Hải Tình suy nghĩ một lát sau đó không đồng ý vì cô không cần sự giúp đỡ của anh ta nữa, vướng vào anh ta càng ngày càng xui xẻo.
Khi Hải Tình từ chối anh liền không nói gì, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Cô thấy hơi khó hiểu, nếu bình thường nghịch ý anh ta thì anh ta sẽ làm cho lớn chuyện lên nhưng lần này lại không nói gì mà bỏ đi luôn.
Hải Tình muốn biết thêm thông tin về người con trai mình tìm nên cô đã lục tủ của anh.
"Là anh...!thực sự là anh sao?"
Hải Tình không ngờ được tên đó lại chính là người con trai mà cô tìm kiếm, nhưng tại sao ngay từ đầu anh không nhận chứ? nhìn tấm ảnh gia đình của Lư Khải Hoàng và một cuốn album hình của Lư Khải Hoàng từ năm tiểu học đến đại học.
"Khải Hoàng"
Lúc Lư Khải Hoàng rời đi bởi vì anh muốn kiềm chế cơn tức giận của mình, sợ bản thân lại đối xử tệ với cô một lần nữa, nhưng sao anh lại trở nên như vậy? sao lại không muốn làm tổn thương cô chứ? chỉ vì những lời nói của cô mà anh đã vội tin rồi sao.
"Nhưng mình cần đi khám lại mới được cứ mỗi lần nhớ tới cô ta mình lại đau đầu"
Vừa định đi thì Hải Tình đã vội ôm lấy anh từ phía sau, Lư Khải Hoàng đứng hình vài giây sau đó định hình lại.
Anh kéo tay cô ra nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Khải Hoàng...!không ngờ người con trai mà em đi tìm lại chính là anh"
"Cô nói cái gì?" Lư Khải Hoàng vẫn chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra chẳng lẽ cô đã biết thân phận mình rồi sao.
"Không sai vào đâu được, anh chính là người mà em tìm"
"Nếu như tôi thật sự là người mà cô muốn tìm thì sao?"
"Lư Khải Hoàng anh còn nhớ cô gái nhỏ năm xưa chơi đùa cùng anh hay không?"
Lúc này Lư Khải Hoàng bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện, nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu.
Hải Tình nắm tay anh kéo anh lên xe, Lư Khải Hoàng trợn tròn mắt từ khi nào mà cô có cái gan lớn như vậy .
"Lái đến bệnh viện đi!!"
"Ai cho cô cái quyền ra lệnh tôi? cô chán sống rồi sao?"
"Khải Hoàng, chẳng phải lúc nãy anh nói muốn đến bệnh viện sao? đi thôi"
Lư Khải Hoàng