Ban đêm,Ngôn Hân Vân mới trở lại phòng đã cảm thấy có chút khác thường, cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên lai là không thấy bóng dáng Minh Ức Hàm.
Hân Vân thầm nghĩ: Bình thường giờ này nàng đã đi nghỉ rồi, đêm nay như thế nào còn chưa trở về phòng? [Lo thì nói ra lại còn.....]
Đang nghĩ, đột nhiên cửa phòng có người nhẹ nhàng đẩy ra.
Nàng nhìn lại, chỉ thấy Minh Ức Hàm hai tay bưng một bát nước canh đi đến.
"Chàng về rồi?" Nhìn thấy Ngôn Hân Vân đã ở trong phòng, Minh Ức Hàm nhất thời lộ ra một tia cười vui mừng.
Ngôn Hân Vân biểu tình hờ hững, gật gật đầu, đến bên giường chuẩn bị chăn gối. [Tin chị một cước đạp chết không *tức sôi máu*]
"Chàng hôm nay lần đầu đến Hàn lâm viện tu thư, thiếp tự mình ngao canh cho chàng tẩm bổ." Minh Ức Hàm tựa hồ không để ý tới thái độ lạnh lùng của Hân Vân, đi đến bên người nàng, ôn nhu săn sóc.
Ngôn Hân Vân nghe vậy, cước bộ ngừng một chút, sau một lúc, vẫn thản nhiên nói:
"Cảm ơn nàng, bất quá ta đã ăn no rồi, không thể nuốt thêm thứ gì nữa, thực xin lỗi." Dức lời, nàng lại chuẩn bị dọn chăn ra.
Minh Ức Hàm trong lòng có chút thất vọng, nhưng thấy ái nhân một mình trải chăn, liền lập tức đặt bát canh lên bàn, tiến lên nói:
"Thiếp giúp chàng..."
Ai ngờ tay nàng còn chưa đụng tới chăn, đã bị Hân Vân một tay ngăn lại. Minh Ức Hàm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hân Vân, đã thấy Hân Vân trên mặt căn bản không có biểu tình gì, còn dường như không có việc gì tiếp tục trải chăn. Một Hân Vân xa lạ như vậy, cho đến giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.
Nhất thời, Minh Ức Hàm cảm thấy được lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống. Nàng cũng không dám lại gần nói gì nữa, chỉ lui sang một bên, lặng nhìn Tiểu Hàm ca tự mình sửa soạn chăn gối. [Thằng kia!!! Để uke nó.....hức...hức...ta...ức chế!!!]
Kì thực, tuy xoay người không đối diện Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân cũng phần nào cảm giác được người phía sau đang có biểu tình thế nào. Nhưng hiện tại nếu không cùng nàng giữ khoảng cách, chỉ sợ lại càng làm nàng thêm bi thương, kia chẳng phải tội của mình càng thêm lớn?
Hân Vân một bên trải chăn, một bên lại vô cùng đau lòng: tội nghiệp cho nàng vì ta thâm tình tám năm, hiện giờ lại vì ta mà đổ lệ, ta nợ của nàng, thực sự nhiều lắm....
Thấy Hân Vân sửa soạn mọi thứ xong xuôi, Ức Hàm chỉ thật sau nhìn nàng một cái, lại yên lặng nhẹ nhàng về giường nghỉ ngơi.
Một khắc kia Ức Hàm buông xuống màn che, Ngôn Vân vân rõ ràng nghe được trong màn truyền ra tiếng ai đó nức nở.
Nàng không khỏi lắc đầu, một lúc sau, đứng dậy muốn ra ngoài, hốt thấy bát canh còn tỏa khói đặt trên án thư, toàn thân như bị điểm huyệt, thật lâu không có phản ứng.
***
Ngày kế, Ngôn Hân Vân sáng sớm tỉnh lại, cũng không thấy bóng dáng Minh Ức Hàm. Căn phòng một mảnh trống rỗng tĩnh lặng, nhớ lại chuyện tối qua, Hân Vân trong lòng có chút áy náy.
