngôn xảo ngôn thiện biện cuối cùng im lặng, tay hắn đang đẩy yếu ớt hạ xuống, đặt nơi đầu giường. Bàn tay nhiều năm cầm kiếm kia của Giang Ngạc lại vươn đến, nốt chai dày đặc che lên mắt hắn.
“Ta chưa bao giờ biết cha ta là ai. Khi ta còn rất nhỏ, chỉ biết mẹ ta vẫn luôn mang ta lưu lạc khắp nơi. Chúng ta cùng đi rất nhiều nơi, có thảo nguyên cỏ xanh trải rộng, có sa mạc gió bụi chập trùng, nhưng chúng ta làm thế nào cũng không thể đi đến tận cùng.
Mẹ ta chỉ biết cha ta họ Giang, thế nhưng thiên hạ rộng lớn như vậy, người họ Giang nhiều như thế, bà làm sao có thể tìm được?
Sau đó, trong mùa xuân, tuyết đọng thật dày dần tan đi, biến thành con suối nhỏ theo khe núi chậm rãi chảy về nơi xa, ta chôn thi thể bà trong đất. Tiếp sau đó, hội trưởng của Hán Giang Hội nhu nhận ta.
Ta đến bây giờ vẫn không biết cha ta là ai. Nhưng điều này có cái gì đâu? Nhiều năm như thế trôi qua, ta chỉ nhớ mẹ ta từng nói một câu: Ta yêu hắn, cho nên dù là núi đao chảo dầu, ta cũng không hối hận.”
Giang Ngạc nhẹ giọng, ôn nhủ kể ra.
Lông mi dưới bàn tay khẽ động, có chất lỏng ấm nóng từ đầu ngón tay y chảy xuống. Người kia cười to mắng y: “Giang đại hiệp, ngươi nha, ngươi đúng là đồ ngốc.”
Giang Ngạc mới không quan tâm lời người kia, một bàn tay khác cởi vạt áo của hắn ra, bàn tay nóng bỏng bình tĩnh đặt lên vết thương trên ngực hắn. Giống như một cái dùi, mạnh mẽ đánh vào tâm của Quý Độc Chước.
Giang Ngạc nói: “Ta có đôi khi tự hỏi, vì sao chúng ta chung quy phải đi tìm một người yêu đây?”
Người kia nghĩ nghĩ, đáp lại: “Có lẽ, chỉ là vì chúng ta quá tịch mịch đi…”
Tay, từ trên mắt Quý Độc Chước dời xuống.
Giang Ngạc ý cười tràn ngập nhìn Quý công tử lần đầu tiên đỏ mắt, liền đưa môi mình ghé sát trên môi hắn.
“Đã như vậy, chúng ta làm một vài chuyện sẽ không tịch mịch đi.”
Cái gì mà hoa ngôn xảo ngữ, cái gì mà đàm tiếu phong sinh, cái gì mà tuổi trẻ bồng bột, những thứ chân thực được ghi lại trong văn tự kia kỳ thực đều là xác khô xa rời máu thịt, không có hình thái, sớm đã mất đi phong vận.
Cảm xúc yêu một người, vốn đã sớm vượt qua văn tự.
Quý Độc Chước mở bàn tay ra, mặc Giang Ngạc nhẹ nhàng cắn lên đầu ngón tay mình.
Người của Hán Giang Hội bản tính si tình?
Những tư liệu này thực sự là nét bút hỏng lớn nhất của Phong Nhã Tụng từ trước đến nay. Nếu ngươi không chịu dùng chân tâm của ngươi đến đổi, ai lại chịu đem chân tâm của mình giao cho ngươi đây?
Áo ngoài đã bị cởi bỏ, thân mình Giang Ngạc dán lên, dùng đầu lưỡi hôn lên yết hầu hắn. Trong lơ đãng, quần bị thẳng thừng kéo xuống, chân người kia trực tiếp chèn vào giữa hai chân hắn, khiến hắn không thể khép lại, ái muội nhẹ nhàng ma sát.
Quý Độc Chước trong lòng nóng lên, cúi đầu đáp lại nụ hôn của Giang Ngạc, hai tay người kia thừa cơ sờ lên ngực hắn, vân vê nhũ tiêm của hắn. Thân thể Quý Độc Chước run lên, trong cổ họng không kìm được rên rỉ.
Hai chân bị từng sóng thủy triều kích thích những muốn bỏ chạy, lại chạy không thoát đôi chân y quấy nhiễu, ngay cả toàn thân cũng bị mạnh mẽ giam cầm trong nhà giam nam nhân kia dùng thân thể tạo thành, Quý Độc Chước xưa nay tiêu sái đột nhiên rơi vào hoang mang. Hắn luống cuống vươn tay đẩy, lại bị Giang Ngạc bắt lấy cổ tay, hung hăng đè sang bên người, theo yết hầu hắn một đường hôn xuống, lướt qua ngực, lưu lại một vệt ẩm ướt.
Người kia nói: “Là ngươi đến trêu chọc ta, cho nên Quý công tử, ta làm sao có thể để ngươi chạy thoát?”
Y nói xong, đầu lưỡi đi đến bụng dưới của hắn, nhẹ nhàng vừa xoay vừa liếm, bụng dưới của Quý Độc Chước theo đó liền co lại.
