“Ngươi là ai…?”
“Ta?” Người kia cười lạnh một tiếng, “Ta chính là người giết Cổ Đồng, xúi giục Hàn Xương Bình mưu phản, cấu kết Hán Âm Hội, còn muốn giết người của ngươi. Ngày mười lăm tháng bảy quỷ môn rộng mở, ta sao, đương nhiên là quỷ trong quỷ môn thoát ra.”
…
Mọi người ở Cẩu Đầu Sơn vồ hụt, liền đoán được đã trúng kế, vội vã quay trở về khách điếm. Còn cách khách điếm không xa, một mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi. Giang Ngạc kinh hãi, ba bước thành hai vọt vào trong, phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên mặt đất đều là máu đỏ thẫm.
Thiệp Giang ngồi xổm dưới đất, bên cạnh, Quý Độc Chước gối lên đùi nàng.
Giang Ngạc tiến về phía trước ba bước, lại thấy Thiệp Giang làm một động tác im lặng: “Xuỵt, hắn đang ngủ.”
Quý Độc Chước cười nói không kiêng nể, lúc này ngủ giống như một đứa trẻ.
Giang Ngạc nhìn vẻ mặt say ngủ của hắn, khẽ mỉm cười.
Phong Nhã Tụng một hàng người thu xếp tàn cuộc trong khách điếm, ngày hôm sau thu dọn hành trang, cuồn cuộn trở về. Dọc dường đi, Quý Độc Chước trầm mặc hiếm thấy.
Giang Ngạc cầm tay hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có.”
“Có tâm sự?”
Nhìn nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, Quý Độc Chước gật gật đầu.
Giang Ngạc cười cười, ôm hắn vào trong lòng: “Nếu có chuyện gì, nhớ nói với ta.”
Đêm xuống, mọi người đã đi đến dưới chân Tung Sơn, bèn từng người nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng sớm hôm sau lên núi. Quý Độc Chước ly khai mọi người, ngồi dưới một gốc cổ thụ, dựa vào thân cây mà ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, hàn khí thấm vào cơ thể, hắn choàng tỉnh, một thanh chủy thủy đang chống vào giữa lưng hắn.
Quý Độc Chước nửa điểm ngạc nhiên cũng không có, trái lại cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Ta đợi ngươi thật lâu.”
Phía sau người kia hừ lạnh một tiếng, giọng nói lanh lảnh, lại không phải là thanh âm của nam tử.
Dường như có chút ngoài sức tưởng tượng, Quý Độc Chước hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là ai…?”
“Ta?” Người kia cười lạnh một tiếng, “Ta chính là người giết Cổ Đồng, xúi giục Hàn Xương Bình mưu phản, cấu kết Hán Âm Hội, còn muốn giết người của ngươi. Ngày mười lăm tháng bảy quỷ môn rộng mở, ta sao, đương nhiên là quỷ trong quỷ môn thoát ra.”
Quý Độc Chước nghe vậy, chậm rãi xoay người.
Bóng đêm như mực, sao lạnh như băng, phía sau người kia đeo một cái mặt nạ quỷ.
Quý Độc Chước nhìn Quỷ Diện không chớp mắt, trên mặt nạ lộ ra ánh mắt lạnh lẽo của người kia: “Quý lâu chủ, ngươi có biết không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa?”
Quý Độc Chước lắc đầu: “Quý Độc Chước tuy rằng không phải quân tử, đáng tiếc còn không biết bản thân đã làm cái gì trái với lương tâm.”
“Ngươi che giấu tin tức Quý Hóa Cừu còn sống với giang hồ, chẳng lẽ không phải chuyện trái lương tâm sao?” Lúc nói đến cái tên “Quý Hóa Cừu” này, giọng nói của Quỷ Diện đột nhiên càng chói tai, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Nghe vậy, Quý Độc Chước nhíu mày: “Ngươi biết Quý Hóa Cừu còn sống khi nào?”
Quỷ Diện cười lạnh một tiếng: “Đỗ Quyên Huyết ngươi trúng là ta đưa cho An Lục. Đỗ Quyên Huyết thiên hạ không thể giải, duy chỉ có Hồi Thiên Đan mới có thể áp chế, bấy giờ đi Yên Sơn Bối gia thì quá xa, mà Hồi Thiên Đan của Phong Nhã Tụng sớm đã bị hủy, duy chỉ có một viên… Quý Độc Chước, ngươi hiện tại còn sống, chẳng phải chính là minh chứng Quý Hóa Cừu tên vô liêm sỉ này cũng còn sống hay sao?!”
“Như vậy, ngươi hiện tại muốn cái gì?”
