Trong dạ dày giống như có con dao đâm nghiến, Tần Hữu đau đến mức không nói được gì, vẫn duy trì tư thế như vậy, Sở Dịch run sợ, một tay để trên vai hắn, một tay khác hoảng loạn sờ qua lại bụng với ngực.
Ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Chỗ nào đau?…. Là đây sao?”
Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là đôi mắt sâu thẳm bao hàm đau đớn mà nhìn về phía Sở Dịch.
Sở Dịch viền mắt đỏ chót, khóe mắt ngấn lệ, “Chú Tần, chú nhịn một chút… Tôi gọi xe cứu thương…”
Lại thêm một trận đau đớn khó có thể nhịn được, Tần Hữu giống như tại quỷ môn quan đi một chuyến, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trầm trọng mà thở hổn hển.
Hắn kéo tay Sở Dịch, lặng im đến cơ hồ ngưng trệ, rốt cục khàn khàn tối nghĩa mà mở miệng: “Cho tôi…. Lấy bộ quần áo cho tôi, tôi… tự mình…. đi bệnh viện.”
Sở Dịch ngẩn ra, lúc này giống như ba hồn bảy vía đều đã về, gật gật đầu, vội vàng xoay người đi vào phòng để quần áo, lúc trở về đưa cho Tần Hữu một bộ quần áo thể dục mềm mại.
Tần Hữu cũng không quản được, co giật đau đớn giống như đem dạ dày sống sờ sờ vắt nát, sau một trận lại tiếp một trận, hơn nữa càng ngày càng kịch liệt, hắn chỉ có thể thừa dịp những đoạn tạm nghỉ mà nhấc lên cánh tay hư nhuyễn để thay quần áo, sau đó gọi điện cho trợ lý.
Sở Dịch trở về phòng một hồi, liền trở lại, áo ngủ trên người cũng đã đổi thành áo khoác, bên trong là áo sơ mi cùng quần bò.
Cậu cầm trên tay là chìa khóa xe, đi tới cũng không giải thích mà nhấc lên cánh tay Tần Hữu để lên vai mình, “Đi, chúng ta đi bệnh viện.”
Vào lúc này vẫn chưa tới mười một giờ đêm, bởi vậy Tần Hữu cũng không nhún nhường, dựa vào Sở Dịch mà đi xuống tầng.
Vẫn là đi tới bệnh viện tư nhân lần trước chữa trị vết thương trên trán của Sở Dịch, trên đường, trong xe vẫn luôn trầm mặc, Tần Hữu ngồi lệch trên ghế phụ, nhìn lại Sở Dịch, cho dù trong xe tối tăm, nhưng vẫn có thể thấy rõ khóe mắt mơ hồ ngấn lệ.
Tần Hữu biết Sở Dịch đang áy náy khổ sở, mà chuyện này cũng không có gì phải áy náy, cứ coi như hôm nay đau dạ dày là do không chịu được vị cay, nhưng đồ cũng là tự hắn ăn, chuyện Tần Hữu không muốn làm, không ai có thể áp đặt hắn.
Vừa định nói lời trấn an, nhưng cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế này đột nhiên ập tới, Tần Hữu vội vàng cắn chặt răng, cánh tay hơi cứng lại.
Động tác cực kì nhỏ, gần như cùng lúc đó, Sở Dịch nghiêng đầu, mở to hai mắt hoảng hốt mà liếc nhìn hắn một cái, rất nhanh, xe đã đỗ ven đường.
Sở Dịch cởi áo khoác trên người, nghiêng người tinh tế che vị trí eo của hắn, sau đó lập tức quay người tiếp tục chạy xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước: “Chú nhịn thêm một chút, sắp đến rồi.”
Thời điểm Tần Hữu đi kiểm tra, Sở Dịch ngồi trong hành lang trống rỗng, yên lặng chờ đợi.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới bên người, càng ngày càng gần, cuối cùng một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Sở Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy vị trợ lý chạy tới trước mặt.
Vị trợ lý lo lắng liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, lại nhìn về phía Sở Dịch: “Xảy ra chuyện gì?”
