Hôm đó Hải Tình ngủ một mình, còn Lư Khải Hoàng thì ngủ cùng ba của cô, do chỗ lạ nên anh thấy khó ngủ, đi ra ngoài uống nước thì thấy đèn phòng của cô vẫn còn sáng thì liền đi vào.
"Sao vào đây? anh chưa ngủ à?"
"Ngủ không được, chỗ lạ hay là em cho anh ngủ cùng nha"
"Không được lỡ ba mẹ phát hiện rồi sao?" Hải Tình mở cửa nhìn ra ngoài sau đó đẩy anh ra ngoài nhưng anh ngồi lì ở cửa không chịu đi.
"Không đi, yên tâm anh không làm gì em, với lại anh sợ giường nhà em không chắc nếu có thì về nhà anh rồi tính"
Lư Khải Hoàng nói với giọng điệu xấu xa, Hải Tình đỏ cả mang tai, anh thấy hành động của cô như vậy thì phì cười sau đó nằm xuống giường nép vào bên trong kéo cho cô một cái gối.
"Em hết nói nỗi anh"
Hải Tình đi tắt đèn rồi nằm xuống bên cạnh, anh liền xoay người qua ôm lấy cô, nhưng giữ lời hứa là không làm gì cô cứ ôm mà ngủ thôi, Hải Tình đúng là thuốc an thần của anh khiến anh cứ thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Lư Khải Hoàng dậy sớm và dọn dẹp mọi thứ để chuẩn bị về, Hải Tình cũng luyến tiếc muốn ở lại quê nhưng ba mẹ bảo cô cứ đi theo Khải Hoàng anh sẽ chăm sóc cho cô, ông bà rất tin cậy Khải Hoàng nên yên tâm giao cô lại cho anh.
"Hai đứa về khỏe nhé, rảnh về thăm ba mẹ nhé, nhớ cưới sớm và có cháu cho ba mẹ bồng nhé"
"Ba mẹ vợ yên tâm ạ"
Lư Khải Hoàng nháy mắt với hai người rồi cùng Hải Tình lên xe, Hải Tình lên xe trước nên không nghe được cuộc hội thoại vừa rồi, thấy Lư Khải Hoàng lên xe cười cười vui vẻ thật là khó hiểu.
"Cười gì vậy?"
"Có cười gì đâu, đừng để ý"
Phía Hy Nguyệt, cô nghe tin anh trở về liền chuẩn bị một vài món ngon để đón anh về, cùng lúc này Triệu Dương lại đến tìm Hải Tình thấy bóng dáng nhỏ đang loay hoay làm việc trong bếp cứ ngỡ là cô liền đi tới ôm lấy eo cô.
"Á...!ông là ai biến thái!!!"
Hy Nguyệt kêu lớn, làm ông cũng giật mình, ông liền buông cô ra vỗ nhẹ đầu mình.
"Hải Tình đâu? sao cô lại ở đây?"
"Ông là ai?ơ...!cậu, con xin lỗi làm cậu sợ rồi"
"Mai mắn là lực nhẹ tôi còn đứng vững cô xô mạnh chắc tôi đột quỵ chết mất"
"Con thật sự xin lỗi tại