Giang Ngạc kinh ngạc tựa như phát hiện bảo vật, cười nhạo: “Thì ra, ngươi cũng sẽ thẹn thùng…”
Quý Độc Chước nghe vậy, trên mặt thoạt đen, thấp giọng lẩm bẩm một câu gì đó.
Giang Ngạc nghe không rõ, liền cúi đến bên tai hắn: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, cho thiếu gia… cút đi!”
Giang Ngạc thoáng sững sờ, đột nhiên bạo phát ra tiếng cười to sang sảng không ngừng.
Quý Độc Chước bị cười đến sĩ khí hoàn toàn tiêu tán, hiếm thấy ỉu xìu xuống. Bỏ đi, bỏ đi, khóc cũng khóc qua, mắng cũng mắng qua, dù sao mặt mũi cũng đã vất hết đi rồi, sống chết tồn vong của đóa hoa nơi hậu đình này… mặc cho số phận đi…
Thấy hắn cuối cùng cũng buông lỏng, Giang đại hiệp phát huy cá tính chính nghĩa của mình, lập tức tùy cơ ứng biến. Rút dải băng nơi đầu giường cột lên mắt hắn, Quý Độc Chước ngẩn người, lại bị Giang Ngạc đè tay xuống.
Kéo tay hắn đặt lên bên môi mình, dịu dàng hôn khẽ.
Quý Độc Chước mắt không nhìn thấy gì, cười khổ: “Ta hiện tại thân mang trọng thương, lát nữa phiền ngươi nhẹ tay, ta còn chưa muốn chết.”
Giang Ngạc nghiêng đầu cắn lên khóe miệng hắn một chút: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi sảng khoái đến chết.”
Cút!
Quý tiểu lâu chủ lâm nguy không sợ, dưới chà đạp của Giang đại hiệp, rốt cuộc…
Nhuyễn thành một bãi xuân thủy.
Tuyết, đến chiều cuối cùng cũng ngừng lại.
Khi Quý Độc Chước lần nữa tỉnh lại, màn đã được treo lên, trên tiểu đằng1 nơi đầu giường đặt một nắm tuyết nho nhỏ. Người kia dùng phiến lá khô cắm lên trên nắm tuyết làm thành tai, dùng đậu đỏ điểm lên mặt làm thành mắt.
Một con thỏ tuyết xinh đẹp đáng yêu.
Hắn vươn ngón tay, chọc chọc lên đầu thỏ, a, lạnh buốt.
Cửa, “kẹt” một tiếng mở ra.
Người kia một thân hắc y, bưng một bát cháo nóng hổi, tựa lên cửa yên lặng nhìn hắn.
Quý lâu chủ sống mũi cay cay, vậy mà chỉ có thể nở nụ cười.
Quý Độc Chước hai tay bưng thỏ tuyết lên, nhìn trái nhìn phải, mới được một lúc, đầu ngón tay liền bị buốt đến đỏ hồng. Giang Ngạc hít vào một tiếng, nhấc con thỏ tuyết đã tan một nửa lên đặt sang một bên: “Chuyên tâm ăn cháo.”
Quý lâu chủ trên người vô lực, chỉ có thể thành thực thả hai tay lên chân, ngoan ngoãn để mặc người kia hầu hạ.
Hạt khiếm thảo phơi khô nghiền thành bột, bỏ vào một chút cẩu kỷ, hòa một chút mật ong, dùng a giao2 trộn cùng với nước nấu thành cháo ngọt. Giang Ngạc ngồi bên giường, dùng thìa múc cháo, đặt bên miệng thổi nguội, từng thìa đút cho hắn.
Đầu Quý Độc Chước gối lên vai y, toàn thân tựa lên người y ăn hết bát cháo kia. Giang Ngạc vò vò đầu hắn, đỡ hắn nằm lại, kéo chăn bông đắp lên người hắn: “Ngươi đợi chút, ta bưng bồn nước đến xoa bóp cho ngươi.” Nói xong, người liền đứng dậy. Còn chưa đứng vững, trước mắt đột nhiên tối sầm, chỉ nghe “choang’ một tiếng, bát cháo rơi trên mặt đất vỡ tan thành từng mảnh.
Quý Độc chước bị hắn dọa nhảy dựng lên, vội hỏi: “Ngươi đây là…”
Giang Ngạc vịn lên đầu giường cười cười, trêu chọc hắn: “Đương nhiên là lúc sáng sớm bị ngươi vét sạch thân thể.” Y trên miệng nói, lại ngồi xuống bên giường một lúc, mới khom người nhặt những mảnh vỡ kia lên.
Quý Độc Chước đỏ mặt, không tự giác nhớ lại những tình tiết mây mưa hôm qua, trên người hơi phát nhiệt. Giang Ngạc nhìn thấy hắn bối rối, trong lòng nóng lên, cúi người xuống hôn lên khóe miệng hắn một chút: “Ai ai, nếu sớm đoán được bộ dạng vừa nghe lời vừa đáng yêu của ngươi hiện tại, nên sớm ăn sạch ngươi, cũng giảm bớt mấy chuyện yêu nghiệt đó của ngươi.”
A a