Mà cũng chỉ trong một cái liếc mắt, vị trợ lý ngây ngẩn cả người, vốn là một chàng trai khỏe mạnh dương quang, đôi mắt bình thường vẫn luôn sáng ngời, nay cả viền mắt đều đỏ.
Ánh mắt Sở Dịch cơ hồ không hề che giấu sự nản lòng cùng tối tăm trong đó, vị trợ lý liền hạ giọng, mọi điều dò hỏi đều nuốt xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, Sở Dịch lập tức đứng lên.
Bác sĩ nhìn thấy vị trợ lý cũng sửng sốt một chút, thần sắc như thường mà nói: “Tần tiên sinh là bị co thắt dạ dày, xét theo kết quả kiểm tra lúc trước của hắn, hệ tiêu hóa không có bệnh tật gì. Lần này có thể là do thức ăn cay, nóng lạnh kích thích, chỉ cần truyền dịch là tốt rồi, sau này ăn uống thì cũng để ý chút.”
Sở Dịch cảm ơn, ánh mắt càng ngày càng ảm đạm.
Mãi cho đến khi Tần Hữu được đưa vào phòng bệnh, Sở Dịch ngây ngốc ngồi ở bên giường bệnh.
Bình dịch đã được truyền, Tần Hữu lúc này cũng đã ngừng đau, cả người lại giống như vừa chết qua vậy, hư thoát vô lực.
Hắn nửa ngồi nửa dựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn trợ lý đang đứng một bên, ôn hòa nói với Sở Dịch: “Cảnh Trình ở lại rồi, cậu về nghỉ đi.”
Lúc này đã qua 12 giờ đêm, ngày mai Sở Dịch còn phải quay phim, ở đây cả đêm không tốt.
Nhưng Sở Dịch kiên định lắc đầu: “Vẫn để anh Cảnh Trình về nghỉ ngơi đi ạ, tôi ở đây.”
Nói xong, liền đưa mắt dời đi chỗ khác, cụp mắt nhìn đệm giường trắng buốt, mà khóe môi mím chặt, thần sắc sững sờ mang theo vài phần cố chấp kiên định.
Tần Hữu khoát tay với Cảnh Trình, Cảnh Trình gật đầu, thở dài một hơi, đi ra ngoài, ở bên ngoài trông chừng cửa phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, bệnh viện này là ở ngoài Tây Sơn, đêm khuya ở ngoại thành phi thường yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được những âm thanh trong rừng bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót trong không gian trống vắng.
Không biết qua bao lâu, Sở Dịch mới ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hữu.
Tần Hữu vô lực ngẩng mặt dựa vào gối, khuôn mặt vô cùng tuấn dật vẫn tái nhợt như cũ không có bao nhiêu huyết sắc.
Cổ họng Sở Dịch nghẹn lại, chậm rãi giơ cánh tay lên, tay đặt lên bàn tay để ở ngoài chăn của Tần Hữu.
Mu bàn tay dán vào lòng bàn tay Sở Dịch, Tần Hữu mới phát hiện lòng bàn tay cậu đều bị mồ hôi thấm ướt, Sở Dịch lần thứ hai rũ mắt, lông mi dày che đi tình cảm trong ánh mắt, sau đó, miệng hơi mấp mé.
Biết cậu muốn nói cái gì, không đợi cậu lên tiếng, Tần Hữu nở nụ cười: “Dạ dày vẫn luôn tốt, có thể là vì mấy ngày nay đi công tác, ở bên ngoài xã giao nhiều, xem ra, sau này uống rượu cũng phải khống chế.”
Sở Dịch không lên tiếng, sau chốc lát sững sờ, nhấc tay Tần Hữu lên, ngồi ở bên giường, khom người cúi đầu, đem đầu chôn vào lòng bàn tay hắn.
Sở Dịch không lên tiếng, mà Tần Hữu nhìn thấy bờ vai cậu đang lay động nhẹ đến mức khó có thể nhìn thấy được.
Nhìn mái tóc mềm mại của cậu, tư vị trong lòng Tần Hữu lúc này cũng thật khó tả, đêm nay, hắn đau đến chết đi sống lại, đến bây giờ được chẩn đoán là không có bệnh gì, thật ra người bên ngoài lại thấy như được thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự tự trách trong Sở Dịch không có giảm bớt.
