Ngoài cửa sổ trời mưa thật lớn.
Sở Dịch nhận điện thoại xong, để lại vào túi, thấy người đại diện đứng sau bàn viết lách gì đó, hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt nhìn về khoảng trống trước mặt không xa.
Cậu đi tới, người đại diện bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu, thở ra một hơi, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn cảm thấy chuyện nhà cậu, đối với cậu mà nói hiện tại không khác gì là bom hẹn giờ, bây giờ mọi chuyện đều đã phát tán, thắng thắn mà nói, tôi còn nghĩ có thể thở dài một hơi.”
Sở Dịch đứng đối diện, không nói chuyện, trước mặt người đại diện, cậu cũng không có giấu diếm, đây là một phần trong quan hệ hợp tác giữa hai người.
Người đại diện có chuyên môn kiên nghị nhìn cậu, lát sau nói: “Biện pháp tốt nhất hiện nay là đem mọi chuyện từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện đều công khai toàn bộ.”
Người đại diện đứng thẳng người: “Cả chuyện ly hôn là do bà ta hồng hạnh xuất tường (Ngoại tình), còn có đối tượng bên ngoài….. là ai, kể cả, mối liên hệ máu mủ giữa cậu, phụ thân cậu, cha kế. Sở đạo diễn ngày trước bảo hộ quá nghiêm mật tin tức người nhà nên những tin tức này đến bây giờ không ai chú ý tới.”
Đôi mắt Sở Dịch co rút nhanh, đúng vậy, mọi chuyện đều có nhân quả, cậu và cha không có làm gì sai, cho tới bây giờ, người làm sai vẫn tiêu dao tự tại, còn bọn họ lại lần nữa phải chịu hậu quả….
Dựa vào cái gì?
Trong chớp nhoáng, cậu thậm chí có thể cảm nhận được máu trong lồng ngực đang cuộn trào điên cuồng.
Từng hình ảnh ùn ùn kéo đến trong đầu, thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập.
Giống như chỉ trong giây lát, hoặc đã qua một lúc lâu, cậu nở nụ cười.
Dáng tươi cười có vài phần thống khổ, vài phần bất đắc dĩ, cậu tối nghĩa mà mở miệng, “Cho tôi hai ngày, được không? Tôi có biện pháp khác, chỉ cần hai ngày.”
Chuyện cậu oán hận mẹ mình không phải là giả, thế nhưng, đem chuyện xấu của người ra trước mặt công chúng, lại là chuyện khác.
Sở Dịch lúc ra về, khi lái xe ra khỏi bãi đậu, ngoài cửa đã có nhóm lớn ký giả chen chúc vây lấy, cậu đột nhiên có chút say xe, cho dù cửa sổ đóng chặt, nhưng vẫn nghe được tiếng rì rầm len lỏi vào trong xe, rồi ánh đèn chớp nhoáng khiến cậu cảm thấy mắt đau.
Mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Sở Dịch có chút lỗi giác nghĩ tâm tình đã kiên định khi được về chỗ cũ.
Đại khái là do thời tiết thay đổi, cây cỏ trong viện bị gió thổi nghiêng ngả, bầu trời đầy mây, khiến cho sắc trời lờ mờ lúc hoàng hôn càng thêm phần thâm trầm.
Có vẻ như tối nay sẽ có trận mưa lớn, việc đầu tiên làm khi vào trong nhà là kiểm tra các cửa đã được đóng chưa, mặc kệ là phát sinh chuyện gì, đây vẫn là thói quen nhiều năm cậu sống một mình.
Chạy một vòng quanh nhà, chạy lên tầng áp mái liền phát hiện có cửa sổ nhỏ mở ra, chắc là buổi sáng lúc dọn dẹp, người ta mở ra để thông thoáng, trời lúc sáng cũng rất đẹp.
Sở Dịch đi tới, ngón tay sạch sẽ chạm lấy tay cầm, kéo lại cài chốt, cẩn thận đem cánh cửa đóng chặt.
Đột nhiên nhớ tới khi còn bé, trong biệt thự cũng có một chỗ như vậy.
Hình như khi cậu năm tuổi, nghịch ngợm như chú khỉ con, bản thân chạy khắp nơi chơi đùa, cũng là đóng lại những cửa chưa đóng.
Vừa vặn đêm đó mưa bão, cả đêm mưa sa gió giật, ngày hôm sau, Sở Thanh Hà dẫn cậu lên lầu nhìn kiệt tác của ông.
Báo chí vốn chồng chất trên kệ bị gió thổi la liệt khắp tầng nhà, sàn gỗ cũng bị nước ngâm ướt đẫm,
Cậu lúc đó mếu máo sắp khóc, Sở Thanh Hà ha ha cười đem cậu khiêng trên vai, ngoại trừ dặn cậu không nên tái phạm, một câu trách cứ cũng không có.
