Cả hai cùng trò chuyện với nhau khá lâu, tâm sự về cái thời còn trai trẻ và khoảng thời gian dài họ không gặp nhau, bỗng Triệu Dương nhắc tới Hy Nguyệt lúc này gương mặt của Thượng Hy biến sắc.
"Đừng nhắc tới nó nữa, nó không còn là con gái của tôi nữa rồi"
Giọng nói chán ghét của ông dường như rất thất vọng và mất mặt vì cô, đúng vậy ông là người rất coi trọng mặt mũi của mình, chưa bao giờ dính scandal, cũng chính ngày thành hôn của Hy Nguyệt đã làm ông bị mất mặt trước giới truyền hình và báo chí và một số tập đoàn thượng lưu.
"Bây giờ cô ta đã gây chuyện lớn rồi ông có biết không?"
"Chuyện lớn??" Ông nghe qua liền nổi giận.
"Nghe nói gia tộc của ông có một loại thuốc độc được lưu truyền từ đời rất xa xưa có thể giết chết người không biết có phải hay không?"
Nghe đến loại độc đó, ông liền phản ứng mạnh vì nó là loại cực độc không được đụng tới ông luôn bảo mật nó ở một cái hộp không cho ai đến gần, người có thể đến gần và biết được mật mã mở cái hộp đó chỉ có thể là Hy Nguyệt.
"Là nó!! không xong rồi nó mang cái đó ra ngoài gây chuyện sao?"
Ông giận dữ nói rồi quay trở về phòng, Triệu Dương cũng cùng ông đi.
Lên tới nơi quả thật viên thuốc độc đó đã bị đanh tráo mất rồi, lần này ông không thể tha thứ được nữa, vì ông đã lập lời thề ai lấy viên thuốc này đi ông sẽ giết người đó dù cho là cốt nhục của mình ông cũng phải ra tay.
"Tôi phải đi xử lý nó"
"Bình tĩnh, bây giờ chuyện quan trọng ông có thuốc giải hay không?"
"Có...!nhưng chỉ có 1 viên thôi"
"Vậy ông có thể cho tôi để cứu người được không?"
Triệu Dương nhìn vẻ mặt phân vân của ông, dường như ông đang nữa muốn nữa không.
Vì máu chảy thì ruột mềm ông không muốn con gái của ông chịu khổ, nhưng mà cô đã động phạm tới lời thề của ông thì ông làm sao nỡ xuống tay với cô mà đi cứu người khác chứ.
"Tôi không thể đưa thuốc giải"
"Thượng Hy coi như lão già này hôm nay cầu xin ông, xin ông hãy giúp cô ấy".
Triệu Dương vì một người con gái mà quỳ gối xuống cầu xin ông, Thượng Hy không ngờ ông lại hành động như vậy.
Còn gì là danh tiếng mặt mũi của một người đứng