Nàng dùng hết vốn từ mình có trong những ngày tháng đi học ròng rã để viết một bài luận.
Nội dung đương nhiên là bình phẩm về sự tệ hại của quyển tiểu thuyết
" Hắc Hóa Băng Long Đàn * này.
Lúc này nàng hối hận khi đã đọc nó mất hết một buổi chiều của cuộc đời để đọc thứ tác phẩm rẻ tiền này.
Ít nhất đối với nàng là như vậy...
Nàng muốn bạo phát a nhưng nàng làm không được chỉ có thể viết luận giử gắm lời tâm tình mình cho vị tác giả thiên tài nọ.
Nam chính trong chuyện là một thiên tài.
Nhưng là thiên tài ăn bám các nhân vật phụ và quan trọng hắn còn tự hào vì nghĩ đó là lẽ đương nhiên.
Với người quan điểm có làm có ăn như Thu Nguyệt Minh nàng không chấp nhận đều đó.
Chưa kể đến hắn còn rất dụng dề trong tình yêu, mà thế nào lại có nhiều nữ nhân sẵn sàng hy sinh cho hắn vì lí do hết sức chính đáng * chàng thật đẹp ta có thể hy sinh vì sắc đẹp này ta cũng cam lòng* What?.
ôi nàng thật tò mò không biết nét đẹp khiến người ta chết đứng này là như thế nào?
Tuy nàng không biết tình yêu ra sao nhưng không phải cái dạng trúng tà này a....
Điển hình như nữ chính có thể nói là Vợ cả trong truyện.
Yêu nam chính từ cái nhìn đầu tiên bất chấp tất cả theo hắn và rồi giúp hắn diệt tộc người của mình luôn.
Mà quan trọng hơn là cô không hận hắn chỉ thấy hắn làm vậy rất đúng, cuối cùng thì cô bị hắn nhốt vào ngục để lấy máu nuôi thần thú của hắn cho đến khi khô cạn mà chết còn hắn thì tung tăng đi với dàn nữ nhân của mình.
* Có bệnh* từ mà nàng nghĩ ra cho cái nhân vật vì yêu mà chết này.
Trong căn phòng u tối ánh sáng của chiếc điện thoại cứ kéo dài cho đến khi mặt trời ló dạng.
Ngoài cửa Thu Phong Thanh gõ cửa phòng chị mình một lúc lâu chưa thấy hồi âm, cô không còn cách nào đành phải gọi điện cho chị.
- " Nguyệt, có trong phòng không mau mở cửa a"
Cạch ~~
Thu Nguyệt Minh bước ra với đôi mắt gấu trúc.
Mới chỉ chợp mắt được mấy phút thì bị người làm phiền nên nàng đang rất mất kiên nhẫn:
" Có việc "
" A, không có việc " Thu Phong Thanh rụt cổ vì sợ hãi
Rầm ~ cánh cửa lại đóng.
Thu Phong Thanh đứng nhìn nó giờ cô mới giật mình khó hiểu * Nguyệt, hình như cả đêm không ngủ * nàng làm gì nhỉ..
Lắc đầu, nghĩ cũng không ra nên cô lặng lẽ đi làm bửa sáng.
Lúc này, bỗng một cơn chấn động từ mặt đất chuyền đến, ngôi nhà bị lắc lư qua lại thật lâu mới dừng lại.
Thu Phong Thanh bị ngã dựa tường chạy đến phòng Thu Nguyệt Minh lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi vào.
Bên trong nào thấy bóng dáng Thu Nguyệt Minh căn phòng im lìm chăn gối hỗn độn khắp nơi.
Quyển tiểu thuyết kia cũng chẳng thấy đâu.
Thu Phong Thanh chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt * Nguyệt đâu rồi, có phải chạy ra ngoài rồi không?*
Nghĩ vậy cô lao ra khỏi nhà tìm hình bóng Thu Nguyệt Minh nhưng vô vọng.
Cô sợ hãi gọi điện thoại cho chị * không có hồi âm *.
Đang lúc lo sợ thì cơn động đất thứ hai kéo đến.
Khác với Thu Phong Thanh đang lo sợ bên kia.
Bên này Thu Nguyệt Minh đang trưng bộ mặt khó hiểu với cái hệ thống trước mắt.
Vài phút trước, nàng mở mắt thì thấy mình đang ở một không gian trắng xóa chỉ có cái quả cầu màu vàng đang lơ lửng trước mặt.
Khinh khủng hơn là nó đang nói chuyện với