Thật lâu sau, nàng lắc lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài, thuận tay ném chăn gối lên giường, tùy ý sơ tẩy một chút, liền chuẩn bị đi Hàn lâm viện.
" Cô gia sớm." Thủy nhi lúc này đi vào dọn phòng, hướng Ngôn Hân Vân hành lễ.
Ngôn Hân Vân gật gật đầu, đạm nhạt cười.
" Cô gia muốn đi Hàn lâm viện sao?" Thủy nhi mở to mắt, hỏi.
" Ân." Ngôn Hân Vân lại gật đầu, muốn ly khai.
" Cô gia......" Thủy nhi nhịn không được gọi nàng lại.
Ngôn Hân Vân xoay người, thấy muốn Thủy nhi một bộ muốn nói lại thôi, nhíu nhíu mày, vẫn kiên nhẫn hỏi:
" Làm sao vậy?"
Thủy nhi do dự cả nửa ngày, rốt cục đến gần nàng, nói:
" Cô gia, Thủy nhi biết gần đây cô gia bề bộn nhiều việc, bất quá Thủy nhi cảm thấy được cô gia bận rộn như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng người cũng nên dành một chút thời gian rỗi rãi bồi tiểu thư. Tiểu thư nàng...... Nàng......"
" Nàng làm sao?" Ngôn Hân Vân đạm hỏi, nhưng trong lòng có chút ngoài ý muốn khi Thủy nhi nói những lời này.
" "Nàng dường như thực không vui. Hôm nay sáng sớm, Thủy nhi thấy tiểu thư một mình ngồi dưới tàng cây mơ ở Giản thảo viên kia khóc. Thủy nhi tiến lên hỏi nàng có phải hay không có cái gì tâm sự, nhưng tiểu thư cái gì cũng chưa nói, lại còn khóc to hơn. Thủy nhi an ủi nàng thật lâu, nàng mới ngừng khóc."
" Nga? Phải không?" Ngôn Hân Vân tỏ vẻ bình thản.
Thủy nhi nhìn nhìn cô gia, cảm thấy được cô gia này một hai ngày nay thế nào lại trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chính là tiếp tục nói:
" Thủy nhi hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, đương nhiên hiểu trước kia nàng như thế nào thương tâm, nhưng cũng chỉ một mình ở trong phòng khóc, mà hôm nay nàng lại ở trong viện khóc thành như vậy. Thủy nhi cảm thấy được tiểu thư có chút bất thường, cho nên, cô gia người vẫn là nên bồi tiểu thư đi......"
Hân Vân nghe vậy, thoáng trầm mặc.
Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Lan đột nhiên đi vào trong phòng:
" Cô gia." Tiểu Lan hướng Ngôn Hân Vân hành lễ.
" Miễn lễ."
Thủy nhi có điểm kinh ngạc:
" Tiểu Lan tỷ, ngươi như thế nào đến đây?"
"Phu nhân sáng sớm đã đi từ đường, ta không có việc gì làm, đương nhiên tới đây nhìn xem ngươi có cái gì cần ta hỗ trợ." Tiểu Lan cười nói.
" Tiểu Lan tỷ ngươi thật tốt!" Thủy nhi vui mừng nắm tay Tiểu Lan.
Nhìn thấy các nàng như vậy nói cười vui vẻ, Ngôn Hân Vân lại một chút tâm tình đều không có,dừng một chút, đối Thủy nhi nói:
" Ngươi nói vừa rồi, ta đã biết, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."
" Vâng, cô gia." Thủy nhi tựa hồ đối cô gia như vậy lãnh đạm trả lời có chút thất vọng, đáp lại một câu liền bắt đầu dọn dẹp phòng.
Ngôn Hân Vân trong lòng thở dài, xoay người muốn đi, lại nghe Thủy nhi kêu một tiếng:
" Di? Cô gia, ngươi không uống canh a?"