Nhưng cũng không phải chỉ có áy náy, hắn cảm thấy lúc sau Sở Dịch là đang sợ.
Đứa bé này, thực sự, quan tâm hắn như vậy sao?
Qua hồi lâu, hắn rút tay ra.
Sở Dịch ngẩng đầu lên, Tần Hữu thoáng dịch người sang một bên, rút hết gối nằm xuống, vỗ vỗ giường: “Tới ngủ một lát.”
Sở Dịch sửng sốt một chút, sau đó cởi giày, lên giường cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh Tần Hữu, cũng không lên tiếng, duỗi ra một cái tay cách một lớp chăn ôm lấy Tần Hữu.
Động tác trầm mặc thêm chút cố chấp, giống như một hài tử đưa tay ra, ôm lấy điều mà cậu cố chấp bảo vệ, là thứ duy nhất nhưng cũng là tất cả của mình.
Tần Hữu đột nhiên có mạnh bạo hơn, ít nhất vào giờ phút này, nghĩ rằng Sở Dịch cùng hắn đang sống nương tựa vào nhau.
Tần Hữu thấy vô cùng ấm áp nhưng cũng có chút đau lòng, mọi người đều nói đền ơn đáp nghĩa, làm việc tốt sẽ được người trả ơn, nhưng hắn cũng chưa làm được gì nhiều cho Sở Dịch.
Những chuyện đó xét lại, cũng chỉ là hắn cao hứng nên ra tay thôi, từ giữa hắn cũng thu hoạch được không ít.
Đã là như vậy, thì không thể nói tới chuyện báo ơn, Sở Dịch lại đem một phần quý giá hơn nữa còn cực kì quan trọng đặt tới trước mặt hắn.
Đây rốt cuộc, là ai tặng ai?
Trong đêm khuya yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt nơi đầu giường, hai người đều không ngủ, ngoại trừ Sở Dịch thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bình truyền, vẫn luôn không lên tiếng.
Tần Hữu nhắm mắt nằm cũng không lên tiếng, tâm tình rất yên tĩnh.
Hắn kỳ thực luôn không thích người khác tới gần hắn quá mức, giữa hắn và thế giới bên ngoài luôn có một hàng rào rõ ràng, hắn yêu thích sự yên tĩnh.
Giống như bình thường khi hắn chán ghét bị quấy rối mà tình nguyện lựa chọn một thân một mình, nhưng giờ phút này đây, hắn chân thành mà hưởng thụ sự thanh tĩnh bất đồng này: Giờ khắc này, bóng đêm tĩnh lặng, Sở Dịch ở bên cạnh hắn, tất cả đều ấm áp điềm nhiên, năm tháng yên tĩnh thật dài.
Tốt đẹp như vậy, bình tĩnh như vậy, hơn nữa lại có thể tiếp tục kéo dài.
Tuổi thanh xuân đẹp đẽ ngắn ngủi rồi lại nhanh chóng vượt qua thời gian, kéo dài thêm một chút, lâu một chút nữa.
Tần Hữu sau khi tiêm thuốc buổi sáng liền về nhà, ngả đầu liền ngủ hơn nửa ngày, sau khi tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, ngay cả triệu chứng không khỏe sau khi dạ dày bị quặn đau cũng biến mất.
Di chứng có, cũng không ở trên người hắn.
Hôm nay Sở Dịch lại diễn một đêm, sáu giờ chiều tháo xong phục trang liền chạy về nhà.
Lúc này Tần Hữu đang ăn cơm ở nhà, người giúp việc đem mọi món ăn làm tới mức nhạt nhẽo, hơn nữa, những ngày qua đều là mấy món mà Sở Dịch đã hỏi qua bác sĩ, sau đó nói lại với người giúp việc, chủ yếu là bổ dưỡng dạ dày, ngay cả muối cũng hạn chế cho vào.
Tần Hữu ngồi ở bàn ăn nhìn thấy cậu vào cửa, quay đầu nói với người giúp việc: “Thêm hai món đồ ăn.”
