Dương Kỳ sau khi đợi hắn tiêu hoá xong xui rồi mỉm cười nói:
"Được rồi, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ dạy con tất cả những gì ta biết tuy nhiên trước đó ta cần nói trước, theo ta tu hành là một chuyện cực kì mệt mỏi.
"
Thanh Phong kiên định gật đầu: "Sư tôn yên tâm, ta không ngại khó khăn, chịu khổ.
"
Dương Kỳ gật đầu nói: "Phong Nhi, bắt đầu từ hôm nay, năm canh giờ sáng bắt đầu, con chỉ cần chăm chú bắt đầu luyện thể cùng với tu luyện Địa Thần Quyết của bản thân cho đến trời tối cũng không được nghĩ ngơi mà phải bắt đầu tiếp tục tu hành Thiên Thần Quyết cho đến hai giờ đêm.
"
Thanh Phong sững sờ nghi ngờ nói: "Tại sao, phải nhất định là vào thời gian này.
"
Dương Kỳ khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói tiếp: "Hiện tại con đang trong giai đoạn Nguyên Sĩ cảnh giới, cảnh giới này ta yêu cầu con phải tập trung đánh hảo cơ sở cho bản thân, mở rộng kinh mạch, tiếp đó khai mở đan điền, ngoài ra còn cần giúp ngươi loại bỏ tạp chất trong cơ thể, trình tự tu luyện này cần phải tuần tự mà tiến, không thể nhờ ngoại lực nâng đỡ, nếu không nguyên lực sau này trở nên cường đại thì kinh mạch sẽ không chịu nổi cường đại nguyên lực trùng kích mà đoạn mất, bởi vậy chúng ta cần phải khai thông đan điền bên trong cơ thể của ngươi, nếu không có một ngày điều sẽ tạo thành một mầm tai họa cho ngươi trong tương lai.
"
Đối với việc này, Thanh Phong cũng hiểu được, nhân loại bên trong cơ thể điều có nhiều hoặc có ít tạp chất bên trong, mà kinh mạch hay đan điền điều cực kì quan trọng với một tu luyện giả.
Thanh Phong nghi hoặc đáp: "Sư tôn đối với việc này đã có biện pháp gì hay chưa.
"
Dương Kỳ gật đầu mỉm cười: "Đối với những người khác thì như vậy, nhưng con thì bất đồng, trụ cột của cơ thể con đã từ sáu năm trước đã vô cùng kiên cố, hơn nữa trong ba năm này con cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ bỏ một ngày tu luyện, cho nên, trụ cột hiện tại của con, vi sư tuy rằng không dám nói tốt hơn những người sở hữu Thánh Thể, Khí Vận kia nhưng cũng là đứng đầu nhất thiên chi kiêu tử.
"
Thanh Phong gật đầu, mục đích mà hắn vẫn còn luyện tập hai môn võ học cũng là vì có một hảo căn cơ cho bản thân.
Dương Kỳ tiếp tục nói: "Tuy rằng đúng như vậy nhưng ta cho rằng căn cơ của con vẫn chưa khai phá hoàn toàn, con còn rất lớn không gian phát triển trước khi bước vào Nguyên Sư Chi Cảnh.
Cho nên ta cần con bắt đầu từ bây giờ cho đến một năm sau đó điều cần luyện thể, ở trước đó ta cần biết thú hồn của con là gì.
"
Thanh Phong sững sờ khuôn mặt nghiêm túc gật đầu nhắm mắt lại.
Trên trán Thanh Phong xuất hiện một đoàn ấn kí hình hoả diễm hoa sen tràn đầy chói mắt, cơ thể bị bao phủ bởi một ngọn lửa màu tím, trên trán Thanh Phong bắt đầu chảy xuống từng tia mồ hôi, tựa hồ như hắn đang rất mệt mỏi.