Hân Vân dừng một chút, đạm đáp:
" Ngày hôm qua ăn thật sự nhiều, uống không nổi."
Nghe được câu trả lời như vậy, Tiểu Lan trong lòng không khỏi sinh nghi: Cô gia ăn rất no? Lão gia nói ngày hôm qua cô gia ở Hàn lâm viện hỗ trợ tu thư, công việc bề bộn, cả ngày đều bận đến không có thời gian ăn cái gì, hồi phủ cũng chỉ ăn một chút cháo, như thế nào có thể rất no đây? Kỳ quái!
Nhưng Thủy nhi chính là vẻ mặt tiếc hận:
" Thật đáng tiếc a...... Này canh là tiểu thư tự mình xuống bếp ngao cho người uống, nàng ngao mất cả buổi!"
Nhất thời, Hân Vân nội tâm" Đông" một thanh âm vang lên, đầu óc tựa hồ trống rỗng......
***
" Cái gì? Thật sự có chuyện như vậy?" Nghe xong thiếp thân nha hoàn Tiểu Lan nói, Trịnh Hoa Băng chấn động.
Tiểu Lan thật mạnh gật đầu:
" Phu nhân, sự tình liên quan đến danh tiết tiểu thư, nô tì như thế nào dám mạnh miệng? Này hai việc đó đều là nô tì tận mắt nhìn thấy, nô tì cũng là trong lòng lo lắng hồi lâu mới dám cùng phu nhân người nói ra a."
Trịnh Hoa Băng nhíu mày suy nghĩ:
" Không thể nào, nếu chúng vẫn tách ra ngủ, kia lúc trước động phòng ' lạc hồng' phải như thế nào giải thích?"
" Phu nhân," Tiểu Lan nói," Tiểu thư nếu có tâm cự tuyệt viên phòng, kia về' lạc hồng' chuyện tình, nàng cũng có thể là sớm có chuẩn bị!"
Tiểu Lan nói không phải không có đạo lý, Trịnh Hoa Băng lập tức giật mình, lúc lâu sau mới mở miệng, thận trọng dặn dò:
" Tiểu Lan, việc này cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng đối người khác nói, ngay cả lão gia cũng không có thể nói, biết không?"
" Phu nhân yên tâm, nô tì tuyệt không mở miệng nói nửa lời." Tiểu Lan cam đoan xong, lại nói," Bất quá, phu nhân, chuyện này cũng lien quan đến việc sinh nhi tử của tiểu thư, người cũng không định cùng tiểu thư nói rõ ràng a?
Trịnh Hoa Băng lắc lắc đầu, thần sắc có chút ngưng trọng:
" Việc này ta không thể cùng nàng đối diện nói, sẽ khiến nàng khó xử. Ngươi trước cứ quan sát kĩ chuyện bên kia, có gì bất thường, lập tức báo cho ta."
" Vâng."
***
Sau khi nghe Tiểu Lan nói, Trịnh Hoa Băng lại bắt đầu thay nữ nhi phiền lòng. Nàng cẩn thận nhớ lại mấy ngày này nữ nhi cũng nữ tế trước mặt người khác vẫn là một bộ "Tương kính như tân", chính là" Tương kính như tân" có chút thái quá! Thời điểm bọn họ đi cùng nhau, Hân Vân luôn vô tình mà tạo khoảng cách, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể đi trước Ức nhi mấy bước, tựa hồ không quá mong muốn ở cùng một chỗ với Ức nhi. Hơn nữa khi bọn họ lơ đãng chạm tay, cả hai đều đỏ mặt quay đi chỗ khác, sau đó tìm đề tài nói chuyện giải tỏa xấu hổ trong lòng. Đây không phải thực đáng ngờ sao?