Sở Dịch vừa mới đổi xong giày đi tới, nghe vậy liền hiểu, vội vã gọi lại người giúp việc, “Không cần đâu, cháu đói lắm, chờ làm xong thì chắc cháu đã ăn xong rồi.”
Nói thì nói thế, Tần Hữu sao lại không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, cho nên nói, di chứng lại tái phát, đứa nhỏ này rõ ràng là không cay thì không ngon.
Sở Dịch rửa tay xong liền ngồi xuống đối diện hắn, Tần Hữu liếc cậu một cái, dùng đũa chỉ đĩa đậu nhỏ trên bàn, “Với mấy món này mà cậu ăn được cơm sao?”
Sở Dịch bưng bát cơm lên, đối với hắn nháy mắt mấy cái, “Tôi quyết định rồi, từ 25 tuổi sẽ bắt đầu dưỡng sinh”
Tần Hữu bị cậu chọc cười, “Làm thêm vài món , tôi ăn của tôi, cậu ăn của cậu, đâu có làm phiền nhau”
Sở Dịch liền bới một miếng cơm lớn, nhấm nuốt giống như cực kì có hương vị, không lên tiếng.
Cậu nhớ tới năm ngoái, có một lần uống cà phê khi đói, dạ dày không thoải mái cả một đêm, liền mấy tháng sau chỉ cần nghe đến hai chữ cà phê dạ dày đều phản xạ có điều kiện giống như bị đau dạ dày.
Tần Hữu đang trong giai đoạn hồi phục, ở ngay trước mặt hắn mà ăn cay khẳng định là không nên, cậu đơn giản vẫn nên nhịn một chút.
Không biết chừng, nhịn dần thành quen.
Mười hai giờ trưa, ở văn phòng, điện thoại di động đặt trên bàn đúng giờ liền rung lên một hồi.
Tần Hữu thuận tay cầm lên nhìn, quả nhiên là tin nhắn của Sở Dịch, nội dung là địa chỉ của một quán ăn, gần công ty hắn, phía sau còn có mấy món nổi danh ở đó, cuối cùng là: “Chú Tần, hôm nay thành tâm đề cử với chú chỗ này, mấy món nổi danh kia cũng rất tốt cho dạ dày, còn có người trên mạng cũng kiến nghị chú tốt nhất là không nên uống rượu o(n_n)o.”
Đây chính là Sở Dịch, không quản hắn dung túng thế nào, nhưng cũng chưa bao giờ khiến điện thoại của hắn rung lên không đúng thời điểm.
Tần Hữu cơ bản đều ăn trưa ở gần công ty, tin nhắn như này từ sau khi hắn nhập viện gần như mỗi ngày đều có, giống như sợ hắn lại ăn linh tinh, nhưng mỗi ngày đề cử lại là một quán khác.
Nếu không phải đợt này Sở Dịch quá bận, Tần Hữu đoán cậu còn thực sự tự mình chuẩn bị cơm tại nhà rồi mang tới cho hắn.
Thành thật mà nói, tâm tình của hắn lúc này cũng thực phức tạp, từ xưa tới này, chưa từng có ai coi Tần Hữu thành một người giấy cả.
Triệu Trăn ngồi ở đối diện, nhìn vẻ mặt của hắn mà giật mình, lập tức tò mò lại gần: “Ai vậy?”
Tần Hữu ngồi thẳng người, thần sắc lập tức khôi phục lại vẻ mặt chìm túc lúc trước, nhấn tắt màn hình, đem điện thoại thả vào trong túi, đứng lên, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bọn họ mới nói được một nửa, Tần Hữu lại bày ra tư thế không được xía vào này, Triệu Trăn không thể làm gì khác hơn là đem notebook cất lại vào túi.
Kéo lên dây kéo, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hữu, “Tôi hỏi thật, có phải cậu có người rồi không?”
Tần Hữu quay đầu trở lại: “Cái gì có người? Có người gì?”
Triệu Trăn thầm nghĩ, ánh mắt cậu vừa đọc tin nhắn kia, ôn nhu đến chảy cả nước, dám nói là không phải đang rơi trong lưới tình sao?