Thanh Phong đôi mắt mở ra, bên trong đôi mắt phát ra hai đoàn thần quang một tím một hoàng chíu thẳng đến phía đằng trước.
Đứng trước mặt hắn, Dương Kỳ lách người né tránh, đôi mắt kinh hãi dõi theo hai vệt thần quang.
Rất nhanh, hai vệt ánh sáng cũng biến mất, Thanh Phong đôi mắt xuất hiện một ấn kí màu vàng trong con ngươi, rồi nhanh chóng tan biến trở về bình thường, trên người hoả diễm cũng đi theo mà biến mất.
Hắn té ngã, trên người khắp nơi toàn là mồ hôi, Dương Kỳ vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy kiểm tra cơ thể, rồi nhẹ nhõm thở phào.
Nữa canh giờ sau
Hiện tại Thanh Phong cũng đã tỉnh lại, khuôn mặt ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì.
Dương Kỳ khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thanh Phong rốt cuộc vừa rồi con đã xảy ra chuyện gì.
"
Thanh Phong ngơ ngác cố gắng nhớ lại mọi thứ, rồi lắc đầu: "Thưa sư tôn con cũng không rõ, vừa rồi lúc con muốn triệu hồi ra thú hồn của bản thân, một đoàn hỏa diễm đột nhiên bao phủ con lại, sau đó là từng cảnh mộng xuân xuất hiện ở trong đầu con, ngoài ra còn rất nhiều cảm giác đau đớn bao phủ khắp nơi trên thân.
Ngoài ra con còn cảm thấy thứ gì khác từ trong cơ thể thoát ra.
"
Dương Kỳ nhíu mày, nói: "Song sinh thú hồn của con gọi là gì.
"
Thanh Phong sững sờ theo bản năng trả lời: " Tà Hoả Hồng Liên cùng Phá Vọng Linh Nhãn.
"
Nói xong, Thanh Phong đôi mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tựa hồ biết suy nghĩ của hắn, Dương Kỳ mĩm cười: "Đừng ngạc nhiên, thú hồn bản chất kì thật là linh hồn ngưng tụ, cho nên vừa rồi ta hỏi con, linh hồn của con mới là người trả lời.
"
Thanh Phong lắc đầu rồi gật đầu.
Thành thật mà nói hiện tại hắn cũng vẫn chưa hiểu được gì cả.
Dương Kỳ không giải thích việc này, nàng nói: "Vừa rồi ta thấy được một ngọn lửa màu tím bao phủ trong cơ thể của con, rất giống linh hoả nhưng lại không phải, nó càng kì dị hơn nhiều, tiếp đến là hai vệt thần quang bắn ra, thần quang màu trắng ta cảm nhận được nó có thể thương tổn linh hồn nên vội vàng né tránh, thần quang màu đen tựa hồ mang theo thả năng thôn phệ cực đáng sợ.
"
"Được rồi, con hãy thử cảm nhận năng lực mà bọn chúng mang lại cho bản thân.
"
Thanh Phong không hiểu nói: "Con vẫn không cảm nhận được bọn chúng mang đến thứ gì cho con, ngoại trừ hình xăm trên trán.
"
Dương Kỳ mĩm cười nói: "Bình tĩnh lại, dùng ý chí tiến hành câu thông với thú hồn, thú hồn được tạo ra từ linh hồn nên chỉ cần con dùng ý niệm bọn chúng sẽ đáp lại.
"
Thanh Phong làm theo những gì nàng nói, hắn nhắm lại đôi mắt, tỉnh tâm rồi dùng ý chí tiến vào tinh thần của hắn.
Thanh Phong bây giờ mới phát hiện, không biết từ khi nào trong linh hồn của thân lại có một con đường tràn đầy hắc ám.
Bước vào con đường, Thanh Phong đi thẳng hoài tới, cuối cùng phát hiện, cuối con đường xuất hiện một đoá hoả diễm to lớn với hình dạng một đoá hoa sen mở ra.
Ở