"Quả nhiên!" Cổ Thiên Trần quay đầu nhìn về phía dưới, đột ngột mĩm cười nhẹ nhàng nói.
"Đúng y như ta suy đoán!" Thanh Ngọc đôi mắt bình tĩnh quan sát động tĩnh, thanh lãnh đáp.
"Ngay từ đầu ta đã đoán được tên đó như thế nào cuối cùng cũng sẽ gỡ bỏ trọng lực trên lưng, cũng may mắn hắn là kẻ thông minh!"
"Thanh Ngọc cô nương tính cách, đồng dạng đúng như ta suy nghĩ.
" Dương Sở Sở đột ngột đánh gãy Thanh Ngọc lời nói.
"Không biết tam công chúa có mục đích gì, e rằng ở đây không ai không biết, người thông minh lại đoán được tương lai giống như tam công chúa, sợ là ngay từ đầu đã đoán trước tất cả.
"
Thanh Ngọc liếc đôi mắt về phía Dương Sở, giọng nói cực kì lạnh nhạt mang theo một tia xa lánh.
Từ xưa đến nay, nàng ghét nhất là Thiên Mệnh Sư, bởi vì bọn họ luôn suy nghĩ những gì bản thân cho là chính xác thì việc đó tất nhiên chính xác, thật trùng hợp Dương Sở Sở là kẻ đó.
"Hai vị cô nương bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, chúng ta không phải đang nói về đề tài liên quan đến Thanh Phong huynh à, hai người không cần phải như vậy.
" Sở Thiên mỉm cười lên tiếng giảng hòa nhưng mặc kệ ai ở chỗ này điều không cho rằng hắn có lòng tốt đến như vậy.
"Thanh Ngọc cô nương cùng tam công chúa không cần phải như vậy.
" Yêu Yêu đi theo lên tiếng, sắc mặt tràn đầy bình tĩnh.
Dương Thiên hai huynh đệ liếc mắt, tình hình tựa hồ trở nên không tốt, mọi thứ bắt đầu trở nên vượt qua ngoài tầm kiểm soát.
"Thanh Ngọc cô nương chớ trách tội tam muội, tính cách của nàng đã như vậy từ nhỏ, tam muội của ta ăn nói, nếu như có chỗ nào làm phật lòng cô nương, xin cho phép ta tại đây xin lỗi cô nương.
" Dương Thiên chấp tay sau lưng Thanh Ngọc, khuôn mặt cùng giọng nói điều tràn đầy thành khẩn.
"Nhị hoàng tử nói sai, ta chỉ là không muốn tiếp xúc quá gần với tam công chúa, không ai không biết uy danh của người, cho nên ta mới nói như vậy, nên nhị hoàng tử không cần phải như thế.
"
Thanh Ngọc từ trước đến nay điều không thích thiên mệnh sư, bởi vì bọn họ là những kẻ nhìn trộm thiên cơ hơn nữa còn sửa đổi sự việc xảy ra trong tương lai cực kì đáng ghét, tuy nhiên Thiên mệnh sư phần lớn điều chết yểu nhưng mà những người trong đó lại không bao gồm tam công chúa.
Thiên mệnh sư giỏi nhất là tính toán kẻ khác một cách thầm lặng, những người tiếp xúc Dương Sở mà còn mang theo ác ý, nếu không bị nàng nhớ thương còn tốt nhưng nếu ngược lại, thì có ngày chết như thế nào cũng không biết.
"Thanh Ngọc cô nương đừng nói vậy, ta nào lại nhằm vào ai bao giờ, tuy nhiên việc này điều từ ta mà ra, cho phép ta ở đây chân thành xin lỗi Thanh Ngọc cô nương.
"
"Không có gì.
"
Dương Sở cuối đầu xin lỗi, giọng nói tràn đầy thành khẩn trong không thề giống một vị công chúa sống trong hoàng cung một tí nào cả.
Thanh Ngọc quay mặt rồi lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời, tiếp tục tiến lên phía trước.
Nàng vừa trả lời, một đạo tàn ảnh nhanh chóng vượt qua khuôn mặt, thân ảnh thình lình đó chính là kẻ đến sau Thanh Phong.
Thanh Phong mỉm cười liếc mắt nhìn Thanh Ngọc, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Các vị có việc gì thì cứ tiếp tục trao đổi, tại hạ xin phép đi trước, cảm ơn các vị đạo hữu đã chờ ta từ lúc đầu cho đến bây giờ.
"
Hắn vừa dứt lời, tại chỗ chỉ còn một đạo tàn ảnh, còn bản thân thì đã tiến lên phía trên, chỉ để lại từng ánh mắt bất thiện loé lên rồi biến mất.
"Ngươi vì cái gì lại trêu chọc bọn hắn, ta phải nói trước, ở nơi này không có một kẻ nào dễ đối phó, nhất là nữ nhân đeo mặt nạ, nàng vậy mà đã đạt đến tam tinh Nguyên linh cảnh giới, không biết có mang theo thể chất hay chăng, nếu không sẽ trở nên càng khó khăn cho ngươi.
"
"Chưa kể, việc này còn gây thù địch một cách không cần thiết, e rằng vòng thi đấu tiếp theo, sẽ có vài người nhằm vào ngươi giữa bọn hắn, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tinh thần, thật không biết năm nay rốt cuộc tại sao lại thay đổi quy tắc thi đấu, không lẽ bọn người đó muốn loại bỏ hai phần ba thí sinh ra khỏi đại hội, chỉ chừa lại những kẻ mạnh bên trong, nếu là như vậy thì vòng thi thứ hai càng sẽ khó khăn hơn vòng thứ nhất.
"
Dương Kỳ âm thanh đột ngột vang lên trong đầu, nàng hiện tại cực kì lo lắng cho hắn, thật không biết tại sao lại đi trêu chọc những kẻ phiền phức như vậy làm gì.
Nguyên bản tưởng rằng đồ nhi của nàng là ưu tú nhất, quả nhiên đúng như một câu thơ nàng từng nghe qua.
— Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, kẻ mạnh đồng dạng sẽ có kẻ mạnh hơn, nhân tài từ trước đến nay không thề ích nhưng mà ai mới là kẻ đi đến cuối cùng thì vẫn chưa biết được.
Thanh Phong lắc đầu, hắn làm việc điều có mục đích, giống như câu nói vừa rồi từ miệng hắn nói ra cũng điều có mục đích, người cẩn thận như Thanh Phong từ trước đến nay điều sẽ không dễ dàng làm điều gì vô ích cho bản thân.
"Thật không biết hắn khiêu khích chúng ta rốt cuộc có mục đích gì, tuy nhiên ta điều sẽ tìm ra mục đích thật sự của hắn.
"
Dương Chiến thấp giọng lên tiếng, thanh âm tràn đầy kiên quyết.
" Muội cũng không biết, nhưng mà e rằng hắn đang thăm dò chúng ta, nếu muội đoán không lầm tên kia đang tìm điểm yếu của huynh muội ba người chúng ta hoặc nói là tất cả những người ở đây thì mới phải.
"
"Theo lời tam muội, hắn đang âm mưu