Thế nhưng, đem Tần Hữu cùng hai chữ tình cảm đặt cùng một chỗ, ngay cả chính hắn cũng nhịn không được mà rùng mình một cái.
Vì vậy cười ha hả, không hỏi nhiều nữa.
Hôm đó, đoàn phim “Thành phố không đêm” phải đến một thành phố thương mại để lấy bối cảnh quay phim.
Vào buổi tối thứ hai, không có cảnh của cậu, sau khi kết thúc cảnh quay cuối lúc buổi chiều, Sở Dịch như thường lệ đi tìm Yến Thu Hồng.
Cậu còn chưa mở miệng, Yến Thu Hồng đối với cậu xua tay: “Đi đi, buổi tối không có cảnh của cậu, tôi nói sao lần nào cậu cũng khách khí như vậy, lại phải đến nói một tiếng.”
Sở Dịch cười cùng hắn hàn huyên vài câu, mới đeo kính râm quay đầu rời đi.
Con đường này xe không đi vào được, Sở Dịch đành võ trang đầy đủ mới đi ra.
Trên đường, cậu đi ngang qua một cửa hàng đồng hồ , người đã đi qua, lại lùi lại, yên lặng nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trưng ở tủ kính.
Vì vậy, tối hôm đó, Tần tiên sinh lần thứ hai tại phòng sinh hoạt phát hiện một hộp quà được gói tinh mỹ ở trên khay trà
Sở Dịch vừa vặn lên lầu, thời điểm đi tới ánh mắt rơi vào cái hộp trên tay hắn, phản ứng giống y hệt lần trước, lại gần, mở to hai mắt “WOW”
Chính là thích diễn đến như vậy.
Tần Hữu tâm tình rất tốt mà mở hộp, nhìn bên trong có đồng hồ đeo tay, rất đẹp, hơn nữa giá trị hẳn không nhỏ.
Ánh mắt chuyển hướng Sở Dịch, “Tại sao lại có quà.”
Sở Dịch cắn môi một chút , sau đó cười cười, không lên tiếng.
Quà tặng sao? Cũng không hẳn, cậu chỉ là trên đường thấy chiếc đồng hồ này thực hợp với Tần Hữu, nhìn thích quá liền mua.
Tần Hữu cũng không hỏi nhiều, lấy ra đồng hồ đeo tay từ trong hộp, trực tiếp đeo vào cổ tay.
Sở Dịch giống như vẫn chưa vừa lòng, đối Tần Hữu nháy mắt mấy cái, có chút trêu tức hỏi: “Chú thích không?”
Tần Hữu quay đầu bắt đắc dĩ nhìn cậu, Sở Dịch hai ánh mắt sáng lên đón nhận tầm mắt của hắn, khóe môi lộ ra ý cười xấu xa.
Tần Hữu cúi đầu, rất nhẹ mà cười một tiếng, đầu chầm chậm nhẹ nhàng gật vài lần
Ánh mắt lần nữa trở lại trên người Sở Dịch, hắn nói: “Cậu đi theo tôi”
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi xuống dưới, Sở Dịch trợn to hai mắt, liền chớp chớp, không biết Tần Hữu định làm gì.
Cậu cứ như vậy đi theo Tần Hữu tiến vào phòng tập thể dục, vẫn như cũ không biết Tần Hữu muốn làm gì.
Tần Hữu đến nơi cách cậu ba bước liền dừng lại, quay người, ung dung thong thả đem ống tay áo sơ mi xắn lên, đối Sở Dich nói: “Nghe nói, cậu khi diễn phim hành động chưa bao giờ dùng thế thân”
Liền chậm rãi đem cởi vài nút cổ áo: “Ngày hôm nay, chúng tay khoa tay múa chân chút đi.”
Sở Dịch sững sở, không phải chứ, Tần Hữu nửa đêm nhập viện tới hôm nay cũng chưa nổi một tuần a, thân thể Tần Hữu còn chưa khỏe lại, còn bản thân lại chuyên môn học đánh lộn
Thật sự, không phải cậu tự cao, nhìn Tần Hữu bình thường sinh hoạt cũng thấy giống như quen sống trong nhung lụa, trong nhà có phòng tập, cậu cũng chưa từng thấy Tần Hữu dùng qua.