Trịnh Hoa Băng càng quan sát càng cảm thấy được sự tình không đúng, nhưng nàng nhìn ra được Ức Hàm từ biết Hân Vân chính là Tiểu Hàm tới nay, thái độ đối Hân Vân rõ ràng bất đồng . Nàng biết mình nữ nhi đã muốn bắt đầu đem tâm đặt lên người nữ tế, chính là nữ tế lại tựa hồ không quá cảm kích, thường xuyên đi sớm về trễ, lúc rảnh cũng luôn mượn cớ rời đi Hàn lâm phủ, như là vô tình mà tránh mặt nữ nhi. Loại này vô tình, khiến người làm mẫu thân như nàng cũng đau lòng.
Trịnh Hoa Băng cũng đoán trước: Bằng tính cách Ức nhi, lúc chưa biết Hân Vân là Tiểu Hàm, hoàn toàn có thể tìm lý do cự tuyệt viên phòng. Mà đến bây giờ Ức Hàm đã biết Hân Vân chính là Tiểu Hàm, 'lí do' kia cũng không còn, bọn họ cũng nên hoàn thành 'Chu công chi lế'(a.k.a chuyện vợ chồng a *đỏ mặt*). Nữ nhi bình thường lá gan đúng là có lớn một chút, nhưng vẫn là cái nữ nhi gia, muốn nàng vượt qua thử thách này, chủ động làm chuyện vợ chồng chính là không có khả năng. Về phần nữ tế, tính cách vốn đã trầm, lại còn ở cùng nữ nhi tính tình tùy hứng, so ra càng không thể chủ động viên phòng. Này như thế nào mới tốt? Trịnh Hoa Băng càng nghĩ càng sốt ruột. [Bác nói ra câu nào là câu đó đúng Một đứa vừa yan vừa tsun, một đứa lạnh như hầm băng âm tỉ độ ]
Trước mắt, nữ nhi cùng nữ tế rất nhanh sẽ tới trạch viện mới, một khi bọn họ qua bên kia, chính mình cho dù có tâm tác hợp cũng không có cơ hội, thật không bằng thừa dịp bọn họ còn đang tại Hàn lâm, nghĩ phương pháp làm cho bọn họ hành thành" Chu công chi lễ", như thế vợ chồng son mới càng thêm ân ái, cũng bớt cho nàng nhọc công lo lắng. Trịnh Hoa Băng nghĩ như vậy, do dự vài ngày, cuối cùng cũng quyết định.
***
Liên tiếp mấy buổi tối, Minh Ức Hàm đều vì Ngôn Hân Vân ngao canh, nàng thực hy vọng Hân Vân có thể uống xuống canh nàng tân tân khổ khổ mà ngao, chi cần uống một ngụm cũng được. Thế nhưng, nàng mỗi lần hi vọng lại một lần thất vọng. Lần nào ức Hàm đem canh bưng đến, Hân Vân cũng lấy cớ cự tuyệt uống canh, thậm chí căn bản liếc cũng không liếc Ức Hàm một cái, liền trực tiếp đi ngủ. Hân Vân lạnh lùng cùng cự tuyệt, cơ hồ thành đau xót trí mạng cho Ức Hàm. Ức Hàm mỗi ngày trước mặt người khác như như không có việc gì, nhưng ban đêm sau khi buông màn, lại luôn nhịn không được nức nở không dứt. Nàng thật sự không rõ Hân Vân vì cái sau khi biết chính mình là Tiểu Hàm lại trở nên như thế lạnh lùng.
Ngẫm lại hiện giờ, Hân Vân thường xuyên lấy cớ ra ngoài, cũng không nhìn đến mình, cho dù có thấy mình, cũng là trầm mặc không nói, buồn bã không vui. Bởi vậy Ức Hàm cũng hảo muốn tìm một cơ hội ngồi xuống nói chuyện cùng Hân Vân, nghĩ muốn lúc nào cũng khắc khắc ở bên người Hân Vân, chỉ cần có thể yên lặng nhìn Hân Vân cũng đã đủ hạnh phúc. Nhưng Hân Vân căn bản không nghĩ cấp nàng cái gì cơ hội. Hân Vân ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững,