Phía Lư Khải Hoàng, anh đợi một lúc thì Hy Nguyệt cũng tỉnh lại.
Nhìn thấy anh Hy Nguyệt không kiềm được cảm xúc mà muốn bật dậy ôm lấy anh, nhưng cơ thể còn quá yếu cô không thể cử động nổi.
"Khải Hoàng..." Cô yếu ớt gọi tên anh.
"Anh đây, anh ở đây, Hy Nguyệt em thật không thể nào khiến anh có thể quên em"
Đúng vậy anh thừa nhận là bản thân mình đã quá lụy tình, anh không thể quên được cô lúc thấy cô trong tình trạng bê bết máu thì anh dường như không còn hồn vía gì nữa.
"Khải Hoàng, vậy...!chúng ta có thể quay lại không anh?"
"Anh...!em điều trị cho khỏe trước đi chuyện đó từ từ tính" Nhưng chợt hình ảnh của Hải Tình hiện lên, khiến anh khó xử.
"Anh không hứa em sẽ không điều trị gì hết"
"Được rồi anh hứa, bây giờ ngủ một giấc đi ngày mai coi tình hình thế nào anh đưa em về nhà điều trị thoải mái hơn ở đây"
Khải Hoàng vuốt ve tóc của cô mỉm cười dịu dàng, chợt anh nhớ tới Hải Tình vẫn còn ngồi đợi bên ngoài nên đợi cho Hy Nguyệt ngủ anh lén đi ra bên ngoài xem thử.
Nhưng Hải Tình đã không còn ở đó, đã khuya rồi cô có thể đi đâu chứ?hay là cô đi về rồi nhỉ? anh cứ nghĩ vậy và không nghĩ gì thêm cứ thế mà quay vào bên trong.
Phía Hải Tình, cô hơi trằn trọc khó ngủ vì chỗ lạ.
Cô thấy khát nước nên đi tìm nước uống, đi ngang phòng của Gia Khiêm thì thấy đèn vẫn còn sáng, cô nhìn vào bên trong thấy anh vẫn đang làm việc, xem ra anh rất bận bịu chắc không có thời gian yêu đương nữa đâu, lần trước cô lỡ làm cuộc tình của anh và cô gái kia tan vỡ giờ nghĩ lại thấy có lỗi quá.
"Là Tiểu Tình đó à?" giọng của Gia Khiêm vang lên làm cô giật mình.
"Dạ là em đây, sao anh vẫn chưa ngủ vậy?"
"Anh làm chút báo cáo để mai nộp ấy mà, còn em sao còn chưa ngủ?"
"Em đi uống nước ạ"
"Vậy uống đi rồi ngủ sớm nhé"
Gia Khiêm vẫn vậy nét mặt ôn nhu dành cho cô như một người anh trai vậy, phải chi anh là anh trai ruột của cô thì tốt biết mấy.
Ngày hôm sau, Hải Tình dậy một mùi thơm từ bếp bay đến cửa phòng làm bụng cô kêu cồn cào cả lên, Hải