Hải Tình dùng chiếc điện thoại bàn của dì Thẩm để gọi cho Gia Khiêm, nghe giọng của cô anh mừng vô cùng, anh đã lên cảnh sát trình báo tìm cô và nói dối mẹ cô rằng đã tìm được việc làm cho cô do điện thoại cô rơi đâu đó nên hôm nào anh sẽ mua lại giúp cô.
"Em làm anh lo chết mất, mẹ em cứ đòi nói chuyện với em anh tìm đủ mọi lý do để bà ấy không nghi ngờ"
"Em xin lỗi hại anh lo lắng nhiều rồi, em sẽ gọi lại cho mẹ"
Hải Tình từ chối đến chỗ anh và không muốn nhận sự giúp đỡ của anh vì thấy mình đã làm anh mệt mõi quá nhiều rồi, cô nói thỉnh thoảng sẽ đến thăm anh.
Gia Khiêm không nghĩ cô lại ngang bướng cứng đầu như vậy, nhưng dù sao anh cũng sẽ âm thầm bảo vệ cô vì lời hứa của anh đã nói ra thì anh nhất định sẽ làm được.
Hải Tình cũng gọi lại cho mẹ mình, bà trách cô làm bà lo lắng suýt chút nữa mà bệnh tim của bà tái phát rồi, Hải Tình bật khóc thầm nghĩ nếu đêm qua có chuyện gì xảy ra thật chắc mẹ cô sẽ không sống nổi.
Ngắt máy cô mới nhớ tên đáng ghét hôm qua không biết hắn có sao không nữa, nhỡ hắn chết rồi sao? như vậy cô sẽ vào tù, lúc này cô mới bắt đầu hoang mang lo sợ.
"Mình phải làm sao đây?"
Hải Tình suy nghĩ một đêm, hình ảnh máu me của tên đó cứ ám ảnh cô mãi, trời dần sáng cô cũng chợp mắt được một lúc.
Hôm nay là ngày cô sẽ đến gặp ông chủ và nhận việc.
"Hải Tình con thay bộ đồ này đi rồi đi theo dì"
Dì Thẩm mang vào cho cô bộ đồ hầu gái, Hải Tình mặc vào rồi đi theo sau lưng dì Thẩm, ngôi nhà sang trọng này không biết ai sẽ là chủ nhân của nó nhỉ.
Cứ như một cung điện vậy, có nằm mơ cũng không nghĩ cô có thể đi vào căn nhà như vậy.
"Cậu chủ, cô gái mà tôi nói với cậu hôm qua đây ạ"
Hải Tình nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trên ghế đang quay lưng lại với cô, anh ta xoay ghế quay lại làm Hải Tình giật mình, ngay lập tức cô nhận ra anh ta chính là tên đêm qua.
Chính là tên thấy chết không cứu, cái tên không có tình người đó.
Hải Tình mặc dù câm phẫn nhưng đã vào đây rồi cô còn có thể làm gì được hắn chứ, cô bây giờ lại là người phục tùng mệnh lệnh hắn.
"Cô tới đây"
Anh cất giọng bảo cô lại gần, cảm giác lạnh sóng lưng thế nào ấy, anh ta cứ như âm hồn vậy, sắc mặt vẫn lạnh