Để cho cậu một tên bán chuyên nghiệp đánh với một người nghiệp dư còn đang trong thời gian hồi phục, rõ ràng chính là bắt nạt.
Này thật không tiện.
Đôi mắt thâm thúy của Tần Hữu nặng nề khóa lại trên người Sở Dịch, tuy rằng trên mặt còn có chút ý cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng.
Thấy cậu trầm mặc, Tần Hữu bắt đầu khiêu khích: “Không dám sao?”
Sở Dịch hé miệng, trả lời vô cùng thản nhiên, “Đúng vậy.”
Tần Hữu: “…” Không phải vẫn nói, chiêu khích tướng đối với người trẻ tuổi luôn linh nghiệm sao?
Sở Dịch vốn không muốn đánh, nhưng hứng thú của Tần Hữu thực sự đắt, cuối cùng Sở Dịch quyết định dùng ba phần khí lực thỏa mãn chú Tần đột nhiên muốn đánh nhau, một nửa phòng tập cũng trải thảm, cũng không sợ bị ném hỏng.
Mới được hai chiêu, cậu liền nhận ra tựa hồ có cái gì đó không đúng. Thời điểm Tần Hữu duỗi chân đạp lại đây rõ ràng có kẽ hở, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng tránh được vị trí eo, lúc tránh cũng hoàn toàn là do bản năng, mà quyền đánh trả cơ hồ cũng là bản năng, đây là mười phần công lực cùng kỹ xảo của cậu, thật giống như đang đánh nhau cùng Tần Hữu mà không hề có chuyện nương tay.
Mà tốc độ né đòn của Tần Hữu cũng vượt quá sức tưởng tượng của cậu, Sở Dịch thậm chí cũng không thấy rõ mọi chuyện phát sinh thế nào.
Chỉ cảm thấy một cơn gió nhanh lướt qua tai, cánh tay cậu bị Tần Hữu nắm lấy, tay Tần Hữu như có kìm sắt, cùng lúc đó, cảm thấy có một cánh tay khác đánh tới dưới nách, tốc độ của Tần Hữu nhanh, cậu phản ứng không kịp nữa, Sở Dịch cảm thấy thân thể bị nhấc lên, trước mắt một trận quay cuồng, cả người cậu ngã xuống thảm .
Một loạt động tác phát sinh trong nháy mắt, Sở Dịch nằm trên đất thở hổn hển, trợn mắt không tin được mà nhìn đối thủ của mình.
Mà Tần Hữu đứng ở bên cạnh, cúi đầu muốn cười như không cười nhìn lại cậu, ngón tay thon dài sạch sẽ sửa sang lại cổ tay áo, thoạt nhìn tao nhã, nhã nhặn thêm chút tự phụ, thật giống như người vừa đem Sở Dịch quật ngã xuống đất không phải là hắn.
Cái chính là, Tần Hữu cũng không hề thở gấp.
Tần Hữu cúi người đối với cậu đưa tay ra, “Đau sao?”
Sở Dịch không lên tiếng, hơi nghiêng người, cánh tay đè lại một chỗ ở sau lưng.
Sắc mặt Tần Hữu cứng lại, lập tức ngồi xổm xuống, tay chạm vào eo lưng cậu: “Bị thương thật sao?”
Tay nhẹ nhàng ấn lên tấm lưng rắn chắc, Sở Dịch lập tức hét lên một tiếng đau đớn,ý cười nhạt nhẽo nơi khóe miệng Tần Hữu đã hoàn toàn biến mất.
Hắn nghĩ hắn đã nắm giữ lực đạo tốt lắm, sẽ không có khả năng ném đau Sở Dịch, nhưng vào lúc này, hắn cũng không ngờ rằng sự kiện xác suất thấp lại thực sự phát sinh.
Tần Hữu có chút hối hận, ngón tay nhẹ nhàng lướt ấn trên sống lưng Sở Dịch
Bỗng nhiên cảm giác được cơ bắp lưng của Sở Dịch đột nhiên căng thẳng, tay Tần Hữu dừng một chút.
Cơ