“Muốn cái gì?” Quỷ Diện giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khục khục. Chủy thủ trong tay đưa đến, chống thẳng lên yết hầu Quý Độc Chước, Quỷ Diện ra lệnh, “Oan có đầu nợ có chủ, ngươi nếu không muốn chết, liền đem ta đi gặp Quý Hóa Cừu.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Quỷ Diện khanh khách bật cười âm hiểm: “Quý lâu chủ, không phải chỉ mình ngươi có thể chôn hỏa dược. Ta cũng lệnh cho người khác chôn hỏa dược dưới chân Tung Sơn này, ba canh giờ sau, nếu không có tín hiệu của ta, nơi phong thủy bảo địa này chỉ sợ phải biến mất từ đây… Quý lâu chủ, ngươi không tiếc mấy con lừa trọc vô tội trên Tung Sơn kia sao? Ngươi không tiếc thủ hạ của mình sao? Ngươi không tiếc nam sủng Giang Ngạc kia của ngươi sao?”
Quý Độc Chước rủ mi trầm mặc một chút, rồi mới nâng khóe mắt, cười có chút kỳ dị: “Ta có thể mang ngươi đi. Có điều, ngươi phải nhớ, Giang Ngạc không phải nam sủng, Quý Độc Chước mới là nam sủng của Giang Ngạc.”
Nói đã nói đến đây, tiếp tục nói nữa cũng đã không cần thiết. Quỷ Diện thẳng người dậy, dưới ánh trăng, khôi ngô như núi. Người này giọng nói tuy rằng mảnh mai như nữ tử, như vóc ngươi cao lớn thẳng tắp, lại là nam nhân quả thực giả trang cũng giả không ra.
Ý thức được ánh mắt suồng sã của Quý Độc Chước, Quỷ Diện giận tím mặt, mắng: “Nhìn có gì mà nhìn!”
Quý Độc Chước vôi vàng quay đầu đi chỗ khác, tâm tư lại không khỏi rung động, chớp mắt nghĩ tới một chuyện khiến sau lưng hắn mơ hồ phát lạnh.
Nếu như đây chính là chân tướng, như vậy quả thực quá tàn nhẫn.
Ban đêm đường không dễ đi, hai người họ men theo sơn đạo một đường lên núi, trong lòng đều có tâm sự. Quý Độc Chước cân nhắc giả tường trước đó, càng suy nghĩ càng cảm thấy chân tay lạnh buốt. Quỷ Diện xưa nay biết rõ cá tính của Quý Độc chước, hắn tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện như vậy, dọc đường đi này, lại không thấy nửa điểm mai phục, liền đoán được hắn hơn phân nửa là đang có chủ ý gì đó.
Đi khoảng một canh giờ, tìm thấy trên sườn núi một gian phòng nhỏ. Quý Độc Chước dẫn Quỷ Diện đi vào, đẩy cửa ra, trong phòng không một bóng người.
Sắc mặt dưới mặt nạ khẽ biến, Quỷ Diện hung dữ nói: “Quý lâu chủ, người đang có chủ ý gì?”
“Ngươi yên tâm, oan ức của Quý Hóa Cừu, ta không có hứng thú gánh vác.” Quý Độc Chước xòe hai tay, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, “Ông ta có thể đã ra ngoài, ngươi đợi chút, một lát nữa sẽ trở về.”
Ánh mắt của Quỷ Diện ở trên người Quý Độc Chước từ trên xuống dưới do dự một hồi, thấy hắn ung dung không sợ hãi, cũng biết không có biện phát nào tốt hơn, lúc này mới kéo ghế ngồi xuống.
Thời gian từng chút trôi đi, cũng không biết đã qua bao lâu, chợt nghe “két” một tiếng.
Có người đẩy cửa.
Quý Độc Chước khẽ biến sắc, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng đã đủ để Quỷ Diện chú ý đến.
Quỷ Diện ngồi phắt dậy, bước nhanh về phía cửa sau, đúng lúc đó, Quý Độc Chước ánh mắt chớp động, bàn tay vỗ bên dưới ghế ngồi một cái, chỉ nghe kẽo kẹt tiếng cơ quan liên tục chuyển động, Quỷ Diện đột nhiên cảm thấy dưới chân trống không, rơi thẳng xuống. Thế nhưng Quý Độc Chước còn chưa kịp vui mừng, cơ hồ cùng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, một cỗ lực kéo cường đại đã cùng lôi hắn vào trong cạm bẫy.
Quỷ Diện không hổ là cao thủ, mắt thấy biến cố phát sinh, liền biết mình đã trúng kế của hắn, bàn tay tháo đai lưng xuống, một vung một quấn, liền kéo Quý Độc Chước cùng rơi xuống.
Hiển nhiên trước đó sớm đã bố trí cẩn thận đợt công kích này, hố bẫy kia đào rất sâu. Bên tai tiếng gió vù vù vang động, hai người vậy mà thẳng tắp rơi hơn mười trượng.
Quỷ Diện trong lòng thầm kinh hãi, hang động này rốt cuộc là dừng lại ở đâu?”
Cổ tay vừa chuyển, theo bản năng liền kéo Quý Độc Chước vào trong ngực, Quỷ Diện sử dụng khinh công thượng thừa, mũi chân liên tục điểm lên vách sơn động làm giảm lực rơi. Dường như tính toán chính xác công lực của Quỷ