Lúc này Lư Khải Hoàng quay về phòng suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ đảo lộn rối tung cả, rồi ở đâu xuất hiện cô gái mà bản thân ghét đi tìm mình rồi nói yêu thương gì đó.
Nhưng nếu không quen biết thì làm sao họ có ảnh chụp cùng chứ.
Sao anh lại không nhớ gì cả, cơn đau đầu lại tái phát mỗi khi anh suy nghĩ về cô gái đó.
Lư Khải Hoàng bắt đầu dần dần hiện về kí ức của cô gái nhưng chỉ là vài hình ảnh, không lẽ anh bị mất trí nhớ?
"Khải Hoàng, đừng bỏ em!!"
Hy Nguyệt trong mơ liên tục gọi tên anh, Lư Khải Hoàng không biết có nên tin cô hay không, không lẽ tình cảm anh dành cho cô tận đáy lòng như vậy mà cô lại nhẫn tâm phản bội anh hay sao?
Lư Khải Hoàng nhẹ vỗ về cô, ôm cô vào lòng.
Sau đó nghĩ lại những kỉ niệm của họ trong 2 năm qua, nhưng sau đó hình ảnh cô ân ái cùng người đàn ông đó khiến máu trong người anh sôi sùng sục lên.
"Khải Hoàng"
Lúc này người mà anh cho đi điều tra mọi chuyện đã nhắn tin cho anh, Lư Khải Hoàng đọc được tin liền quay sang bên cạnh cô nhếch môi cười đau lòng.
"Cậu chủ, đoạn clip đó được xác thực là thật 100% tôi đã xem check camera ở nhà hàng thấy cô ấy có gặp Long Phi sau đó cả hai đã cùng lên xe đi về hướng biệt thự của hắn".
Lúc này Lư Khải Hoàng nhìn dòng tin nhắn và video trích xuất từ camera, anh cũng chấp nhận sự thật, anh liền cho người bắt Long Phi đến chỗ anh ngay lập tức, còn về phía Hy Nguyệt vừa tỉnh dậy thấy Lư Khải Hoàng nhìn mình chầm chầm.
"Khải Hoàng chuyện xảy ra là giấc mơ có phải không?"
"Anh cũng mong nó là mơ"
"Khải Hoàng...!anh tin em mà đúng không?"
"Anh đương nhiên tin em nếu không có đoạn video trích từ camera hôm ở nhà hàng"
Lư Khải Hoàng trầm giọng, ánh mắt trở nên lạnh như băng, Hy Nguyệt lúc này trợn tròn mắt khi nghe video trích từ camera, là chuyện gì chứ cô hoàn toàn không hiểu.
"Anh nói gì vậy em không hiểu?"
"Tự xem đi"
Lư Khải Hoàng ném chiếc điện thoại xuống giường, Hy Nguyệt nhớ lại đêm đó sau khi chuốc thuốc Khải Hoàng thì cô cũng uống luôn thứ thuốc