Ấm áp, an bình, đó chính là những năm đầu đời của cậu, khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
Thế nhưng, những gì tốt đẹp đều không bền lâu, khi cậu mười tuổi, Sở Thanh Hà qua đời.
Bị đưa đến nhà mẹ đẻ, là chuyện cậu không thể lựa chọn, tại nơi một nhà ba người nho nhỏ, sự xuất hiện đột ngột của cậu mà trở nên gượng gạo, sự hiện diện của cậu chứng minh cho giai đoạn xấu hổ khó mở miệng của mẹ.
Vì vậy, bà quyết định đem đứa con còn nhỏ vừa mất cha tới kí túc của trường, mắt không thấy tâm không phiền. Những lần gặp sau này cũng chỉ là hứng chịu sự ghẻ lạnh, đấy là Sở Dịch từ mười tuổi đến mười tám tuổi.
Khi mười sáu, gặp được thanh mai trúc mã, cậu cũng từng khờ dại cho rằng, cậu cuối cùng cũng không còn cô độc.
Hai năm sau, cô gái kia xuất hiện, một mùa hè đem cậu lật đổ.
Trúc mã nắm tay cô gái ấy, cầu cậu thành toàn cho hắn, bọn họ đã đánh một trận vô cùng lợi hại.
Trúc mã là con đồng nghiệp của cha kế, khi sự tình không thể vãn hồi, người ta liền tới trước mặt mẹ cậu, giáng xuống cậu một cái tát.
Bà lúc đó đã mắng thế nào?
“Chính mày đã học không giỏi thì coi thôi đi, còn hại gia đình tao, sao mày làm mà không nghĩ? Dù có thế nào thì đồng tính luyến ái vẫn phải come out.”
Chuyện về sau, nghĩ lại vẫn thấy sợ, bà muốn đem cậu đến bệnh viện tâm thần, sợ cậu chạy mất, đem cậu tới phòng bí mật nhỏ hẹp chật chội trong nhà, nhốt lại hai ngày.
Đó là năm 2006, chính phủ Trung Quốc đã chính thức xóa bỏ người đồng tính trong danh sách những trường hợp bị bệnh tâm thần, hơn nữa, điều này đã được thực thi hơn 5 năm rồi.
Sở Dịch đứng một lúc bên cửa sổ, sắc trời vốn đã không trong trẻo gì đã trở thành sắc tối thâm trầm, mới xoay người đi xuống tầng dưới.
Cũng không có tâm tình ăn uống, cậu trực tiếp trở về phòng, cái gia đình ba người kia, điện thoại di động duy nhất không có chặn cậu chắc chỉ còn của con trai bà, Sở Dịch lấy điện thoại ra, nhắn một cái tin.
Sau đó, đóng cửa ban công, cũng không có bật đèn, xoay người ngồi trên sàn nhà tựa vào chân giường, lặng lẽ chờ.
Những cơn gió mang theo hơi nước lạnh lẽo tự động ùa vào trong phòng, cả phòng chìm trong gió và sự lạnh lẽo.
Ánh mắt cậu nhìn về màn trời đen kịt xa xăm, nghĩ tới cuộc sống của mình, cho tới bây giờ vẫn có chút tâm ý muốn cứu vãn mọi chuyện, coi như là sự kính trọng cuối cùng dành cho chữ “mẹ”
Không biết qua bao lâu, chuông điện thoại rốt cục vang lên, tiếng chuông du dương phá vỡ yên lặng. Tay Sở Dịch run lên một cái, cánh tay đặt trên đầu gối nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Quả nhiên là người cậu muốn tìm, bắt máy thật nhanh, điện thoại vừa mới tới bên tai đã nghe thấy giọng nói chất vấn giận dữ của người phụ nữ.
“Mày tìm em trai làm gì?”
Không đợi Sở Dịch trả lời, người phụ nữ tiếp tục nói: “Tôi không biết tại sao cậu ấy lại đi gặp nhà báo, càng không biết tại sao tên đấy lại nói như vậy, hắn thiếu mười vạn do chơi cổ phiếu, tôi cùng hắn đã sớm không còn quen biết, hắn làm gì không có liên quan tới tôi.”
“Tôi biết.” Sở Dịch nói.
Bởi vì bà có điều cố kỵ, bà không dám. Chỉ có thể từ điểm lợi hại mà phán đoán lý do, không biết là ai khổ hơn ai.
Lại nghe thấy bà nói: “Tôi với ba cậu vì sao ly hôn, cùng với người mà tôi gả cho là ai, có quan hệ thế nào với cậu, tốt nhất là cậu không nên nói ra, bằng không, chuyện cậu thích đàn ông, tôi cũng sẽ nói ra, cá chết lưới rách, tôi cũng không sợ.”
Sở Dịch nghẹn họng,